Tôi là Ê-ri

Chương 36:




Sau đó má mì bảo đêm nay cho tôi nghỉ ngơi, sáng mai mới phải làm việc. Rồi bà bỏ đến quán, chỉ còn lại Pi, người đang trông con cho má mì ở lại cùng với một đứa trẻ nhỏ. Tôi đi vào nói chuyện với chị. Tôi hỏi chị má mì có tốt không và hỏi đủ mọi thứ chuyện linh tinh khác. Cuối cùng tôi quyết định nói bí mật của mình cho chị: “Thật ra tôi đã từng đến Nhật và bị trục xuất về Thái. Bây giờ tôi muốn trốn đi tìm bạn ở Osaka, chị có muốn đi với tôi không? Chúng ta sẽ trốn cùng nhau và tôi sẽ kiếm việc làm cho chị, có nhà cho chị ở”. Nhưng chị không dám bỏ trốn với tôi vì sợ bị bắt lại. Tuy vậy, chị cũng không ngăn cản tôi và còn giúp tôi canh chừng cho tôi trốn. Chị còn cho tôi năm nghìn yên để lấy tiền đi đường cùng với một túi bánh mì vì sợ tôi sẽ đói. Chị chỉ đường cho tôi trốn và gói ghém đồ đạc cẩn thận cho tôi. May mắn thay, má mì vẫn chưa lấy hộ chiếu của tôi vì thế lần này tôi có visa ở Nhật được ba tháng một cách đúng luật. Tôi đã trốn thoát được. Sau đó gọi điện cho Chin-ya để tiền trong phòng cho tôi trả tiền taxi.
Khi Chin-ya nhận được điện thoại của tôi lúc đêm khuya, anh rất ngạc nhiên và lo lắng không hiểu tôi đã sang Nhật bằng cách nào. Tôi vứt hết toàn bộ hành lý mang theo, thay quần áo mới và vui mừng khi được gặp lại Chin-ya. Tôi khóc nói với anh rằng:
“Em không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Em sợ rằng anh sẽ không đến đón em nên em mới phải làm như thế này”.
Chin-ya sợ tôi trốn nợ sẽ gây phiền phức sau này. Nhưng tôi bảo anh không phải sợ vì tôi đã nói với chị đó là mình đi Osaka chứ không nhắc gì đến Yokohama. Tôi nghĩ họ sẽ không bao giờ tìm thấy, nhưng nếu họ tìm được, tôi sẽ bị giết vì chồng của má mì là một Yakuza.
Sau đó khoảng một tháng, tôi và Chin-ya kết hôn. Chúng tôi tổ chức tiệc cưới ở tỉnh Saitama vì ở đó chi phí không quá cao.
Tôi gọi điện liên lạc với chị Khẹc, người chị tốt bụng nhất của tôi, để khoe với chị mình sẽ kết hôn với Chin-ya. Chị Khẹc rất vui mừng khi biết cuối cùng tôi cũng đã bỏ nghề. Tôi cũng gọi điện thông báo tin vui cho anh Pi. Anh Pi có vẻ vừa vui vừa buồn. Chị Cộp, vợ anh Pi cũng rất mừng cho tôi. Chính chị là người tìm mua bộ váy truyền thống của Thái Lan cho tôi mặc trong lễ cưới và hẹn tôi đến lấy váy ở Tokyo. Chị ấy rất tốt với tôi, còn tạo điều kiện cho tôi và anh Pi ngồi nói chuyện riêng với nhau. Chị nói rằng, tôi lấy chồng rồi sau này sẽ ít có cơ hội gặp anh Pi, vì thế chị muốn tôi và anh Pi có thời gian ở bên nhau. Nhưng hôm đó, chúng tôi cũng không làm gì quá đà, chỉ gặp nhau trong một nhà hàng rồi ai về nhà người nấy. Đó là lần gặp gỡ lần cuối cùng giữa tôi và anh Pi, vì tôi tự hứa sẽ không bao giờ làm Chin-ya phải thất vọng nữa.
Tôi không mời ai đến dự đám cưới ngoài chị Khẹc. Khách mời còn lại toàn là bạn của Chin-ya. Sa-chô của Chin-ya tặng cho hai chúng tôi một món quà đặc biệt, ông sắp xếp cho chủ tịch huyện đến tiến hành thủ tục đăng ký kết hôn cho chúng tôi ngay trong lễ cưới. Ngoài ra còn mừng chúng tôi một trăm “man”, tính ra khoảng hơn hai trăn nghìn bạt. Chị Khẹc mừng tôi hai mươi lăm man và hai bạt vàng. Chị Khẹc yêu thương tôi như con. Chị luôn quan tâm tôi mọi chuyện. Cho dù đôi lúc tôi có cảm thấy khó chịu vì điều đó nhưng tôi biết chị làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi mà thôi.
Sau đám cưới với Chin-ya, tôi không phải thường xuyên quay lại Thái Lan nữa vì đã có thể gia hạn visa sáu tháng một lần cho đến khi được cấp chứng minh thư nhân dân và trở thành công dân chính thức của Nhật Bản. Đây là niềm mơ ước của rất nhiều người Thái, nhưng người may mắn như tôi rất ít.
