Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 25: Mười hai con mắt




Những đôi mắt vô hồn đó nhìn về phía tôi cùng với khuôn mặt nhăn nhó trương phềnh khiến cảnh vật xung quanh càng thêm kinh tởm. Tôi lấy hết sức gồng mình rồi cố gắng vùng vẫy nhưng dường như cơ thể tôi càng bị kéo xuống sâu hơn.
Cứ để thế này xem ra không ổn, dưỡng khí càng ngày càng bị thoát ra hết. Chẳng lẽ vừa mới bước chân vào cửa ải thứ nhất lại đầu hàng cam chịu chết đuối sao? Tất nhiên là tôi không cam tâm.
Tôi không gồng mình nữa, mà thả lỏng cơ thể tập trung tinh thần lại. Đôi mắt tôi bỗng nhiên mở to ra, rồi từ cơ thể tôi bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng chói lòa làm nguồn nước đen ngòm dưới bể bơi bắn tung tóe lên không trung.
- Bùm....!
Cơ thể trương phình của bọn ma da cháy sém xung quanh mặt đất, còn nguồn nước đen dưới bể bơi thì bốc hơi toàn bộ trong vòng vài giây. Giờ đây dưới cái bể bơi này chỉ là sự trống rỗng vô định nhưng vẫn còn đâu đây là một mùi hôi thối còn sót lại.
Tôi nằm dưới bể bơi thở một cách hổn hển, may mà nhớ ra được là mình còn có " vận khí lôi cộng " nếu không thì đã đi chầu ông bà ông vải vì bị sặc nước rồi. Tôi ngồi nghỉ một lúc rồi lại đứng dậy nhìn mọi thứ xung quanh xem đường ra ở đâu.
Cánh cửa thang máy lúc nãy bỗng nhiên lại tự động mở ra, điều đó càng chứng tỏ có kẻ nào đó đang thao túng mọi thứ trong tòa nhà này. Tôi lại chậm rãi bước chân vào thang máy và chờ đợi xem rốt cuộc còn điều gì sẽ xảy ra nữa.
Cửa thang máy lại đóng sập lại, nhưng lúc này có vẻ khác vừa nãy, tôi không ấn nút nào mà thang máy lại bỗng nhiên tự di chuyển. Hình hiển thị số tần lại thay đổi một cách chậm chạp rồi dừng lại ở con số 5, tiếng ken két lại một lần nữa vang lên báo hiệu điều gì đó rùng rợn sắp xảy ra.
Trước mặt tôi là một màn đêm u tối, không có chút ánh sáng nào cả. Đôi mắt tôi nhíu lại cố gắng nhìn kĩ hơn để có thể trông thấy một chút gì đó, hình như có thứ gì đó đang phát sáng giữa màn đêm vô định.
- Một, hai, ba... sáu, bảy, tám... mười, mười một, mười hai...!
Mười hai điểm sáng, tôi vừa lẩm nhẩm đếm vừa tiến lại gần chút ánh sáng le lói đó. Nhưng càng đến gần khuôn mặt tôi lại bỗng nhiên tái xanh đi, đó không phải là điểm sáng, đó là những con mắt đang trợn trừng nhìn về phía tôi.
- Đã lâu lắm rồi...! Ngươi còn nhận ra ta chứ? Mao Tiểu Phương!
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.