Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 20:




“Mẹ, con xin lỗi!”
Trần Bình cúi đầu nói, anh hiểu rõ mục đích đến đây hôm nay, anh cũng không muốn khiến Giang Uyển khó xử.
Vì vậy, anh quyết định thỏa hiệp.
“Ôi trời ơi, tôi nhận không được lời xin lỗi này.”
Dương Quế Lan trào phúng nói, mặt mày khinh thường, dáng vẻ chua ngoa.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
Dương Quế Lan lườm Trần Bình một cái, đẩy mạnh anh ra, mặt vui vẻ chạy đến cửa, giọng nói văng vẳng quanh nhà: “Đến đây, đến đây, Cao Dương phải không?”
Cửa được đẩy ra.
Cao Dương mặc vest điển trai, hai tay trái phải đều xách theo quà, nói: “Cháu chào cô!”
“Ôi, mau vào trong nhanh lên!”
Dương Quế Lan nói cực kỳ vui vẻ, vội vã đón lấy đống quà trong tay Cao Dương: “Đến là được rồi còn mang theo quà làm gì, cháu khách sáo quá!”
“Cháu lần đầu tiên đến làm khác nên như vậy, cháu thay mặt bố mẹ gửi lời hỏi thăm cô chú.”
Cao Dương phóng khoáng nói.
Dương Quế Lan vừa quay người lại liền thấy Trần Bình ngồi trêи sofa trong phòng khách, tâm trạng lập tức trở nên không tốt, mắng câu: “Không nhìn thấy khách đến à, mau rót trà ra! Không có mắt nhìn gì cả!”
Thằng con rể vô tích sự này, nhìn Cao Dương người ta xem, đến nhà chơi còn biết mang quà tới.
Còn cậu ta thì đến hai tay không lại còn tha theo con nhóc kia nữa, đúng tức chết đi được! Trần Bình đưa mắt nhìn Cao Dương, đối phương đang vênh váo liếc nhìn anh, ánh mắt giống như đang nói với anh rằng đồ cặn bã, mẹ vợ mày đối xử với tao còn tốt hơn thằng con rể như mày.
Trần Bình cũng không so đo gì, anh đứng dậy đi pha một ly trà.
Giang Quốc Dân đã đi ra khỏi thư phòng, ngồi trêи sofa nhiệt tình nói chuyện với Cao Dương.
Trần Bình đứng nơi góc nhà, trầm mặc lắng nghe.
“Chú Giang, Giang Uyển đâu ạ, sao cháu không thấy cố ấy?”
Cao Dương nhìn quanh nhà một vòng, ánh mắt đảo liên tục như tên trộm Giang Quốc Dân kêu lên: “Uyển Nhi, nhà có khách đến!”
Cửa phòng ngủ mở ra, khó khăn lắm Giang Uyển mới dỗ được Mễ Lạp ngủ, ngay khi cô nhìn thấy Cao Dương, cô cũng hơi sững sờ.
“Sao anh lại đến đây?”
Giọng điệu Giang Uyển có chút lạnh nhạt.
“Sao cậu ấy không thể đến đây, chẳng lẽ chỉ có con được phép mang kẻ vô tích sự về nhà?”
Dương Quế Lan bước từ trong nhà bếp ra, trêи tay còn bê một đĩa hoa quả, hăng hăng trừng mắt lườm Trần Bình đang đứng trong góc nhà hút thuốc.
“Con xin lỗi!”
Trần Bình lập tức dập thuốc lá mở cửa sổ để xua mùi thuốc lá.
Giang Uyển lườm Trần Bình một cái, cô hận không thể lập tức lôi anh ra ngoài cho đỡ xấu hổ.
“Cao Dương à, dì biết hôm nay con đến nên sáng nay cố ý mua chỗ hoa quả này đấy, ngọt lắm!”
Dương Quế Lan lấy lòng đem dĩa hoa quả đẩy đến trước mặt Cao Dương.
“Con cảm ơn dì!”
Cao Dương lễ phép trả lời.
Nhìn một màn này trong lòng Trần Bình cảm thấy rất khó chịu.
Lúc Mễ Lạp tới đến hoa quả cũng không có.
Dù sao cũng là cháu gái của hai người, hai người thật sự quá thiên vị rồi! “Đúng rồi chú Giang, về buổi triển lãm của chú, hội trường đã bắt đầu bố tró, thiệp mời cháu cũng đã phát xong, đúng mười giờ sáng thứ sáu sẽ bắt đầu.”
Khi Cao Dương nói chuyện, hắn ta còn đắc ý liếc Trần Bình một cái, dáng vẻ vô cùng khoe khoang.
Một điêu cực kỳ rõ ràng chính là địa vị của hắn trong nhà họ Giang cao hơn rất nhiều so với tên con rể này.
“Tốt, tốt, tốt, cảm ơn cháu, Tiểu Cao.”
Trêи mặt Giang Quốc Dân cũng tràn ngập vẻ vui mừng mà tưởng tượng cảnh buổi triển lãm của mình vừa mới bắt đầu đã oanh động cả thành phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.