Tôi Là Jemima

Chương 18:




Có một tiếng gõ ngắn trên cửa buồng tắm mà trong một vài giây tôi không nghe thấy bởi tôi lại ngâm mình dưới nước như mọi khi.
“JJ?”
Tôi ngồi bật dậy, lo lắng nhìn quanh tìm một chiếc khăn tắm trước khi nhớ ra mình đã khóa cửa.
“Dạ?”
“Anh chỉ muốn kiểm tra xem mọi thứ có ổn không. Em có cần gì không?”
“Không, em ổn mà. Dù sao cũng cảm ơn anh.”
“Ừ. Được rồi. Anh sẽ đi chuẩn bị bữa tối.”
“Brad?”
“Gì em?” Tôi nghe thấy tiếng chân quay lại phía cửa. “Em có thể làm một việc được không?”
“Hẳn rồi.”
“Anh có phiền nếu em gọi điện thoại về Anh không?”
“Tất nhiên là không. Em cứ gọi đi. Điện thoại ở trong phòng em, bên cạnh giường ngủ ấy. Em biết mã quay số chứ?”
“Yên tâm, em có tất cả chỉ dẫn trên thẻ AT&T rồi.” Một lần nữa Geraldine lại cứu tôi, cô nhất quyết bắt tôi đăng ký làm thẻ AT&T để tiết kiệm chi phí khi gọi điện về báo cáo tình hình cho cô.
“OK. Lát nữa gặp lại em.”
Tôi bước ra khỏi buồng tắm, khoác chiếc áo choàng trắng mềm mại mà Brad đã chu đáo treo sau cửa, quấn một khăn tắm trắng lớn mềm mại khác quanh mái tóc ướt, rồi lục túi xách, lôi ra sổ hướng dẫn của AT&T. Tôi đọc hướng dẫn rồi ngồi lên giường nhấc ống nghe lên.
1 800 225 5288. “Chào mừng đến với AT&T. Để gọi điện xin mời bấm phím 1.” Tôi làm theo chỉ dẫn và háo hức chờ đợi khi điện thoại bắt đầu đổ chuông.
“Alô?” Một giọng ngái ngủ vang lên.
“Geraldine à?”
“Ôi Chúa ơi, là cậu! Gượm đã nào, để tớ tỉnh đã.”
“Ở nhà mấy giờ rồi?”
“Hai giờ sáng.”
“Ôi xin lỗi, tớ không để ý. Này, hay là tớ gọi lại cho cậu vào...”
Geraldine ngắt lời. “Cậu hâm à? Cả ngày tớ chỉ nghĩ đến cậu, và khỉ thật, chỉ là giấc ngủ thôi mà. Tớ muốn nghe tất cả. Trông anh ta thế nào, mọi chuyện ra sao, anh ta đẹp trai không?”
Tôi cười và hạ giọng xuống thành một lời thì thầm. “Geraldine à, cậu sẽ không tin nổi vẻ ngoài của anh ấy đâu.”
“Ố ồ. Ý cậu là trông anh ta thật kinh khủng và không giống như trong ảnh, rằng anh ta béo lùn và hói đầu hả.”
“Còn lâu. Tớ nói cực kỳ nghiêm túc nhé, anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất mà tớ từng gặp.”
“Cậu đùa à?”
“Tớ thề đấy. Anh ấy còn đẹp hơn hàng triệu lần trong ảnh. Tớ không thể rời mắt khỏi anh ấy được.”
“Thế anh ta nghĩ gì về cậu? Cậu có giống như anh ta hình dung không?”
“Đấy mới là điều thú vị. Anh ấy nói rằng tớ đẹp hơn người trong bức ảnh mà tớ gửi. Ý tớ là, tớ không muốn ra vẻ khoe khoang hay đại loại thế nhưng tớ thực sự nghĩ anh ấy thích tớ.”
