Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 7: Đoạn kết của thần trùng




Thần trùng khuôn mặt đỏ rực, 2 mắt tóe lửa nong lên sòng sọc, miệng y rít lên tiếng kêu khe khé:
- Tao mà sợ mày chắc! Để xem thằng nào nát...!
Không nói nhiều tôi phi thân đến đấm thẳng vào mặt y, tốc độ ảo diệu đến mức thần trùng không có một chút phản ứng, cả thân hình y bay thẳng về phía sau. Tất nhiên là tôi không thể để y chết một cách dễ dàng được, đối với những đứa nào vùi hoa dập liễu tôi thì tôi phải thông ass nó cho đến chết thì thôi.
Tôi đi từ từ đến gần phía thần trùng, y đang cố gắng gượng dậy nhưng có vẻ đã thấm mệt. Tôi nhẹ nhàng dẫm lên người thần trùng rồi ấn mạnh chân xuống, cả thân hình hắn đổ gục dưới chân tôi. Hắn nhắm chặt mắt lại, nước mắt chảy ra vì đau đớn hay vì hạ nhục tôi cũng không biết. Miệng đầy máu của hắn vẫn gồng cười khe khé:
- Ké ké ké! Mày giỏi, còn chờ gì nữa mà không giết tao đi? Nghe tao nói chưa súc sinh! Giết tao đi?
Đương nhiên là không cần nói thì tôi cũng giết y, không biết lúc nào sức mạnh này sẽ biến mất nên tôi không thể sơ suất mà lầy với y mãi được, nếu không muốn bước vào vết xe đổ vừa rồi!
- Phế phẩm...chết đi!
Vừa dứt lời, "phá hồn kiếm" đâm thẳng xuống ngực thần trùng, miệng y ré lên đau đớn, một làn khói màu đen tỏa ra từ người y, thân thể y dần dần hóa thành cát bụi, khuôn mặt y trước khi tan biến nhìn tôi cực kì phẫn nộ mấp máy những lời cuối cùng....:
- Tao nhận ra mày....Mao Tiểu Phương! Lần này...mày thắng...!
Nhưng các anh em của tao...sẽ trả thù cho...tao! Hãy đợi đấy...!
Gọi tất cả anh em phế phẩm của mày ra đi? Giờ tao cân hết cũng được! Cái gì mà Mao Tiểu Phương chứ... Thằng điên! Lúc thần trùng tan biến hoàn toàn cũng là lúc tôi ngã vật đi bước vào trạng thái vô thức... tôi đã kiệt sức hoàn toàn rồi....!
Ông lão mệt mỏi đứng dậy chắp tay cám ơn trời phật, rồi bảo ẻm khó ưa cõng tôi về. Tôi tuy kiệt sức nhưng vẫn nghe thấy tiếng ẻm trả treo:
- Sao cháu lại phải cõng hắn chứ....!
Rồi tôi ngất lịm hoàn toàn, lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng làm bằng gỗ, chiếc balo được treo cẩn thận ở đầu giường. Tôi mở ra thì thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn, vậy cũng đỡ lo lắng phần nào...
Đang định làm thêm giấc nữa thì thấy ông lão và ẻm khó ưa đi vào, tôi cố gắng gượng ngồi dậy nhưng ông lão ra hiệu bảo cứ nằm xuống. Tôi cảm ơn ông lão vì đã đưa tôi về và chăm sóc, nhưng bất ngờ khi ổng nói:
- Chính lão mới phải cám ơn cháu, nếu không có cháu thì không chỉ ta và P mà ngay cả vùng biển Quất Lâm này đã gặp đại họa rồi!
Nhìn vào mắt ông lão, tôi tin lời cảm ơn của ông lão là thật lòng, còn cô gái khó ưa tên P kia thì tỏ vẻ không quan tâm đúng là không biết câu: Làm ơn phải trả ơn mà....
Tất nhiên tôi không bỏ lỡ cơ hội hỏi thông tin về sư bá của tôi. Ông lão chỉ hiền từ cười rồi bảo tôi cứ ở đây nghỉ dưỡng, khi nào lành hẳn rồi hãy tính.
Chuỗi ngày tiếp theo của tôi đương nhiên là chỉ ăn và ngủ, nhưng có người đẹp hầu hạ tội gì không làm phiền, tôi giả vờ mệt mỏi nhờ ẻm khó ưa bón cháo cho. (Cứ nói là ẻm khó ưa thôi chứ thực ra nhan sắc cũng ngon lành cành đào, 3 vòng đồng hồ cát lắm chứ bộ:3)
Tất nhiên là lúc đầu ẻm còn xửng cồ không chịu, nhưng có lẽ trước lạ sau quen ngoài mặt không phục nhưng tay thì vẫn cầm thìa đưa lên miệng tôi.
Tất nhiên các bạn lúc này sẽ bảo tôi bắt cá 2 tay, hay thả hoa bắt bướm v.v Nhưng mỗi người có một suy nghĩ riêng. Với nàng H tuy tôi rất yêu nhưng thực sự gặp lại và đến với nhau là cả một vấn đề.
Chuỗi ngày hồi sức cũng đã qua, tôi không thể cứ ăn bám nhà người ta hoài được nên sau khi tịnh dưỡng tôi đến trước mắt và hỏi ông lão và tin tức sư bá của tôi.
Ổng chỉ nhẹ nhàng đáp lại, một câu nói làm tôi không biết nên phản ứng ra sao:
- Sư bá của cháu à? Lão chính là Trần Diệu đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.