Đến Nhật lần này, tôi gặp lại anh Thui và vợ anh là chị Na. Anh Thui là con trai của ông bà trẻ mà trước đây vẫn đón tôi về nuôi khi tôi còn nhỏ. Anh Thui và vợ đến Nhật làm việc đã được cả chục năm. Họ rất ngạc nhiên khi biết tôi cũng đến Nhật. Trước kia, tôi và anh thường cãi nhau như chó với mèo, cho đến khi tôi lên cấp hai anh ấy mới bắt đầu đối xử tốt với tôi. Có lẽ lúc đó chúng tôi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện.
Chin-ya giúp tôi gửi hai trăm nghìn bạt về cho bố mẹ mua nhà trả góp. Sợ tôi mang tiền đi chơi bạc Chin-ya tự đi gửi tiền. Ở nhà, bố mẹ tôi cũng đã đem tiền đi đặt cọc mua nhà. Nhưng một thời gian sau, không biết đã có chuyện gì xảy ra mà nhiều đợt, người nhà tôi không đóng tiền cho ngân hàng trong khi tôi vẫn gửi tiền về nhà đều đặn. Cuối cùng, ngân hàng đã đến thu hồi lại căn nhà của gia đình. May mà có một người anh họ, là con trai của bác Chang, tức anh trai của chị Sỉ-pray đã bỏ tiền ra đóng cho ngân hàng để chuộc nhà về cho gia đình tôi ở nhưng phải đổi tên chủ sở hữu nhà cho anh ấy.
Thời gian làm vợ Chin-ya, thu nhập của tôi không còn được nhiều như trước vì tôi chỉ đi làm thuê cho người ta, rửa bát và dọn dẹp ở một quán ăn trong khu vực phố người Hoa ở Yokohama. Tôi đã cố gắng tìm cách khác để kiếm tiền như làm cơm hộp hay làm các loại bánh ngọt tráng miệng theo đơn đặt hàng sau đó đạp xe đến giao hàng tại nhà hoặc tại nơi khách làm việc. Tôi luôn cố gắng làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền.
Rồi sự không may lại xảy đến với cuộc đời tôi một lần nữa. Trước đó, tôi đã giúp nhận bảo lãnh cho em trai một người bạn sang Nhật học cao học. Thời gian đầu mới sang Nhật, cậu ta cũng chăm chỉ học tập và làm việc. Nhưng mới ở được tám tháng, cậu ta bắt đầu chơi bời lêu lổng, lại còn yêu đương bỏ học nhiều đến mức bị nhà trường đuổi học. Trường học điều tra lý lịch và truy ra tôi là bảo lãnh cho cậu ta sang Nhật. Vì thế tôi phải chịu trách nhiệm và bị trục xuất về nước một năm.
Sau khi kết hôn với Chin-ya, tôi cố gắng thay đổi để trở thành một người tốt thì Chin-ya lại quay ra chơi bời, nhậu nhẹt hàng đêm và thường xuyên bỏ mặc tôi ở nhà một mình. Thỉnh thoảng còn có một phụ nữ gọi điện hẹn anh ra ngoài chơi. Nhiều hôm đến sáng sớm anh mới trở về nhà. Một hôm, tôi bắt được quả tang Chin-ya ngoại tình với cô con gái của chủ quán karaoke gần nhà chúng tôi, cũng là người Nhật. Tôi rất đau khổ. Sau này tôi mới biết họ đã quen nhau từ khá lâu, từ hồi tôi còn chơi bời, bỏ ra ngoài làm việc và mê cờ bạc. Quan hệ của họ càng ngày càng trở nên gắn bó mà tôi không hề hay biết. Tôi biết chuyện vì sau này, chính Chin-ya đã kể lại cho tôi.
Việc tôi phải trở lại Thái Lan khiến cho Chin-ya lại càng có cơ hội gần gũi với người phụ nữ đó hơn. Anh từng gọi điện nói anh không muốn tôi quay lại Nhật Bản nữa. Anh muốn có một cuộc sống mới. Tôi vô cùng đau khổ. Lúc đó, tôi đã van xin anh đừng đối xử với tôi như vậy. Tôi cũng không biết phải oán trách ai và oán trách vì điều gì? Ai đúng? Ai sai? Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết cố gắng điều chỉnh bản thân để trở thành một người tốt vì tôi rất muốn được chung sống với anh. Tôi chợt nghĩ lần quay lại Nhật trước đó, nếu tôi không trốn nợ người ta để đi gặp anh thì chắc chắn Chin-ya cũng sẽ không sang Thái đón tôi vì anh đã yêu một người phụ nữ khác. Nhưng vì tôi đột ngột quay trở lại nên Chin-ya bắt buộc phải kết hôn với tôi. Trước khi chúng tôi làm đám cưới Chin-ya kể có một ông thầy bói phán rằng nếu anh kết hôn năm hai mươi tám tuổi thì sẽ phải tái hôn lần hai. Vì thế, anh muốn qua tuổi hai mươi tám mới kết hôn. Nhưng thời gian đó, tôi vừa quay lại Nhật và đang có visa chính thức vì thế phải làm đám cưới gấp mới có thể gia hạn visa sáu tháng một lần. Tôi băn khoăn, mọi thứ có lẽ sẽ diễn ra đúng như lời thầy bói nói cũng nên.
Trong suốt thời gian tôi về Thái Lan, Chin-ya rất ít khi gửi tiền cho tôi. Có khi hai, ba tháng mới gửi một lần khiến thôi phải trở lại Hồng Kông làm việc thêm một lần nữa. Lần này tôi vào được Hồng Kông một cách dễ dàng. Tôi đổi sang dùng họ của Chin-ya nên quá trình đi lại trở nên rất đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.