“Jemima, đấy không phải khoe khoang mà là trung thực. Tuyệt thật đấy, thế các cậu đã quyết định đặt tên gì cho con của mình chưa?”
Tôi cười. “Chưa, nhưng hãy đợi cho đến cuối buổi tối nay đã.”
“Tối nay cậu sẽ làm gì? Để tớ đoán nhé, anh ta sẽ đưa cậu đến một nơi thật sành điệu như Spago hay Eclipse, và khách mời bữa tối sẽ là Tom Cruise và Nicole Kidman.”
“Tớ không nghĩ thế. Không, bọn tớ sẽ ở nhà và anh ấy sẽ nấu bữa tối cho tớ.”
“Anh ta còn nấu ăn nữa! Jemima, cậu làm gì thì làm nhưng không được để mất anh ta đâu đấy.”
“Tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu nếu tớ có thể, nhưng mỗi lần nhìn Brad tớ lại băn khoăn không hiểu anh ấy đang làm gì với một người như tớ nữa.”
“Đừng lố bịch thế, Jemima. Anh ta thật may mắn vì có một người như cậu.”
“Hừm. Chắc vậy,” tôi nói, mặc dù không thực sự tin vào điều đó.
“Cậu có nghĩ tối nay sẽ là một buổi tối đầy cám dỗ không?”
“Chúa ơi! Tớ thậm chí còn chưa nghĩ đến điều đó. Như thể anh ấy quá hoàn hảo đến độ tớ thậm chí chẳng dám mơ chạm vào, nói gì đến chuyện chăn gối nữa.”
“Nghe có vẻ hoàn hảo không tin nổi.”
“Tớ nghĩ có lẽ anh ấy là người như vậy đấy.”
Geraldine nén tiếng ngáp lại. “Xin lỗi, Jemima, tớ buồn ngủ quá.”
“Đừng lo, tớ sẽ cho cậu quay lại giường. Cảm ơn vì đã dậy nhé.”
“Có gì đâu, cưng. Tớ rất vui khi biết mọi việc đều ổn. Mấy ngày nữa gọi điện và cho tớ biết mọi việc thế nào nhé.”
“OK, giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Ừ.” Geraldine lại ngáp. “Cả cậu cũng vậy nhé.”
Tôi đặt ống nghe xuống, lôi va li lên giường và bắt đầu mở hành lý, thật buồn cười là giờ đây, sau khi nói chuyện với Geraldine và được cô ủng hộ, tôi đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Brad, rất nhẹ nhàng, đặt điện thoại trong bếp xuống, cẩn thận không dập mạnh ống nghe, thận trọng không để bị phát hiện. Anh ta đứng lùi lại, từ từ nở một nụ cười hoàn hảo trên mặt trong khi đấm vào không khí một cái đập tay ăn mừng tưởng tượng. Tuyệt, anh ta tự nhủ. Tuyệt.
Tôi nên mặc gì đây? Tôi nên mặc gì nhỉ? Tôi vừa lôi tất cả quần áo ra để treo lên, và giờ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng quần áo trầm trọng. Tôi không muốn trông quá gợi cảm, nhưng cũng không muốn mình trông như thể không chuẩn bị gì hết. Tôi cần Geraldine, không phải ở đầu dây bên kia, mà là ở đây, trong căn phòng này, hút một điếu thuốc lá ít nhựa và rút ra một bộ đồ hoàn hảo bằng những móng tay được sơn sửa hoàn hảo của cô, mặc dù tôi không cần cô khuyến khích tôi tiêu nhiều hơn số tiền mà tôi đã phung phí nữa.
