Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 11: Hóa vàng




12h đêm hôm đó, chúng tôi chuẩn bị pháp đàn cho lễ trục xuất vong linh, Tên Xao Jin cắm 5 chiếc cờ đủ màu sắc tượng trưng cho ngũ hành: Kim màu vàng, Mộc màu lục, thủy màu lam, hỏa màu đỏ và thổ màu nâu. Rồi hắn lấy chỉ đỏ nối liền 5 lá cờ với nhau tạo thành một kết nối hinh ngôi sao.
Tên người tàu ra hiệu cho người nhà người bệnh để cậu bé vào giữa trung tâm của ngũ kì, sau khi mọi thứ xong xuôi hắn khoác áo đạo sĩ rồi đứng trước pháp đàn hô lớn:
- Thiên ninh ninh, địa ninh ninh... Trẻ con không biết gì phạm vào đại kị, mong người nớn ở trên nhẹ tay xá tội! Nhận nấy tiền vàng bỏ qua mọi chuyện!
Dứt lời hắn nháy mắt ra hiệu cho tôi, tất nhiên là tôi gật đầu hiểu ý. Đến gần nơi đặt đống vàng mã, tôi bắt đầu hóa vàng miệng lẩm nhẩm cất lời:
- Vong hồn vất vưởng 
Nhận lấy tiền vàng 
Thoải mái giàu sang 
Ai cũng có đủ. 
You nào ngoại quốc
Cũng chớ lo xa
Tiền bạc dollar
Chỉ thừa không thiếu.
Một cơn gió nhè nhẹ thổi khiến việc hóa vàng bỗng chốc nhanh hơn, tôi cũng cầm lấy tiền vàng đưa vào lò nhanh nhất có thể. May mà có bác gái phụ giúp nên nói chung tiến độ công việc cũng ổn định, tên người tàu nhìn về phía tôi rồi nghiêm mặt nói:
- Lị mau mau hóa ngựa và hình nhân nuôn đi...!
Tất nhiên là tôi châm lửa đốt luôn những gì hắn vừa nói một cách nhanh gọn, việc hóa vàng đang ngon trớn bỗng nhiên ngọn lửa tắt lịm, tôi cố gắng dùng bật lửa nhưng hình như mọi thứ đều không có tác dụng:
- Có biến rồi Xao Jin ơi! Không hóa vàng được nữa, không có lửa...!
Người bệnh bỗng nhiên co giật rồi trào bọt mép, bố cậu bé định tới gần kết giới xem tình hình con trai ra sao thì tên người tàu hét lên cản lại:
- Đừng nại gần...! Nếu Lị đỡ ló nà không cứu được lữa đâu a!
Ông bố nghe Xao Jin nói vậy, bỗng lùi lại không dám manh động nữa. Hắn cầm kiếm gỗ, đâm vào đạo bùa phía bên trái rồi chỉ về phía người bệnh:
- Ta đã nhân nhượng với các người mà còn dám nàm càn! Thật nà không coi thiên sư mao sơn ra gì mà! Phá...!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, vài chục bóng trắng từ thân thể cậu bé bay ra khiến khung cảnh xung quanh bỗng nhiên ớn lạnh. Những tiếng kêu réo ai oán, những giọng cười he hé kinh hồn khiến bản thân đạo sĩ như tôi cũng cảm thấy gai ốc.
Tên người tàu cười mỉa lôi từ trong túi ra một tấm vải vàng hình bát quái rồi ném về phía không trung. Bỗng nhiên một cơn gió từ trong tấm vải hút sạch những vong hồn đang bay lượn, tiếng kêu réo biến mất, tất cả còn lại là sự im lặng rợn người.
Xao Jin nhặt lại tấm vải rồi lau mồ hôi trên trán, sau đó hắn ra hiệu cho người nhà đưa cậu bé lên trên phòng. Tôi đăm chiêu nhìn về phía hắn rồi lo lắng cất lời hỏi:
- Vậy là mọi việc đã kết thúc phải không? 
Tên người tàu thở dài rồi nhìn tôi gật đầu xác nhận, nhưng có vẻ biết điều muốn hỏi điều gì nên hắn mỉm cười ôn tồn nói:
- Lị yên tâm đi! Những vong hồn lày Ngộ sẽ giao nại cho bên Lị cầu siêu chứ Ngộ không làm hại họ đâu! Dù sao họ cũng tội nghiệp mà...!
Tôi mỉm cười nhìn hắn, không ngờ mới xấp xỉ 20 tuổi mà pháp lực của tên người tàu này lại cao thâm đến như vậy và có vẻ như nhân cách của hắn cũng không tồi chút nào... 
Sáng hôm sau, chúng tôi kiểm tra lại bệnh tình của cậu bé trước khi từ biệt họ. Có vẻ như tinh thần của cậu bé đã tốt lên rất nhiều, mong rằng bài học lần này sẽ là lời cảnh tỉnh cho cậu bé nói riêng và những người khác nói chung, đừng lấy ảnh người chết ra làm trò đùa.
Câu chuyện giờ mới chính thức bắt đầu...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.