Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 4: Chung Quỳ giáng lâm




- Liệu hắn có đến không ông nội?
Ông lão vuốt rầu đi từ từ đáp lại:
- Ông cũng không chắc, nhưng nếu cậu ta không xuất hiện thì khả năng chúng ta lành ít dữ nhiều...! Mà P này! Cháu đã chuẩn bị trận pháp xong chưa?
Cô gái trẻ đáp lại:
- Dạ! cháu đã chuẩn bị xong hết từ buổi chiều rồi ông ạ!
Ông lão nhìn lên trời rồi thở dài....:
- Giờ chỉ còn trông vào ý trời thôi!
Lúc này trời mây bỗng biến sắc từ màn đêm bỗng hóa ánh đỏ, một cơn gió mạnh kéo đến như muốn thổi tung mọi thứ lên vậy.
Trước mặt pháp đàn, ba bóng người bỗng nhiên hiện ra với ngoại hình vô cùng kì dị, họ có cái đầu quạ với đôi mắt lập lòe lửa xanh,hai người đằng sau mặc áo giáp sắt cầm roi trông cực kì hung dữ còn người đằng trước với phong thái oai vệ mặc giáp rực đỏ trông rất kì dị.
Người đằng trước bước lên giọng nói rợn người như vang lên từ cõi âm vậy...:
- Đạo sĩ thối, dám vào đại bản doanh của ta làm loạn, không biết sống chết là gì...
Cô gái trẻ tức giận xửng cồ chỉ thẳng vào quái điểu:
- Ngươi im đi, hôm nay ông nội ta sẽ tiêu diệt ngươi, trừ hai cho dân, để ngươi không còn hại người được nữa!
Quái điểu bước lên trước giơ tay trái lên cao, giọng cười khe khé cực kì ghê rợn:
- Dựa vào hai người? ké ké ké...ké ké ké? Các thần dân của ta mau tiêu diệt hai tên diệt hai tên đạo sĩ thối này ngay lập tức...!
Vừa dứt lời, bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, từ trong các nấm mộ... các oán linh bỗng nhiên hiện ra tiến từng bước chậm chạp về phía ông già và cô gái trẻ. Ông lão vẫn không thay đổi sắc mặt ngồi lẩm nhẩm niệm chú, các hình nhân xung quanh trận pháp bỗng nhiên cũng từ từ cử động đối đầu với lũ oan hồn oán linh...!
Quái điểu ra hiệu cho hai tên đàn em bên dưới lao lên tấn công, đương nhiên là cô gái trẻ cũng không vừa khi đối đầu ứng chiến!
Một cuộc chiến chính tà bất phân bắt đầu diễn ra...!
Còn nói về phần tôi, đương nhiên là sau khi đóng sập cánh cửa chính vào là tôi im lặng bất động không dám hó hé, không ngờ bên ngoài nghĩa địa lại nhiều oán linh đến như vậy. Chẳng lẽ ở trong này chờ đến sáng cũng không phải là cách hay, nếu chúng biết tôi ở trong này thì khả năng một đi không trở lại là khá cao.
Tôi mở he hé cánh cửa chính xem tình hình thế nào, thì thấy bọn oán linh đang chầm chậm tiến về cổng chính nghĩa địa, nhìn xa xa nếu mắt tôi không bị quáng gà hình như có người đang lập đàn làm phép.
Sau khi đợi bọn oán linh đi khỏi, tôi mon men chầm chậm bước ra ngoài tiến về chỗ lập pháp đàn để xem chuyện gì đang xảy ra.
Thực sự là một cảnh tượng các bạn không tin được đâu vì ngay cả bản thân tôi cũng không tin được, hàng trăm hình nhân đang đối đầu với bọn oán linh, ông lão thì đang lập trận pháp ( hình như ổng là người điều khiển bọn hình nhân). còn cô gái khó ưa sáng nay thì đang đánh nhau với 2 lính quạ mà tôi đã gặp đêm hôm trước.
Tất nhiên là tôi cứ trốn một góc xem tình hình thế nào. nhờ ơn ông lão nên tôi suýt nữa thì về châu ông bà nên tôi cũng chẳng có ý định giúp họ một tay, mà nếu có giúp thì nhỡ đâu chết oan thì sao? ngu gì!
Nhưng có vẻ hình như bên chính diện càng ngày càng đuối sức, hình nhân bằng giấy sao có để đấu lại oán linh oan hồn bất tán, ẻm khó ưa kia 1 chấp 2 cũng dần dần đuối sức, nếu không có chuyển biến khả năng vong mạng là khá cao.
Suy nghĩ thiệt hơn thì tôi nghĩ giúp họ một tay lật lại được biết đâu lại làm phúc gặp lành, tìm được sư bá thì sao... Mà nhìn ẻm khó ưa kia khuôn mặt cũng ưa nhìn 3 vòng cân đối nếu mà vong mạng thì uổng quá.
Nhưng cách nào đây, một thằng đạo sĩ học vẹt như tôi thì có ra chiến đấu cũng khó thay đổi cục diệt, rồi nhớ lại chuỗi ngày năm xưa chiến đấu với yêu ma liệu có cách nào khả quan không... đúng rồi....thỉnh thần linh....
Thỉnh ai có thể tiêu diêt yêu ma với số lượng lớn nhỉ...Lạc long quân...Thánh gióng.... sơn tinh... không được! Hầu như họ chỉ đấu sức là chính, lần này đấu với bọn thần trùng đầy yêu phép thì phải tìm thiên địch của chúng.
Tôi mở điện thoại "thật không thể tin nổi" ra dùng 3G tra xem ai là thiên đich yêu ma, sau khi đã có đáp án tôi cười mỉm chạy thẳng đến pháp đàn bình tĩnh tập trung tinh thần rồi hai bàn tay nắm chặt bắt quyết, miệng hô to:
- Lạy ngọc hoàng đại đế, Lạy tam thánh thiên tôn, Lạy chư vị thần tiên chứng giám... con xin được phép thỉnh... thỉnh... thỉnh...
Giọng nói năm nào lại vang lên:
- Lại là tiểu tử nhà ngươi à? Sao dạo này thỉnh lắm thế? Thỉnh ai thì nói nhanh để ta còn về!
Tôi định cự cãi lại nhưng nghĩ là cãi ổng thì ổng lại đi luôn thì nhục, nên tôi hô to:
- Con xin được phép thỉnh "Diệt yêu trừ tà Chung Quỳ"
Một ánh sáng từ trên trời chiếu thẳng vào người tôi, lần này thân thể tôi phát sáng màu đỏ rực như lửa, tôi vẫn có thể cảm thấy mọi thứ xung quanh nhưng thân thể này đã không còn thuộc về tôi nữa.
Tôi lao thẳng về phía 2 con tiểu trùng cầm "phá hồn kiếm" chém xuyên qua trúng. 2 con trùng rẻ lên đau đớn rồi tan biến như chưa từng tồn tại.
Ẻm khó ưa kia vẫn còn đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy miệng tôi cất lên thêm tiếng nói:
- Cô nương về chỗ bảo vệ ông nội cô đi, Thần trùng cứ để ta giải quyết...!
Thần trùng hai mắt đỏ rực lên, khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận:
- Dám giết anh em của tao....! Mày to gan lắm....! Nộp mạng đi!
Thần trùng phi thân lao đến, đương nhiên chung quỳ cũng lao đến đáp lễ ngay kèm theo những suy nghĩ trong tôi:
- Bắt đầu show diễn nào...! say oh yeah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.