Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 7: Tôi cảm thấy quá ít




Chiếc Bentley rất nhanh đã chạy tới khách sạn Tụ Hiền Các ở thành phố An Huy.
Chỗ này là khách sạn có tiếng ở thành phố An Huy, có thể tới đây dùng bữa không giàu thì cũng sang.
Hơn nữa, Tụ Hiền Các yêu cầu hội viên hẹn trước.
Chi phí hàng năm không vượt quá một triệu là không đủ tư cách trở thành hội viên của Tụ Hiền Các.
Mà lúc này, trước cửa Tụ Hiền Các là doanh nhân nổi tiếng của thành phố An Huy.
Chủ tịch tập đoàn thương mại Quốc Hoa, Phùng Thụy Tường.
Chuyên làm buôn bán xuất nhập khẩu, hơn nữa lại còn là các tác phẩm nghệ thuật.
Ngoài việc là chủ tịch công ty, Phùng Thụy Tường còn là đại gia sở hữu khối tài sản ba tỷ!
Cũng là người thích sưu tầm những thứ yêu thích nổi tiếng trong nước!
Trong giới thích sưu tầm có tiếng xa xỉ.
Nhưng lúc này, Phùng Thụy Tường dẫn theo hơn mười người có chức vụ cao trong công ty, cung kính đứng chờ ở cửa Tụ Hiền Các.
Cảnh ấy, quả thật là chấn động rất nhiều khách khứa lại đây ăn cơm.
Trong một lúc, từng tiếng kinh ngạc cảm thán òa lên.
“Đây chẳng phải là ông Phùng Thụy Tường chủ tịch tập đoàn thương mại Quốc Hoa à? Ông ấy đang chờ ai thế? Mà phô trương như vậy.”
“Hiếm thấy ghê, phú ông hàng tỷ như Phùng Thụy Tường, thế mà lại cung cung kính kính đứng ở cửa Tụ Hiền Các chờ người khác.”
“Nhân vật lớn nào đến đây vậy? Chắc chắn không phải là từ thành phố An Huy rồi, người này lai lịch lớn đây.”
Trần Bình ngồi trong chiếc Bentley, khi nhìn thấy một đám nhân vật tinh anh mặc quần áo gọn gàng ngăn nắp đừng ở cửa Tụ Hiền Các thì cau mày nói: “Không phải đã nói là đơn giản thôi sao, sao còn làm cho phô trương như vậy?”
Kiều Phú Quý ngượng ngùng cười nói: “Cậu chủ, chắc có lẽ là giám đốc Phùng muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ.”
“Niềm vui bất ngờ cái mông, ông đây không thích.” Trần Bình lạnh lùng nói: “Đi bãi đỗ xe, thông báo cho người bạn của ông, một mình đến gặp.”
“Vâng thưa cậu.” Kiều Phú Quý gật đầu nói.
Chiếc xe trực tiếp chạy về phía bãi đỗ.
Còn ở trước cửa Tụ Hiền Các, Phùng Thụy Tường vẫn cung kính đứng thẳng, im lặng chờ nhân vật lớn ngày hôm nay.
Ông chính là mặt dày mày dặn cầu xin bạn mình giúp đỡ.
Đứng bên cạnh là con trai của ông, Phùng Đào, hai tay anh ta đút túi quần, hơi hơi bực bội nói: “Ba, rốt cuộc thì chúng ta đang đợi ai vậy, làm ra vẻ cũng kinh quá rồi đó, nãy giờ đã hai mươi phút rồi.”
Phùng Thụy Tường lườm Phùng Đào một cái, nhỏ giọng nói: “Con nghiêm chỉnh chút cho ba, đợi người ta đến đây con mà mắc lỗi gì, để xem ba trừng trị con thế nào.”
Phùng Đào căm giận khẽ hừ một tiếng, trong lòng càng bực bội hơn.
Anh ta còn hẹn mấy người bạn đi bar cùng nhau đó.