Tôi không biết nữa. Tôi thử một chiếc váy đen nhỏ xíu, và mặc dù tôi đứng đực ra một lúc, ngạc nhiên vì nó ôm khít chiếc bụng phẳng và vòng eo thon gọn của tôi, nhưng tôi biết ăn mặc thế này thì quá chưng diện, thế là tôi cởi nó ra và cẩn thận treo lại lên mắc. Tôi thử một chiếc quần lụa màu kem và áo phông trắng, trông thật tuyệt, nhưng rồi tôi nghĩ, biết đâu anh thực sự tìm cách quyến rũ tôi thì sao, lúc ấy mặc quần sẽ không được gợi cảm cho lắm.
Cuối cùng tôi chọn một chiếc áo phông trắng và váy chữ A ngắn bằng da lộn màu nâu. Da lộn. Tôi biết, tôi biết, hẳn là tôi có vấn đề khi mang bất cứ thứ gì bằng da lộn đến Los Angeles vì rốt cuộc, ở đây nóng kinh, nhưng đó là món đồ mới nhất của tôi và tôi thích nó, tôi thích sự khoái cảm mà lớp da lộn mềm như bơ mang lại. Tuyệt. Tôi nhìn vào gương. Chính thế. Tuyệt vời. Tôi đeo một đôi khuyên tai bạc to bản và xỏ chân vào đôi giày thể thao trắng đế bằng. Tự nhiên, gợi cảm, hoàn hảo. Có lẽ là mưa dầm thấm lâu, phong cách của Geraldine cuối cùng cũng ảnh hưởng đến tôi.
“Wow,” Brad nói khi cuối cùng tôi cũng xuất hiện sau khi có vẻ mất hàng giờ để hoàn thiện việc trang điểm và sấy tóc thành một món màu vàng bóng mượt. “Wow.”
“Anh thích không?” Tôi xoay tròn và Brad cười tươi khi đưa cho tôi một ly sâm panh.
“Trông em tuyệt lắm. Thật đấy, anh thích chiếc váy này.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải và mỉm cười ngưỡng mộ trong khi bụng tôi phải nói là hơi quặn lên, nhưng tôi chỉ bình tĩnh nhấp sâm panh như thể mình là kiểu phụ nữ quen uống sâm panh mỗi tối trong tuần, kiểu phụ nữ thực ra khá giống Geraldine.
“Vào bếp nói chuyện với anh trong khi anh chuẩn bị nhé,” Brad nói, và trong khi theo anh vào bếp tôi không thể không chú ý rằng những ngọn đèn bỗng trở nên mờ ảo hơn nhiều so với lúc tôi mới đến, và trong chiếc lò sưởi lớn bằng đá, lửa kêu lách tách, thực sự đem lại cảm giác thoải mái dễ chịu cho căn phòng, mặc dù nhiệt độ ngoài trời có lẽ phải đến 21°C.
Tôi đi qua bàn ăn làm bằng sắt và kính, thấy rằng Brad đã bày biện bàn ăn, với hoa tươi ở chính giữa và hai cây nến dài ở hai bên đang chờ được thắp sáng.
Ngay cả người ngây thơ như tôi cũng biết Brad có ý tạo ra sự lãng mạn, và để khẳng định điều đó, anh bật nhạc lên bằng điều khiển từ xa, những âm thanh dịu dàng, gợi cảm, sâu lắng vang lên từ mỗi góc phòng.
“Loa bốn đường tiếng,” anh giải thích khi thấy tôi nhìn quanh, cố tìm hiểu xem chính xác thì tiếng nhạc phát ra từ đâu. “Khá đắt, nhưng với hiệu ứng này thì cũng đáng đồng tiền bát gạo.”
Khi chúng tôi vào trong bếp, tôi không thể thôi băn khoăn, nhưng tất nhiên tôi không nói ra, rằng anh đã làm việc này bao nhiêu lần trước đó rồi, nhưng ngay khi nghĩ đến điều đó, tôi lại cố gạt nó đi, bởi rốt cuộc thì cái quan trọng là ở đây và lúc này, tôi ở đây và lúc này anh đang làm việc này vì tôi.
“Sâm panh thế nào?” anh hỏi.
