Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 17: Yêu quái




Đất có thổ công, sông có hà bá.
Tất nhiên khi đến nhà gia chủ việc đầu tiên là phải chào hỏi, tôi mỉm cười chào hai vị tiền bối đang trấn tọa tại chi nhánh tâm linh của Đồ Sơn:
- Rất vui mừng khi được gặp 2 anh, em là Nguyễn Đ được tổng bộ giao nhiệm vụ đến đây để chi viện cho bên chi nhánh mình! Đáng lẽ em đến cùng hai bạn này nhưng vì bận việc đột xuất giữa đường nên hôm nay mới trình diện được! Mong được 2 anh bảo ban giúp đỡ!
Anh chàng già dặn cười lớn một cách sảng khoái bắt tay chào mừng tôi:
- Không sao! Không sao! Chuyện nhỏ! Chuyện nhỏ! Anh xin tự giới thiệu anh tên là "can chôn xê" bà con thân thiết hay gọi vui là "cái chổi xề" là người quản lý chi nhánh tâm linh Đồ Sơn! Còn chú em này tên là "Hoang lầu" nhưng tên khó nhớ nên ai cũng gọi là "lầu hoang", cũng là nhân viên của chi nhánh tâm linh!
Lúc này tôi mới nhìn kĩ khuôn mặt và dáng vóc của 2 người họ, anh quản lý "can chôn xê" nhìn người hơi đậm khuôn mặt hơi đểu đểu một chút nhưng nhìn có vẻ lai lai người Hàn. Còn anh chàng tên " Hoang lầu " thì xêm xêm tuổi tôi, tóc nhuộm vàng chẻ ngôi giữa, tai đeo khuyên nhìn có vẻ hơi trẩu tre nhưng nghe tên tôi đoán anh này lai lịch nước tàu. Tôi mỉm cười xã giao lên tiếng:
- Nghe tên của 2 anh là em đã thấy lan tỏa khí chất của đạo sĩ rồi!
Thật khiến người khác phải ngưỡng mộ!
Anh quản lý cười khì, trong khi anh nhân viên cũng mỉm cười đáp lễ. Sau khi chào hỏi xã giao xong, anh nhân viên tên Lầu đưa tôi đến căn phòng được sắp xếp cho tôi, nằm vật xuống giường tôi miên man suy nghĩ, mấy hôm nay quá nhiều truyện xảy ra trong lòng tôi thật không biết tương lai sẽ đi về đâu nữa. Từ truyện trấn trạch ngũ lôi đến truyện Hắc vô thường liệu tôi còn toàn mạng để sống cuộc đời vui vẻ bên những người thân của mình hay không?
Tôi đắm chìm trong cơn mộng mị lúc nào không hay, chỉ đến khi nghe tiếng nàng giục tôi ra ăn tối thì tôi mới chợt tỉnh giấc và quay về hiện thực. Vui vẻ ngồi ăn cơm cùng mọi người, nhất là khoảng thời gian bên nàng... vì tôi không biết... đời tôi nở hoa hay bế tắc nữa...
Bỗng nhiên tôi cảm nhận một sức ép nào đó rất nặng nề, tôi đơ người nhìn mọi người chung quanh... không chỉ tôi mà tôi cảm nhận ai cũng có cảm giác như vậy...!
Anh quản lý lạnh người toát mồ hôi lảm nhảm:
- Lại đến rồi... Nó lại đến rồi...!
Tôi lấy hết sức bình tĩnh hỏi mọi người:
- Cái gì đang đến... Rốt cuộc ở đây đang xảy ra truyện gì...?
Anh Lầu nhân viên run run người lẩm bẩm:
- Không... chỉ là ma...! Không phải...là một con ma...! Nó... sắp đến rồi...! Tôi... sắp phát điên vì nó mất rồi...!
Tôi cố dồn nén sức ép nặng nề bí ẩn, miệng cố gắng mấp máy nói ra từng lời có thể:
- Sư tỷ 2 người...! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây...!
Rồi sức ép dần dần biến mất, tôi thở một cách hổn hển, xung quanh đây có cái quái gì đang xảy ra vậy? Tôi ngơ ngác nhìn mọi người mong tìm ra một chút giải đáp trong đấy...!
Sư tỷ nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:
- Oán hận nơi này quá lớn...! Giống như có rất nhiều oán linh tụ tập ở đây vậy...! Người nào pháp lực càng lớn thì càng cảm nhận rõ áp lực từ sự oán hận của các oán linh...! Bọn ta đã dò xét vài ngày hôm nay và tình cờ phát hiện ra có kẻ thao túng oán linh...!
Tôi lên tiếng hỏi:
- Rốt cuộc kẻ đó là ai? Người hay quỷ?
Sư muội run rẩy nước mắt lã chã nhìn tôi:
- Yêu quái...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.