Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 11: Vận đen từ đâu đến ?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Lời chú em nói có thật không...?
Giọng điệu gã có vẻ hoang mang, Tôi im lặng gật đầu như xác nhận lời mình vừa nói là sự thật. Gã trọc đầu nắm chặt tay tôi, khuôn mặt hắn từ từ thay đổi thái độ từ bặm trợn chuyển dần sang cảm thán đau khổ, miệng hắn run run lên tiếng:
- Chú e.. à không thầy...! Xin thầy ra tay làm phước cứu giùm tôi thoát khỏi vong ám, tránh khỏi vận rủi...! Tốn bao nhiêu tiền tôi cũng xin trả ạ!
Tôi cau có đau đớn:
- Ái ái! Cái tay nắm chặt quá... đau thầy! Thả ra rồi có gì từ từ nói!
Gã rụt tay lại gãi đầu cười xòa, tôi nhìn hắn rồi cười mỉm:
- Tiền nó chỉ là phụ thôi, quan trọng anh phải biết hành thiện tích đức, vừa nãy chỉ là va chạm nhẹ có gì "trước lạ sau quen" mọi người đừng tính toán với nhau! Chuyện của anh chắc chắn em sẽ giúp, nhưng hiện tại em đang có công chuyện có gì lưu số liên lạc khi nào xong việc thì em sẽ qua nhà anh!
Gã ngơ người giữ lấy vai tôi, điệu bộ nắm chặt không buông:
- Không được! Thầy phải giúp tôi giải quyết chuyện này luôn và ngay! Lỡ mai cái vong ám ấy, nó nổi hứng thích là kéo tôi đi luôn thì làm sao?
Sớm ngày nào tốt ngày đấy!
Nếu cứ mãi cò quay giữa đường thế này cũng không phải là việc tốt có khi còn gây ảnh hưởng đến công việc của tổng bộ. Tôi thở dài rồi buông lời:
- Thôi được! Anh chờ em một lát!
Tôi quay lại xe nói với bác tài và 2 sư tỷ muội cứ về chi nhánh trước. Khi nào xong việc với đám người này thì tôi sẽ liên lạc với họ sau.
Sau khi đã nói rõ ràng mọi việc với sư tỷ muội, tôi cùng 4 thanh niên xăm trổ tiếp tục cuộc hành trình, gã đại ca tên Đức quay sang cười hì hì với tôi bắt chuyện làm quà:
- Thầy đúng là cao minh! Nhìn qua mặt thôi mà đoán chuyện như thần! Quả này thì cái vong ám kia thầy dư sức đánh đuổi nó đi!
Tôi nhoẻn miệng cười mỉm:
- Chưa đến xem tận mắt thì không ai dám chắc trước điều gì?
Mà từ lúc nào anh bắt đầu thường hay gặp vận đen?
Gã gãi đầu đưa mắt lên trời lẩm bẩm:
- Dính vào vận đen à? Từ lúc nào? Từ lúc nào nhỉ?
Gã đàn em tên Tài Minh quay xuống nhanh nhẩu nói:
- Đại ca! Em nhớ là từ lúc anh xây cái toa lét mới của nhà hàng hải sản xong là anh đen đủ đường luôn!
Hắn chỉ tay về phía tên đàn em xác nhận:
- Thằng Minh nó nói đúng đó thầy! Từ lúc xây cái WC của nhà hàng xong là vận đen tự nhiên ám theo tôi luôn!
Tôi nhìn gã nghiêm mặt nói:
- Vậy anh cho xe tiến về nhà hàng luôn đi! Khả năng vận đen và cái vong ám anh từ cái WC đó mà ra đấy! -_-
***********************
Tôi đi qua đi lại cái WC, đúng là trong này âm khí có vẻ vất vưởng nhưng không đến mức oán khí nặng nề nên tôi nghĩ cái vong ám này khả năng chỉ là một vong hồn bình thường chứ không phải ác linh, chắc gã giang hồ kia phải làm gì xấu xa thì người ta mới ám cho xui rủi như vậy.
Gã rụt rè nhìn cái WC rồi quay sang hỏi tôi với giọng điệu lo lắng:
- Có phải vận rủi của tôi là do xây cái WC này không thầy?
Tôi thở dài giả bộ lo lắng lắc đầu:
- Oan nghiệt! Thực sự quá oan nghiệt! Vụ này có vẻ căng đấy! Không ngờ anh lại gây ra chuyện tày đình như vậy?
Gã lo lắng buồn bã khóc lóc van xin tôi:
- Oan quá thầy ơi! Từ trước đến giờ tôi ăn ở đức độ đâu có cướp của giết người? Tôi làm ăn đàng hoàng cho vay nặng lãi xiết đồ con nợ thu tiền bảo kê mở cá độ, lô đề, cờ bạc v.v thôi! Chắc chắn là có hiểu nhầm ở đây thầy ạ? Thầy tin tôi đi mà thầy! :(
Tôi ngạc nhiên trước sự thành khẩn của gã, rõ ràng gã đúng thật là người "làm ăn đàng hoàng" nhất mà tôi từng gặp -_-. Tôi quay sang nhìn gã rồi cất giọng nói:
- Muốn biết anh gây ra chuyện gì phải mời vong về hỏi mới rõ được! 12h đêm nay tôi và anh ở lại nhà hàng "thỉnh vong đối chất"!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.