“Ngon lắm.” Tôi nhấp thêm một ngụm nữa trước khi nhận ra rằng ly của mình đã cạn. Chết tiệt. Chắc là tôi đã quá căng thẳng, tôi rõ ràng đã uống mà không hề thưởng thức.
“Đây.” Anh cười, lấy chai rượu và rót đầy ly cho tôi. “Anh không hay uống lắm, nhưng đây là dịp đặc biệt.” Brad lại cười, còn tôi nhìn anh qua miệng ly, vẫn không thể tin nổi sao anh chàng này lại đẹp trai đến vậy.
Hiệu ứng ư? Jemima hoàn toàn đúng. Brad quá quen với việc tạo hiệu ứng, và cũng quá sành trong việc tạo ra những cảnh quyến rũ. Jemima có thể nghĩ rằng anh ta là một đầu bếp tài năng, rằng anh ta làm tất cả những điều đó vì nàng, nhưng Brad đã làm việc này nhiều lần trước đây rồi. Anh ta đang nấu gì ư? Món khai vị có pho mát dê, được xếp khéo léo trên một lát bánh mì tròn nhân quả óc chó đã nướng qua, hâm lại trong lò vi sóng, nhỏ một ít dầu óc chó và vắt vài giọt chanh, tất cả đặt lên một đĩa rau diếp. Với món chính, anh ta chuẩn bị ức gà ướp lá hương thảo và tỏi, ăn với bí đỏ và nhiều loại rau tươi, còn để tráng miệng, anh ta làm một loại xa lát trái cây kỳ lạ ăn kèm với kem không béo. Có lẽ đó không phải là một thực đơn lạ miệng, đúng vậy, nhưng nhớ rằng đây là một người đàn ông bị ám ảnh bởi việc giảm lượng calo hấp thụ vào cơ thể, và thành thật mà nói thì sự có mặt của món pho mát dê quả là một điều kỳ diệu.
Brad không phải là một đầu bếp tài hoa, nhưng anh ta có sáu công thức nấu ăn tuyệt vời được mang ra xài lần này qua lần khác. Anh ta cẩn thận ghi chú lại món nào được nấu cho ai, phòng trường hợp phạm phải một sai lầm tồi tệ là phục vụ món pho mát dê hai lần liên tiếp. May thay, với Jemima, anh ta không phải lo chuyện đó.
Phải công nhận rằng, anh ta chưa từng bị hớ như thế và sau này chúng ta sẽ khám phá ra lý do tại sao, nhưng giờ hãy xem hiệu ứng đó có tác dụng hay không...
“Em có biết anh không tin nổi điều gì không?” Brad hỏi, cắt cà rốt và bí xanh thành những sợi dài.
“Ừ hứ?” Tôi cảm thấy hơi chóng mặt, sâm panh kết hợp với việc thay đổi múi giờ đã hạ gục tôi hoàn toàn, nhưng cơ hồ như tôi không thể ngừng uống được, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để xoa dịu sự căng thẳng này.
“Anh không thể tin nổi là một người như em lại không có bạn trai.”
“Ồ.” Tôi khẽ đu đưa trên chiếc ghế đẩu. “Em không thể tin nổi một người như anh lại không có bạn gái.”
Brad mỉm cười. “Sao anh lại biết em sẽ nói điều đó nhỉ?”
“Định mệnh?” Tôi mỉa mai nói rồi ngay lập tức hối hận vì tôi không hề có ý giễu nhại, nó chỉ buột ra thôi. Ý tôi là, tôi phải nói gì cơ chứ? Nhưng may sao Brad có vẻ như không để ý đến lời mỉa mai đó.
“Đúng rồi!” anh hăm hở nói. “Định mệnh! Anh là một tín đồ trung thành của định mệnh, còn em?”