Đều do ông ba nhà mình, kiểu gì cũng phải lôi mình lại đây, nói là gặp một nhà đầu tư lớn.
Đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng người đâu, đúng là phô trương một đống.
Ngay lúc này, Phùng Thụy Tường nhận được một cuộc điện thoại, rồi sau đó nặng nề xoay người nói: “Được rồi, tất cả mọi người đi vào đi thôi, người đến rồi.”
Đến rồi?
Nhiều người nghi ngờ, nhưng lại có càng nhiều người khó chịu.
Lần này, Phùng Đào tức muốn nổ phổi, nhỏ giọng chửi: “Đù mé! Tên nào thế, ông đây đợi nửa ngày, đến cả cái bóng cũng chưa nhìn thấy.”
Thế nhưng anh ta không dám nói gì trước mặt ba mình, chỉ có thể buồn bực, đi theo Phùng Thụy Tường cùng nhau vào khách sạn.
Sau khi Phùng Thụy Tường nhận được điện thoại, thì dẫn theo con trai vội vàng bước nhanh tới một căn phòng riêng.
Ngay khi đẩy cửa ra, Phùng Đào nhìn thấy bên trong đứng hai người, ánh mắt dừng lại trên người Trần Bình.
Á đù!
Mẹ nó tên này là ai, tầm thường thế này, là nhà đầu tư lớn hôm nay á?
Không thể nào, ba mình sẽ không ngớ ngẩn như vậy chứ.
Cái này đâu có giống kẻ có tiền, vừa nhìn chính là tên công nhân ven đường kia mà.
Phùng Đào không khỏi cười nhạo hai tiếng, trong lòng càng khó chịu hơn.
Cũng bởi vì tên kia, hại mình không thể đi nhảy bar.
Còn Phùng Thụy Tường thì ngay khi vào cửa đã lập tức giang hai tay, nở nụ cười đi về phía Kiều Phú Quý đang chống gậy.
“Giám đốc Kiều, cuối cùng ngài cũng tới rồi.”
Kiều Phú Quý gật đầu cười, giơ một bàn tay ra, chờ đối phương đến nắm.
Bấy giờ, ánh mắt của Phùng Thụy Tường tự nhiên cũng dừng lại trên người thanh niên đứng cạnh Kiều Phú Quý, “Vị này là?”
“Vị này là cậu chủ nhà tôi, cậu Trần, cũng là người đầu tư lần này.” Kiều Phú Quý nở nụ cười giới thiệu nói.
Cậu… Cậu chủ?
Cậu chủ của Kiều Phú Quý giám đốc Kiều!
Phùng Thụy Tường dù gì cũng là chủ tịch sở hữu khối tài sản ba tỷ, là một nhân vậy nổi tiếng ở thành phố An Huy.
Tuy rằng kém hơn nhà giàu số một ở thành phố An Huy là Kiều Phú Quý sở hữu khối tài sản trên trăm tỷ, nhưng dù sao cũng coi như biết sự đời.
Đều nói Kiều Phú Quý xuất thân từ quản gia của nhà quyền thế lánh đời, gia tộc kia lại nắm giữ hơn một nửa tài sản của toàn thế giới.
Cậu chủ của một gia tộc như thế, đó chẳng phải là một vị vô cùng đáng sợ!
Phải đối xử thật cận thận.
Nghĩ đến một tầng ấy, Phùng Thụy Tường lập tức lo sợ vươn tay nói: “Kẻ hèn Phùng Thụy Tường, không biết nhìn, nên không nhận ra cậu Trần, mong cậu Trần bỏ qua cho.”
Trần Bình chỉ nhàn nhạt gật đầu, hơi hơi nắm, rồi sau đó nói: “Giám đốc Phùng, chút nữa tôi còn có việc, nên nói ngắn gọn luôn, nghe ông Kiều nói, công ty của ông cần lưu thông vốn đầu tư, thế bao nhiêu, ông nói cái giá đi.”
