Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 20: Trở về nơi bắt đầu




- Mời tôi tham gia...? Nhưng mà tôi mới là đạo sĩ học việc thôi...! Đạo pháp còn kém xa các vị tiền bối..! Sợ sẽ là gánh nặng cho mọi người...!
Ổng vét đen nhìn tôi rồi nhẹ nhàng cười:
Đúng là trình độ của cậu còn rất kém, không những kém mà còn rất hay thể hiện! Nếu không nhờ vào may mắn thì cậu chết 10 lần cũng không đủ rồi! Tuy nhiên... tư chất của cậu thực sự không tồi, tôi nghe nói cậu là truyền nhân của mao sơn lúc đầu tôi còn không tin nhưng nghe ông C kể lại và lúc chứng kiến cậu đối đầu thần trùng thì tôi hoàn toàn bị thuyết phục! Nếu tu dưỡng học hỏi và vun đắp thì có khả năng đạt tầm nhất đại tông sư về khắc chế yêu ma!
Lúc đầu nghe ổng vùi dập tôi không ra gì thật sự là thấy không chung đường rồi! Nhưng dần dần nghe ổng nói cũng có lý nên tôi bắt đầu xuôi xuôi! Đúng là không nhờ may mắn thì đã bán muối từ lâu rồi. Nhưng muốn tôi tham gia cũng đâu có dễ, ít nhất cũng phải làm cao để tăng giá trị chút chớ nên tôi trầm ngâm nói:
- Tham gia vào hiệp hội tâm linh cũng tốt, nhưng hiện tại thì tôi còn phải học đạo để tăng thêm trình độ, với cả tôi không thể bỏ sư bá và sư tỷ để đi theo mấy ông được, nhỡ đâu bọn thần trùng quay về trả thù thì sao?
Ổng vét đen ôn hòa nói:
- Cái này thì cậu cứ yên tâm, về chuyện học đạo thì bên chúng tôi không thiếu đạo sư giảng dạy cho cậu chưa kể về sách thuật mao sơn chúng tôi cũng có đủ nếu cậu thật sự ham học hỏi! Về phần sư bá cậu cũng đã đồng ý tham gia vào hiệp hội của chúng tôi, sư bá và sư tỷ của cậu cũng sẽ về hà nội! Ở Nam Định tạm thời sẽ do các đại sư của chùa Hàm Long bảo vệ đề phòng thần trùng làm càn!
Ổng vết đen mỉm cười nói tiếp:
- Chưa hết.....dòng họ cậu cũng sẽ được người bên hiệp hội bảo vệ đề phòng yêu ma quấy nhiễu vậy đã đủ chưa?
Quá tuyệt vời chứ còn gì bằng, rõ ràng được hiệp hội tâm linh bảo vệ thì tôi chẳng sợ bọn yêu ma quấy nhiễu, chưa kể không cần lo u già gặp bất trắc. Nhưng trước khi kí hợp đồng cũng nên bàn chuyện lương bổng nên tôi rụt rẻ mỉm cười hỏi:
- Tham gia hiệp hội... bổng lộc có đủ ăn không... chủ tịch...?
Hai hôm sau tất cả chúng tôi lên chiếc xe MẸC 4 chỗ do bên hiệp hội chuẩn bị quay về Hà Nội, Quất Lâm tuy là nơi có thể ăn hải sản thoải mái và nghỉ dưỡng tuyệt vời nhưng quay về Hà Nội chốn phồn thị với người như tôi thì bao giờ cũng tốt hơn, với cả lâu ngày không gặp u nên trong lòng cũng nhớ ở gần người thân tiện nhiều việc hơn.
Quay mặt lại nhìn biển Quất Lâm lần cuối thật sự có nhiều cảm giác khó tả và có nhiều kỉ niệm cũng khó quên, nếu có dịp nhất định tôi sẽ quay lại nơi này... một địa điểm làm say đắm lòng người...
Sau 3 tiếng mòn đít trên ghế cuối cùng chúng tôi cũng có mặt ở Hà nội, ôi nửa năm rồi mới quay về đây mà cứ ngỡ mới 2 tuần vậy... Việc đầu tiên làm là quay về nhà thăm u, tất nhiên là u tôi cũng nhớ tôi nhiều lắm, u còn chửi tôi là sao dạo này không gửi tiền về cho u! Nói thì nói thế thôi chứ mẹ nào chẳng thương con.. Bữa tối hôm đó u làm nhiều món ngon mà tôi thích: Thịt quay, sườn xào chua ngọt, đùi gà tẩm chanh rán giòn v.v Tất nhiên là món ngon mẹ nấu là tôi xử cho bằng hết.
Sau khi no căng, tôi đi dạo một vòng cho tiêu cơm tiện thể nhìn ngắm làng nước ngõ xóm xem có gì thay đổi không, cảnh vật vẫn vậy chỉ có tôi là đổi khác... từ một thằng ăn bám gia đình giờ tôi cảm thấy ít ra mình không còn vô dụng nữa, ít ra mình vẫn còn có thể mưu sinh bằng nghề đạo sĩ...
Vâng... Tôi là đạo sĩ...!
*******
Tại một cung điện thuộc Atula giới....!
- Dạo này thấy atula vương có vẻ hay cười một mình nhỉ? Hay ổng đổi tính nết rồi..?
Một tiểu atula khác trả lời:
- Tao nghĩ là ổng đang yêu...! Chỉ có yêu ai đó mới hay cười ngẩn ngơ như thế thôi...!
Atula vương ngồi trên ngai quỷ nhắm mắt mỉm cười... thần như đang tự nói với bản thân mình vậy:
- Nhân giới... chờ đi... ta sắp quay lại rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.