OK, chúng tôi có thể nói chuyện này. Đó là điểm chung giữa hai chúng tôi. Tốt rồi. Có thể chúng tôi sẽ tìm thấy hàng trăm điểm chung khác nữa, có thể sẽ có một nền tảng mà trên đó chúng tôi sẽ tạo dựng một điều khác biệt và đặc biệt. Chúa ơi, con hy vọng vậy.
“Tất nhiên rồi,” tôi nói. “Em rất tin vào định mệnh, nhưng em cũng tin rằng chúng ta có thể làm chủ số phận của mình, và em không chắc mình tin cái nào nhiều hơn. Em thường cho rằng cuộc đời cũng giống như một cái cây mà chúng ta có thể nắm lấy một vài nhánh. Em nghĩ đó chính là cách làm chủ số phận của chúng ta. Nếu ta chọn một nhánh nào đó thì cuộc đời chúng ta sẽ đi theo hướng ấy, và kể từ đó, số phận sẽ quyết định.”
Brad gật đầu vẻ chín chắn. “Vậy,” anh đánh tiếng hỏi sau một khoảng im lặng. “Em có nghĩ đây là số phận không?” Anh đặt ly xuống và nhìn tôi chăm chú.
“Em chắc chắn việc chúng ta gặp nhau hẳn phải có lý do.” Chúa ơi, bạn có tin nổi là tôi có vẻ sành điệu đến thế nào không? “Và em chắc mỗi người xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta là bởi họ có thể dạy ta một điều gì đó.”
“Vậy em nghĩ có thể học được gì từ anh?” Lông mày anh hơi nhướng lên, và giọng nói thì nhuốm màu tán tỉnh.
“Sáng mai em cho anh biết được không?” Được đấy, Jemima, cuối cùng thì tôi cũng có đủ sâm panh để tự tin “đong” người khác.
“Bây giờ anh dạy em bài học đầu tiên được không?” Brad bắt đầu tiến về phía tôi, và tôi nhảy lên sợ hãi như một con bò cái ngốc nghếch.
“Mình ăn trước đã,” tôi vui vẻ nói. “Em chắc là mình sẽ có tâm trạng học hành hơn sau khi ăn chút gì đó. Dù sao em cũng đói ngấu rồi, ưmm, trông ngon quá. Em chưa từng biết anh có thể nấu ăn, anh kín tiếng quá đấy. Thế mình ăn được chưa?” Im đi, Jemima. Mày đang biến mình thành trò cười đấy. Tôi ngậm miệng lại.
Brad cười và vươn tay ra vuốt tóc tôi. “Em vui tính thật đấy, JJ, em biết điều đó chứ?”
“Anh đã nói câu này rồi mà.” Gì cơ? Anh nghĩ tất cả các cô gái tóc vàng hoe đều ngốc nghếch chắc. Tôi kiềm chế không nói ra những câu mỉa mai hơn, bởi tôi nghĩ mình không nên làm thế với anh. Ý tôi là, anh hầu như không biết tôi, và tôi không thể trách anh vì đã kết luận vội vàng, vì đã không biết tôi là người thế nào, liệu tôi có hài hước hay không. “Xong rồi,” anh nói. “Anh bê đồ ăn ra còn em thắp nến lên nhé.”
Tôi làm ngay theo lời anh, và khi Brad bước vào với hai cái đĩa trên tay, anh dùng khuỷu tay tắt công tắc đèn ở cạnh cửa và nhấn chìm căn phòng vào bóng tối, tất cả trừ hai cây nến trên bàn và ánh lửa bập bùng từ những khúc gỗ cháy trong lò sưởi.
“Thế này đẹp hơn,” anh ngồi xuống nói.
“Đẹp hơn nhiều,” tôi tán thành.
“Giờ em gần như không nhìn thấy anh,” tôi thêm vào. Chỉ là một câu nói đùa, cái thói mỉa mai quen thuộc không chịu nằm yên tối nay, và một lần nữa tôi lại phải cảm ơn những vì sao may mắn của tôi vì Brad (a) là người Mỹ, (b) là người California, nên đối với anh sự mỉa mai cũng xa lạ như quần lót Marks & Sparks vậy.
