Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 17: Thây biến




Tôi cầm chặt "Phá Hồn Kiếm" rồi từ từ ngó mắt ra đường chính, không có ai cả. Tiếng động lúc này cũng không còn vang lên nữa, không gian hun hút im lặng đến đáng sợ. Ông bác già cũng có vẻ lo lắng nên ôn tồn lên tiếng:
- Tình hình này nếu đi sâu vào bên trong cũng không ổn! Chúng ta cứ đi ra ngoài trước rồi từ từ bàn mưu tính kế!
Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc chúng tôi gần ra đến bên ngoài hang động thì bỗng nhiên một tiếng nổ lớn làm rung chuyển. Bọn người đào mộ đã đặt mìn lấp hang động mất rồi, tôi hoang mang không biết làm sao nữa, chẳng lẽ bị chôn sống trong cổ mộ này cả đời sao? Tôi đưa mắt nhìn về phía sư phụ với giọng điệu cầu cứu:
- Giờ phải làm sao đây sư phụ? Con không muốn chết khô ở trong này đâu!
- Bình tĩnh đi! Cổ mộ bao giờ cũng sẽ có một, hai cửa phụ! Lếu chúng ta tìm thấy thì sẽ ra được khỏi đây thôi! Nhưng muốn ra cũng không dễ đâu...!
Tên Xao Jin nghiêm mặt cắt lời tôi, ông bác già rọi đèn pin về phía con đường độc đạo rồi tỏ ý tán thành:
- Xao Jin nói đúng! Giờ chúng ta phải tuyệt đối bình tĩnh...! Chỉ cần đến được cuối cổ mộ là sẽ ra được bên ngoài thôi...! 
Chúng tôi lại quay trở lại con đường cũ, đi sâu vào bên trong cổ mộ. Càng vào sâu trong mộ, thì tôi càng cảm thấy bất an đến lạ thường, hình như chướng khí nơi này có vẻ gì đó không ổn. thực sự không ổn tí nào.
Đi vào khoảng nửa tiếng, thì cuối đường phát ra một ánh sáng yếu ớt le lói. Chúng tôi chính thức tiến vào đại sảnh cổ mộ...
Công nhận là ngôi cổ mộ trông có vẻ rất dị, giữa đại sảnh kê hơn vài chục phiến đá to như cái giường đơn vậy, ở phía cuối đại sảnh có hai chiếc quan tài gỗ màu đen giống như phim cổ trang Trung Quốc. Tôi đi lanh quanh xem có thấy gì hot không, nhỡ đâu lại kiếm được đồ cổ hay vật quý nào bán ra tiền thì sao. 
Nhưng ngoài những phiến đá mốc meo và hai cái quan tài gỗ thì chẳng có hiện kim nào đáng giá cả, tôi thất vọng chau mày nhìn về phía ông bác già và tên người tàu. Thái độ của họ hình như đang lo lắng chuyện gì đó, bất chợt khuôn mặt ổng bác già tái xanh lại khi sờ lên phiến đá:
- Xác đâu.. rồi...! Sao xác... ở đây... lại không còn...!
- Bịch... Bịch... Bịch...!
Tiếng động kì lạ lúc nãy lại vang lên sau lưng tôi, tên người tàu và ông bác già nhìn về hướng của tôi rồi lôi kiếm gỗ ra thủ thế. Không cần phải ngoái cổ lại tôi cũng biết, cái thứ đang ở sau lưng tôi là cái gì rồi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.