Phùng Thụy Tường liếc nhìn Kiều Phú Quý, phát hiện đối phương vẫn luôn hơi hơi nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mới cung kính mở miệng nói: “Cậu Trần, trước mắt thì công ty của tôi chuẩn bị mở rộng thị trường tác phẩm nghệ thuật trong và ngoài nước. Hiện nay, con đường tiêu thụ ở nước Mỹ và Italy vô rất tốt, dự tính, cần một tỷ vốn đầu tư lưu thông. Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ giao ra 25% cổ phần, cuối năm còn có chia hoa hồng.”
Một tỷ, đó cũng không phải con số nhỏ.
Cho dù là bản thân Phùng Thụy Tường, có khối tài sản ba tỷ, cũng không dám dễ dàng lấy ra 1 tỷ để đầu tư.
“Một tỷ…” Trần Bình lẩm bẩm nói, hơi hơi cau mày, như là đang tự hỏi gì đó.
Điều này khiến đáy lòng Phùng Thụy Tường lo lắng thấp thỏm, vừa mở miệng đã là một tỷ vốn đầu tư lưu thông, quả thật là hơi nhiều.
Cả cái thành phố An Huy, ngoài tập đoàn Thành Đỉnh có thực lực ấy ra thì có lẽ chẳng thể tìm thấy người thứ hai.
Rồi sau đó, câu kế tiếp, lại khiến Phùng Thụy Tường chấn động một lúc lâu.
Mà ngay cả Phùng Đào vừa bước cửa đã khinh thường cũng trợn tròn mắt!
“Tôi đầu tư hai mươi tỷ, nhưng mà cần 40% cổ phần.” Trần Bình cười nói, giống như chỉ là đang nói một con số mà thôi.
Hai mươi tỷ?
Không phải nằm mơ chứ!
Giờ phút này, Phùng Thụy Tường chỉ cảm thấy chính mình đã được nữ thần may mắn để mắt đến, thật sự là quá bất ngờ!
Tài sản của công ty mới chỉ có hơn bai mươi tỷ, đối phương đã lập tức lấy ra hai mươi tỷ làm vốn đầu tư lưu thông!
Kinh khủng! Quá kinh khủng!
Đây là khả năng tài chính của nhà quyền thế lánh đời ư?
40% cổ phần, Phùng Thụy Tường vẫn có thể chấp nhận được.
“Cậu Trần, ngài xác định muốn đầu tư hai mươi tỷ?” Phùng Thụy Tường kích động nói cũng nói không lưu loát, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại hỏi.
“Chê ít hả? Không đủ tôi lại cho thêm chút.” Trần Bình nhàn nhạt nói.
Còn… Còn muốn thêm?!
Phùng Thụy Tường bị chấn động đứng không vững, vội vàng nói: “Thôi khỏi thôi khỏi, hai mươi tỷ là đủ rồi.”
Nhất định đủ.
Có hai mươi tỷ này, Phùng Thụy Tường tự tin nắm chắc bắt lấy thị trường ở nước Mỹ và Italy.
Đến lúc đó, công ty của mình hoàn toàn có thể tiến vào xí nghiệp trăm tỷ!
Vừa nói xong, Phùng Thụy Tường vội vàng gọi thư ký tiến vào, trong tay còn ôm một cái hộp dài tinh xảo.
Ông lấy từ trong hộp ra một cuộn tranh, mở ra cười nói: “Cậu Trần, bức tranh này là bút tích thật của Đường Bá Hổ. Tôi đã cất giữ rất nhiều năm, hôm nay coi như đây là một chút tấm lòng của tôi, biếu tặng ngài.”
Là một nhà sưu tầm nổi tiếng trong nước, bức tranh mà Phùng Thụy Tường biếu tặng, đương nhiên là thật!