“Ồ,” anh nói, nghe có vẻ bị tổn thương. “Anh xin lỗi nếu làm em thất vọng.”
“Không, Brad,” tôi dỗ dành, can đảm đặt tay lên tay anh. “Em chỉ đùa thôi mà. Hài hước kiểu Anh. Em xin lỗi.”
“Phải rồi,” anh nói, cố gắng cười nhưng không thành. Chẳng sao cả, một người đàn ông đẹp đến cỡ này không bao giờ tin có ai lại không thích anh ta lâu dài, và anh ta sẽ gần như ngay lập tức lấy lại phong độ thôi mà.
Chúng tôi nói chuyện xã giao trong khi ăn món xa lát pho mát dê. Chúng tôi cùng cười trong thời gian nghỉ giữa món khai vị và món chính, và khi món gà được đặt lên bàn, chúng tôi bắt đầu cảm thấy bớt căng thẳng, và dù không thể nói thay Brad, nhưng tôi thực sự bắt đầu cảm thấy chúng tôi có thể có một cái gì đó ở nơi đây.
“Anh tìm kiếm gì trong một mối quan hệ nào?” cuối cùng tôi cũng đánh bạo hỏi, vô số ly sâm panh đã cho tôi thêm một chút can đảm của người Hà Lan[7].
“Anh tìm kiếm gì ư? Anh tìm kiếm một ai đó chân thành, nhạy cảm, và nữ tính. Một người không nhất thiết phải có sự nghiệp, nhưng là một người vợ và người mẹ tuyệt vời.” Anh dừng lại ở đó, rồi nhìn vào mắt tôi, ánh mắt anh trông thực sự, tôi không biết nữa, thực sự nồng nàn, và sau vài giây mà tôi tưởng như là vài giờ, tôi bắt đầu có cảm giác vô cùng không thoải mái, vì thế tôi ngoảnh mặt đi.
“Anh muốn một người có thể khiến anh cười, một người biết tận hưởng những điều tốt đẹp trong cuộc sống, một người chân thật và sâu sắc.”
“Anh muốn một người...” Ôi Chúa ơi, danh sách này còn kéo dài đến đâu nữa đây? Ý tôi là, tôi chỉ hy vọng anh nói hai câu, chứ không phải một bài độc thoại hàng giờ liền về mong muốn của anh. Thôi nào, Jemima, đừng có tiêu cực thế chứ.
“... một người biết đánh giá bản thân, một người sẵn sàng yêu và được yêu. Và anh cần một người xinh đẹp; một người biết chăm sóc bản thân, một người không hút thuốc hay uống rượu, một người thon thả, cân đối và khỏe mạnh.”
Kỳ lạ thật, hay là tôi khó tính? Sao anh cứ lải nhải mãi về những gì anh muốn rồi cuối cùng nói với tôi những gì anh cần? Có gì khác nhau không? Có thể có, có thể không. Điều ấy có quan trọng không? Có thể có, có thể không. Dù thế nào đi nữa thì ngay lúc này đây, tôi còn phải ra sức chống đỡ để không ngủ gục bên bàn ăn thay vì bận tâm về chuyện đó thêm nữa. Tôi quaaá mệt mỏi rồi, và dù chuyện này thú vị ra sao, dù anh đẹp trai cỡ nào, thì thực sự tôi cũng không thể mở mắt lâu hơn được nữa.
Brad đã giảng xong bài kinh cầu nguyện của mình, và may thay anh để ý đến đôi mắt đang ríu xuống của tôi:
“Ôi, tội nghiệp cưng,” anh dịu dàng nói, “em mệt rồi.”
Tôi gật đầu, bởi thành thực mà nói, tôi không nghĩ mình nên lên tiếng. Sự kết hợp của chất cồn và sự mệt mỏi chắc chắn sẽ khiến tôi phát ngôn ra những câu không nên nói.
