Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 32: Trở về cố hương




Bàn tay tôi chạm vào đầu của atula vương rồi lóe sáng cả một góc hang động, thân thể atula run rẩy đau đớn kêu lên... Từ người y một làn khói từ từ tỏa ra.. linh hồn atula vương kêu gào... rồi mất hút vào không gian tĩnh lặng...
Thân thể tôi cũng đổ gục xuống, máu chảy ra càng lúc càng nhiều, tôi nuối tiếc nhìn mình lần cuối trước khi biến vào địa giới... Bỏ lại tất cả người thân, bỏ lại tình yêu đầu đời đang chờ đợi tôi... vĩnh biệt tất cả....!
- Người đi đâu đấy...?
Pandaka xuất hiện trước mặt linh hồn tôi, linh hồn của hắn đã quay trở lại về thân xác... Cuối cùng chỉ có hắn... là kẻ thắng lợi sau cùng... Tôi im lặng không nói gì... và cũng chẳng còn gì để nói trong lúc này. Hắn lạnh lùng quay người về phía thân thể tôi rồi cất lời:
- Ta đã từng lập giao kèo với ngươi...! Ta sẽ không bao giờ để ngươi chết...! Đại quỷ thần vương không bao giờ nuốt lời hứa...!
Tuy không biết ta làm điều này là đúng hay sai... nhưng đó là điều tốt nhất cho ngươi lúc này...!
Pandaka lấy móng tay khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn... Một dòng máu xanh khẽ chảy vào miệng tôi, thân thể tôi bỗng phát sáng rồi một lực hút cực mạnh cuốn lấy linh hồn tôi quay trở lại thân xác... Tôi ngất lịm đi trong màn đêm tăm tối...
Pandaka đi về phía tên tôm, cõng thân thể hắn rồi bước vào trung giới... Tâm trí tôi vẫn còn nghe thấy văng vẳng câu nói cuối cùng của hắn:
- Nơi này sẽ bị phong ấn vĩnh viễn...! Cánh cửa nối liền nhân giới và trung giới từ giờ sẽ hoàn toàn biến mất..! Từ giờ sẽ chỉ là cuộc chiến của la sát giới và atula giới thôi...! Nhóc con... bảo trọng...!
Lúc tỉnh lại tôi đã thấy mình nằm ở trạm xá tổng bộ, những vết thương lúc trước cũng đã biến mất như chưa từng tồn tại... Phải chăng từ trước đến giờ là tôi đang mơ...?
Nhưng sau khi nghe nàng kể lại thì tôi mới biết là sư phụ vào cứu tôi ra kịp thời, không thì tôi đã vùi xác trong hang động mãi mãi... Ngũ lôi trấn trạch cuối cùng đã bị phá giải và mọi truyện đã kết thúc...!
Chuỗi ngày sau đó diễn ra thay đổi một cách chóng mặt, Lão bác già chính thức trở thành chủ tịch hiệp hội tâm linh miền bắc thay cho tên nội gián Đại Đông... Tôi cũng trở thành một đạo sĩ chính thức thuộc biên chế nhà nước chứ không còn là học việc nữa... Và...
- Tạm biệt mọi người...! Nếu có rảnh 2 người nhớ ghé về Nam Định chơi nhé...!
Sư tỷ mỉm cười nhìn chúng tôi lên tiếng. Sư bá đã lớn tuổi, không thích hợp ở thành thị nên quyết định về lại làng quê sống, Ẻm khó ưa cũng không thể bỏ ông nội ở quê một mình nên cũng về cùng ông. Một nỗi buồn trong tôi từ từ dâng trào, thật sự cảm giác chia ly không bao giờ dễ chịu, tôi mỉm cười nói với sư bá:
- Sư bá nhớ giữ gìn sức khỏe...! Lúc nào rảnh nhất định con sẽ về thăm người...!
Rồi tôi quay sang nhìn sư tỷ mỉm cười:
- Sư tỷ....! Bảo trọng...!
Ẻm khó ưa lạnh lùng nhìn tôi:
- Nếu ngươi dám bắt nạt sư muội của ta...! Thì xác định tàn một đời hoa đi...!
Trong lòng tôi có tình cảm với sư tỷ hay không...? Thực ra bản thân tôi cũng không rõ... Tôi không muốn là kẻ bắt cá 2 tay nhưng thật tâm khi nhìn thấy xe khách rời bến thì con tim tôi lại thấy nhói đau... Phải chăng bản chất tôi là kẻ đa tình...?
Tôi quay sang nhìn nàng mỉm cười:
- Em có đói không...? Chúng ta đi ăn bún đậu mắm tôm nhé...?:v
Nàng ôm cánh tay tôi rồi nhìn tôi giận dỗi:
- Hẹn hò có ai đi ăn bún đậu bao giờ?
Tôi nhếch mép cười tủm tỉm:
- Vậy đi ăn kem nhé.....!
6 Tháng sau.... 
Mao Sơn Tông thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc...
Người đàn ông khoảng 70 tuổi thắp hương trước bài vị của tấm ảnh lão nhân nào đó...!
Một thanh niên trẻ bước vào quỳ trước người đàn ông đó:
- Sư phụ...! Người cho gọi con ạ....?
Người đàn ông vuốt râu cất lời:
- Sư phụ ta.. cũng chính là sư ông của ngươi... lúc chưa tạ thế từng căn dặn ta phải tìm cho được 2 pháp bảo thất lạc của mao sơn tông là: Phá hồn kiếm và Thâu hồn kính...! Nhưng ta bất tài 50 năm qua vẫn không biết tung tích 2 pháp bảo đó ở đâu...! 6 tháng trước ta nghe nói có một tên tiểu đạo sĩ việt nam đang nắm trong tay "Phá hồn kiếm"! Vậy có khả năng "thâu hồn kính" cũng do y nắm giữ...!
Thanh niên trẻ nhìn về phía người đàn ông già lên tiếng:
- Vậy đấy là lý do người bắt con học tiếng việt trong 6 tháng qua ạ...!
Người đàn ông già nghiêm mặt cất lời:
- Đúng vậy...! Ta ra lệnh cho con xuất sơn sang việt nam...! Nhất định phải tìm và lấy về cho được 2 pháp bảo của mao sơn tông đang thất lạc...! 
Thanh niên trẻ cúi xuống bái lậy:
- Triệu Sơn Hà - Đệ tử chân truyền Mao Sơn Tông tuân lệnh...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.