Trên thị trường, bút tích thật của Đường Bá Hổ đều là xào đến cái giá mấy triệu thậm chí là hơn mười triệu.
Nhưng mà, đối với Phùng Thụy Tường mà nói, bức tranh này quả thật không đáng giá nhắc tới so với vốn đầu tư của cậu Trần.
Trần Bình chỉ nhìn lướt qua, rồi gật đầu nói: “Vậy thì cám ơn giám đốc Phùng.”
Dứt lời, anh thuận tay kẹp bức tranh là bút tích thật của Đường Bá Hổ dưới nách, cùng Kiều Phú Quý một trước một sau rời khỏi phòng.
Vừa mới ra khỏi phòng, Trần Bình đã gặp một người đàn ông trung niên mặc đồ tay, mặt mày cười tươi bước tới.
“Cậu Trần, xin dừng bước, tôi là ông chủ của Tụ Hiền Các, Mã Kim Văn.”
Trần Bình và Kiều Phú Quý đều dừng chân lại, hơi khó hiểu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Khi Mã Kim Văn nhìn thấy Kiều Phú Quý phía sau Trần Bình thì trong lòng cực kỳ chấn động!
Đúng thật là!
Giống y như lời giám đốc Phùng Phùng Thụy Tường nói, thanh niên có thể khiến nhà giàu số một thành phố An Huy đi theo, đương nhiên không tầm thường.
“Cậu Trần, giám đốc Kiều, không biết hai vị đến, nên không tiếp đón từ xa. Đây là thẻ VIP bạch kim của Tụ Hiền Các, nếu cậu Trần không chê, thì xin cậu nhận lấy.” Mã Kim Văn nói.
Ông quyết định, hôm nay phải làm quen với Trần Bình.
Trần Bình lạnh nhạt liếc nhìn Mã Kim Văn, nhận lấy thẻ VIP bạch kim, tùy ý nói một câu: “Cảm ơn.”
Rồi sau đó, anh trực tiếp nhấc chân rời khỏi.
Chuyện còn lại, để cho lão Kiều giải quyết là được.
Kiều Phú Quý đợi một lúc, mới nói với Mã Kim Văn: “Ông chủ Mã, cậu chủ nhà tôi không thích khoe khoang khắp nơi, nếu có người hỏi…”
“Hiểu, hiểu! Giám đốc Kiều, ngài yên tâm, ngoài tôi ra, sẽ không có người thứ hai biết thân phận của cậu Trần.” Mã Kim Văn lập tức bảo đảm nói.
Quay trở lại phía Trần Bình, anh không có chọn ngồi chiếc Bentley của Kiều Phú Quý, mà tự mình đi ra Tụ Hiền Các, chuẩn bị vẫy một chiếc ô tô.
Kết quả, mới đi ra khỏi cửa, anh may mắn thế nào lại gặp ngay Giang Uyển!
Xong rồi, gặp Giang Uyển ở chỗ này, thì sao giải thích đây?
“Trần Bình, sao anh lại ở đây?” Giang Uyển đang dẫn theo một đám người cả trai lẫn gái ăn mặc gọn gàng ngăn nắp xuất hiện trước cửa Tụ Hiền Các.
Cô nghi ngờ khó hiểu nhìn chằm chằm Trần Bình, anh sợ tới mức vội vàng giải thích: “Anh đến giao hàng.”
Giao hàng?
Đưa đến khách sạn?
Hàng lông mày như lá liễu của Giang Uyển nhíu lại, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bây giờ, cô thấy cái dáng vẻ thưa dạ yếu đuối của Trần Bình thì sẽ tức giận, căng thẳng hơn là, cô sợ đồng nghiệp của mình nhìn thấy Trần Bình.
Chỉ có điều, lúc này, một giọng nam ồm ồm vang lên.
“Phó tổng giám đốc Giang này, đây chính là anh chồng giao hàng kia của cô hả, tôi trông cũng rất bình thường, đúng là có khiếu bám váy đàn bà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.