“Anh pha cà phê không caffein cho em nhé, chúng ta có thể ngồi bên lò sưởi trong lúc em uống, rồi em đi ngủ nhé.” Tôi gật đầu lần nữa, lần này cảm thấy biết ơn, và với đôi chân lảo đảo đến ngạc nhiên (hoặc có lẽ chẳng đáng ngạc nhiên chút nào), tôi bước về phía lò sưởi và ngồi sụp xuống trước nó.
Brad đi pha cà phê, xong xuôi anh đặt tách lên chiếc bàn cà phê đằng sau tôi. Anh ngồi xuống sàn nhà cạnh tôi và vuốt sợi tóc vương vào mắt tôi. Tôi biết lẽ ra mình phải cảm thấy căng thẳng, trong một hoàn cảnh khác có lẽ tôi còn nôn ọe nữa kia, nhưng tôi quá say đến độ không còn thấy lo lắng, chẳng còn bận tâm mình sẽ làm gì, nói gì. Tôi chỉ ngồi đó, thấy mình đang mải mê nhìn vào bàn tay anh, bàn tay to rộng, cứng cáp đang nhẹ nhàng vuốt tóc khỏi mắt tôi, rồi mơn man bầu má tôi, cuối cùng đặt lên cằm tôi.
“Lại đây nào,” anh dịu dàng nói, và tôi không còn sức, hay nói đúng ra là, không muốn cưỡng lại. Ý tôi là, thôi nào, tôi đang ở trong một ngôi nhà tuyệt đẹp ở Los Angeles, LOS ANGELES! với một người đàn ông quyến rũ mà tôi còn định từ chối ư? Tôi không nghĩ vậy. Còn nữa, tôi tò mò, tôi muốn biết cảm giác nằm cạnh một người đẹp đẽ đến mức này là như thế nào. Tôi muốn biết cảm giác khi chạm vào làn da anh, có vị ra sao, như thế nào? Nói thẳng ra là, những cuộc tình ngắn ngủi trong quá khứ của tôi rõ ràng chẳng đáng nhắc đến. Nhưng chuyện này thì đáng nói hơn nhiều, đây là khoảnh khắc của môn nghệ thuật thứ bảy, nó hư ảo đến nỗi tôi gần như cảm thấy mình đang trong một bộ phim vậy. Ngay cả cách anh giữ cằm tôi khi kề mặt vào gần tôi hơn nữa cũng giống như những gì xảy ra trong một cảnh quay chậm vậy.
Và cuối cùng, đôi môi hoàn hảo đó đã ở trên môi tôi, anh hôn tôi, tôi sẽ kể chi tiết nhưng thành thật mà nói, tôi hơi xấu hổ. Ý tôi là chuyện này chưa từng xảy ra như thế trước đó, chưa khi nào nó lại chậm đến vậy, hay dịu dàng, hay nồng nàn đến thế, nếu bạn muốn biết sự thật.
Cảm giác của tôi lúc này không giống như cảm giác của tôi trước kia. Tôi không còn muốn làm chuyện đó khi đèn đóm tắt hết cả, hay nằm ngửa ra để bụng trông phẳng hơn, vì bụng tôi giờ đã thực sự phẳng rồi, và tôi cũng không phải ngượng ngùng hay lo lắng rằng anh không thể làm chuyện ấy bởi kích cỡ của tôi sẽ khiến anh ngán ngẩm.
Còn giờ đây, ngạc nhiên làm sao, tôi đang trong trạng thái bán khỏa thân với một người đàn ông còn to lớn hơn tôi! Ngực anh lớn hơn ngực tôi! Tay anh lớn hơn tay tôi! Và quan trọng hơn, thế mới đúng là ngực! Thế mới đúng là tay! Ôi tôi biết nói gì đây, tôi nghĩ những thân hình thế này chỉ có trên tạp chí. Nhìn cơ ngực của anh đi, nhìn những múi cơ hai đầu, cơ ba đầu, và đủ mọi loại cơ xem.
