Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 29: Nữ thần KALI




Sau trận chiến vừa rồi, tôi cảm thấy cơ thể mình có vẻ hơi mệt mỏi, cũng phải thôi vì thương tích của tôi lúc này cũng không hề nhẹ. Nhưng dù có ra sao thì tôi cũng phải cố gắng tập trung tinh thần, vì chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng sẽ dẫn đến phải trả một cái giá vô cùng đắt.
Thang máy lại một lần nữa dừng lại ở tầng 7, tôi hít một hơi thật sâu rồi tập trung nhìn về phía cánh cửa thang máy đang từ từ mở ra. Một khuôn mặt quen thuộc đang lộ rõ vẻ sợ hãi đang chạy thẳng về phía tôi, miệng hắn lắp bắp nói không lên lời:
- Cứu... cứu tôi với...!
- Lôi... Phá... Quyền...!
Tôi tung một chưởng cực mạnh ngay giữa ngực hắn, cơ thể hắn bị bật mạnh về phía sau rồi ngã dúi dụi xuống nền đất, miệng hắn thổ ra máu trông cực kì kinh tởm. Tôi nhếch mép nhìn về phía hắn rồi nghiến răng tức giận:
- Đạo sĩ già thối...! Cuối cùng chúng ta lại gặp được nhau...!
Đôi mắt hắn nhìn tôi đầy kinh ngạc, nhưng hình như không phải vậy, hắn hơi ngoái cổ về phía sau miệng run run van xin:
- Đừng....! Đừng mà....! Không....! Tha cho tôi đi....!
Cơ thể của tay hắc y đạo sĩ ấy bỗng nhiên bị nhấc bổng lên không trung, cổ hắn bị bóp nghẹt bởi một bàn tay gớm ghiếc đen ngòm. PHỤT....! Trong chớp mắt, đầu của tay đạo sĩ già bị giựt mạnh ra, máu từ cuống cổ phun trào ra trong cực kì kinh dị... Lúc này tôi mới để ý kĩ mọi thứ xung quanh hình như có rất nhiều xác chết nằm la liệt trong căn phòng này và đều bị giết phanh thây...!
- Máu tươi...! Đúng là chiến lợi phẩm tuyệt vời nhất....!
- Ngươi.... Ngươi là ai....?
Tôi lùi lại phía sau rồi đưa tay ra thủ thế, kẻ bí ẩn ấy từ từ hiện ra trong màn đêm chết chóc. Hình dáng kẻ đó làm tôi bỗng nhiên cảm thấy kinh hoàng, Một người phụ nữ với làn da đen, mái tóc dựng đứng, với ba con mắt và cái miệng mở to đang thè ra cái lưỡi dài đỏ lòm. Bà ta có bốn tay, một tay cầm thương, một tay cầm kiếm, hai tay còn lại thì cầm đầu người và một cái bát hứng đầy máu đang chảy ra từ cái đầu người.
- Đừng sợ chàng trai trẻ...! Ta sẽ không làm hại ngươi đâu...!
Bà ta rít lên tiếng kêu the thé rồi trợn mắt nhìn về phía tôi, tất nhiên là tôi không tin những gì bà ta nói vì những xác chết kia đã chứng minh kẻ trước mặt tôi không có vẻ là hiền lành gì. Tôi vẫn giữ khoảng cách, đưa tay ra thủ thế đợi chờ tùy cơ ứng biến.
- Nếu ta muốn giết ngươi...! Thì ngươi nghĩ... ngươi thoát được sao...?
- Rốt cuộc ngươi là ai...? La Sát hay Atula...?
Bà ta nghiến răng thè lưỡi nhìn về phía tôi rồi trợn mắt hét lên:
- Ngươi nghĩ ta lại thuộc chủng tộc hạ đẳng đấy sao...? Nghe cho kĩ đây nhãi con, người đang đứng trước măt ngươi là vị thần của sự hủy diệt: nữ thần KALI vĩ đại...!
Lời kết: Có lẽ tao không phải là người chủ tốt nên không chăm sóc được mày chu đáo...!
Mong mày ra đi thanh thản và hóa kiếp làm người...!
Vĩnh biệt Hắc Miêu...! :(
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.