Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 13: Thảo luận trong đêm




Tại đường Phan Trọng Tuệ...vào lúc nửa đêm...
- Mày nghĩ gì khi gọi bọn tao đến đây vào giờ này...?
Gã trai trẻ ngáp ngắn ngáp dài rên lên từng lời bực dọc, không chỉ hắn mà tất cả những người có mặt ở đây đều nhăn nhó như vậy. Trước mặt tôi ngoài Mr Núi ra thì còn có sự xuất hiện của bốn thành viên của đội:"Hồ Sơ Cuối".
Hồ Sơ Cuối là một tiểu đội trinh sát phá án chuyên điều tra những vụ việc bí ẩn trong địa phận Hà Nội, nghe thì có vẻ rất là hoành tráng nhưng đây lại là nơi tập hợp những kẻ vô dụng nhất của ngành công an nói nôm na là hàng thải loại...
Tên loắt choắt với khuôn mặt rất chi là ngáo đá, chẻ ngôi giữa như đan trường kia là Trần Nam còn có biệt hiệu là nam dê xồm. Tên này theo thông tin thu thập được thì là một tên nhát chết có hạng, nhưng bù lại thì trình độ thu thập thông tin thì phải gọi là sánh ngang với bà quán nước đầu làng Vạn Phúc.
Gã cao lớn cạnh đó tuổi ngoài 40, thân hình vạm vỡ chỉ tội cái dáng đi hơi lù đù, khuôn mặt hơi ngờ nghệch. Những người trong đội thường hay gọi gã là lão Phong, rất can đảm không ngại khó, ngại khổ nhưng cũng vì vậy khiến nhiều khi làm đồng đội rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Người bên cạnh là một cô gái trẻ khá xinh đẹp tuổi khoảng hơn 20, với cái tên rất dễ thương: Quỳnh. Còn được biết đến với biệt danh: Bình hoa di động... Nói thế là đủ hiểu độ vô dụng của ẻm đến mức nào.
Gã cuối cùng là cái gã vừa lên tiếng thắc mắc, không phải ai xa lạ chính là thằng bạn thân của tôi: Lê Thuận. Chính nhờ căn nhà ma của gia đình nó mà tôi mới quen được ông bác già, rồi câu chuyện tiếp theo xảy ra thế nào thì không cần phải nói vì ai cũng biết.
Tôi thở dài lắc đầu rồi lấy tay đặt lên vai thằng bạn thân:
- Tao không nhờ được ai nữa... thì mới phải nhờ đến mày và mọi người...!
- Có chuyện gì sao không để sáng mai làm...! Giờ đi ngủ hẹn nhau ra đây làm cái gì...?
Nam xồm nhăn mặt lên tiếng thắc mắc, tôi quay người lại nhắm mắt cúi đầu rồi nghẹn ngào ngắt quãng từng chữ:
- Cậu không hiểu đâu...! Thời gian lúc này là vàng bạc... chậm một giây...!
- Việc nhân viên cục tâm linh miền bắc mất tích chứ gì...? Việc đấy bên hình sự đang lo...! Chúng tôi không tiện nhúng tay đâu...! Rắc rối lắm...!
Nam xồm vừa ngoáy tai vừa lên tiếng cắt lời, rõ ràng là tên này không có thành ý giúp đỡ. Tôi đưa mắt nhìn về phía Lê Thuận với thái độ van nài, hắn thở dài rồi đưa tay ra trước mặt từ chối:
- Nam xồm nói đúng...! Việc này bên hình sự đang điều tra...! Tao không tiện xen ngang đâu...! Tốt nhất lúc này là mày nên chờ đợi đi...!
- Để bên hình sự điều tra chỉ khiến càng có thêm nhiều người chết hơn thôi...!
Tôi thay đổi thái độ, lạnh lùng nhìn về phía bốn người họ rồi lên tiếng trả lời. Lê Thuận nhăn mặt nhìn về phía tôi với thái độ ngờ vực:
- Ý mày là sao...?
- Thế mày nghĩ vì sao tao lại gọi cho mày và mọi người trong đội...?
Tôi khẽ cười nhạt rồi lên tiếng hỏi lại thằng bạn thân, lão Phong ngơ ngác nhìn thái độ của mọi người rồi gãi đầu nhìn về phía tôi, lên tiếng hỏi:
- Đừng nói là lại có biến nhé...?
Lời kết: Chap này có vẻ hơi thiêu muối! Nhưng phải ăn nhạt từ từ thì chap sau mới thấm vị được!
Dạo này cũng đang nghiên cứu kiểu viết ngôn tình nên ra chap hơi muộn mong mọi người thông cảm.
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.