Thế rồi tất cả quần áo được cởi bỏ (mà tôi không hề ngại!), tôi nhìn anh làm những việc mà trước kia chưa ai từng làm với tôi, một lát sau tôi phải nhắm mắt lại vì quá thẹn thùng, nhưng ngay sau đó tôi không còn ngại ngùng nữa bởi một cảm giác kỳ lạ đột nhiên lan tỏa khắp cơ thể tôi, và điều tiếp theo tôi biết là anh nằm ngửa ra, anh đang ở trong tôi trong khi tôi đu đưa trên người anh, và hét vang khắp nhà. Tôi thậm chí còn không biết tiếng hét đó từ đâu ra, tất cả những gì tôi biết là nghe nó gầm gừ như tiếng động vật, tôi không thể ngừng được cho dù tôi có muốn. Mà tôi lại không muốn, vì nó quá tuyêêêệt. Ưmmmmmmmm, quá quá tuyệt.
“Thật không tin nổi.” Brad nằm nghiêng một bên và ngắm tôi, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn phớt lên má tôi.
“Thật. Không. Tin. Nổi!” Tôi thì thầm, vẫn cố tìm một thuật ngữ cho những gì vừa xảy ra. Tôi nghĩ mình đã đạt được cực khoái! Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu những gì mà tất cả các tạp chí đều viết, và trong khi cảm thấy thật kỳ diệu, toàn bộ chuyện này cũng khiến tôi bị sốc đôi chút, chỉ là nó quá tuyệt, quá bất ngờ.
“Không, ý anh là, thật sự không giống như bất kỳ điều gì mà anh từng trải nghiệm,” Brad nói.
Anh nghĩ vậy ư? Thế còn em? Cả đời này, em chưa từng trải qua bất cứ điều gì khiến em hoàn toàn mê đắm như thế.
“Em biết,” tôi nói, rồi tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc rằng anh sẽ coi tôi là loại gái rẻ tiền, vì xét cho cùng, tôi hầu như chưa biết gì về anh. “Anh không nghĩ là em rẻ tiền đấy chứ?” Tôi hỏi, trước khi có thể ngăn mình lại, “Ý em là em không hay làm như thế này, em không bao giờ thường làm thế. Chuyện này không giống em chút nào...”
“Đối với người không hay làm chuyện đó,” anh nói, nắm lấy tay tôi trong lòng bàn tay cứng cáp của mình, “thì em thực sự rất cừ đấy.”
Tôi cười, vì anh làm tôi cảm thấy dễ chịu. “Ý em không phải thế.”
“Anh biết,” Brad nói. “Và anh cũng biết em không phải kiểu phụ nữ dễ dãi. Đêm nay là một trong những đêm tuyệt nhất trong cuộc đời anh.”
“Ừmm,” tôi nói, thấy buồn ngủ kinh khủng. “Em cũng thế,” tôi chỉ thì thầm được có vậy, và đó là tất cả những gì tôi nhớ được.
Brad nhẹ nhàng bế nàng dậy - bạn có tưởng tượng được có ai đó bế nổi Jemima Jones vào mấy tháng trước không - và đưa nàng vào giường. Anh ta đi thẳng qua căn phòng của Jemima và đặt nàng nằm bên trái chiếc giường khổng lồ của mình. Anh ta kéo chăn đắp đến tận cằm nàng vì sợ điều hòa làm nàng cảm lạnh. Jemima thì thầm, lật người lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Cảm ơn Chúa,” Brad khẽ nói khi dịu dàng hôn lên gáy nàng. “Cảm ơn Người vì đã tạo ra cô ấy quá hoàn hảo,” rồi anh ta vào buồng tắm, thư giãn dưới vòi sen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.