Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 12:




Cao Dương uống xong còn không quên cố ý liếc mắt nhìn Trần Bình ngồi nơi góc phòng, trong mắt vẻ kiêu ngạo.
Đồng thời, ánh mắt hắn ta cũng quyến luyến trêи người Giang Uyển.
Hắn ta đã rất thích người con gái này từ rất lâu rồi.
Nhưng mà cô lại lấy tên vô tích sự kia! Giang Uyển, tôi sẽ khiến em nhìn rõ sự khác biệt giữa tôi với Trần Bình vô tích sự kia! “Uyển Nhỉ à, con xem, Cao Dương quan tâm chuyện của bố con như vậy! Người đàn ông như này rất khoa tìm, còn không so với người đó tốt hơn nhiều à!”
Dương Quế Lan thật sự rất thích Cao Dương.
Nhà có tiền, bản thân cậu ta cũng mở một công ty nhỏ, lại còn có mối quan hệ xã hội.
Nếu như con gái gả cho cậu ta, bà nhất định sẽ được hưởng hạnh phúc.
Nói xong, bà còn chán ghét lườm Trần Bình vài cái.
Giang Uyển vốn đã rất khó chịu, giờ cũng chỉ có thể gượng gạo mỉm cười.
Trần Bình càng không quan tâm.
Họ thích nói gì thì nói! “Lão Giang, là triển lãm sưu tập của cá nhân ông hả?”
Giờ phút này không ít bạn bè cũ ngưỡng mộ nhìn về phía Giang Quốc Dân, trong tần lớp này của bọn họ, việc sưu tập các tranh chữ cổ là chuyện phổ biến.
Nhưng có thể đến mức triển lãm sưu tập của bản thân, vậy đó là chuyện rất có thể diện.
Không nghĩ tới, tên Giang Quốc Dân này thế mà lại có thể mở triển lãm sưu tập của bản thân.
Giang Quốc Dân thấy vẻ hâm mộ ghen ghét của đám bạn bè cũ, trong lòng càng thêm đắc ý, cũng càng có thiện cảm với Cao Dương.
Đồng thời, ông càng thêm khinh thường Trần Bình.
Sao ban đầu ông lại đồng ý với Giang Uyển lấy thằng đó chứ! Không được, nhất định phải khiến con gái ly hôn với tên vô tích sự kia.
Tiệc rượu tiến hành được một nửa.
Cao Dương giống như nhớ tới chuyện gì, chạy ra ngoài, lúc trở lại trong tay cầm một hộp gỗ dài, cố ý ra vẻ thần bí nói với Giang Quốc Dân: “Chú Giang, cháu tặng chú một món quà vô cùng đặc biệt, chú nhất định sẽ thích.”
Tất cả mọi người trong phòng bao đều duỗi đầu nhìn sang, cực kỳ tò mò trong chiếc hộp gỗ dài kia của Cao Dương đựng thứ gì.
Giang Quốc Dân đã uống không ít rượu, vốn vì chuyện mình có thể mở triển lãm rất vui vẻ, nay nhìn thấy Cao Dương tặng quà cho mình, đã vui lại còn vui hơn, vui mừng rõ nhướng mày.
“Ôi, Tiểu Cao này, cháu xem cháu kìa, đã đặt phòng bao cho chú, mở triển lãm giúp chú, giờ lại còn tặng quà nữa, thế này không được.”
Giang Quốc Dân trêи mặt thì từ chối, trong lòng lại nóng vội muốn nhìn xem đó là cái gì.
Nếu Cao Dương đã nói là thứ mà ông sẽ rất thích, chẳng lẽ là tranh chữ cổ? Cao Dương mở hộp quà ra, cẩn thận lấy ra một cuộn tranh, cực kỳ đắc ý nói: “Xuân Sơn bán lữ đồ”
của Đường Bá Hổ, cháu tốn rất nhiều công sức mới từ chỗ bạn bè mua được bức tranh này để làm quà tặng sinh nhật chú Giang.
“ Nói xong, Cao Dương còn không quên nhướng mày đắc ý nhìn về phía Trần Bình đang cắm đầu ăn cơm.
Đúng là một tên vô tích sự, đến lúc này rồi còn có tâm trạng ăn cơm.
Chưa tới Tụ Hiền Các ăn cơm bao giờ chắc! Mà Trần Bình lúc này rất là mất bình tĩnh.
Xuân sơn bán lữ đồ? “ Không phải là bức tranh mà Phùng Thụy Tường tặng cho anh sao? Nhưng Trần Bình tin nhà sưu tập có tiếng trong nước như Phùng Thụy Tường sẽ không tặng anh đồ giả.
Vì vậy, anh cũng không định nói gì, chỉ đem hộp quà của mình giấu đi.
Giang Uyển cũng chú ý tới động tác của Trần Bình, cô nhíu mày lại hỏi:”
Sao thế? “ Trần Bình lắc đầu nói:”
Không có chuyện gì.
Xuân sơn bán lữ đồ? “Giang Quốc Dân cực kỳ kinh ngạc, tỉnh cả rượu.
Đây chính là đồ quý đấy! Tranh của Đường Bá Hổ lưu truyền rất nhiều,”
Xuân sơn bán lữ đồ “này là trêи thị trường đều lưu truyền đồ giả.
Nghe nói bức tranh này nằm trong một nhà sưu tập lớn trong nước.
Giá cả cũng cực kỳ cao! Giá khởi điểm tối thiểu là ba bốn triệu.
Giang Quốc Dân cực kỳ kϊƈɦ động, thành kính nhận lấy cuộn tranh từ Cao Dương, đặt lên trêи một bàn trống rồi mở ra, sau đó hỏi nhân viên phục vụ lấy một chiếc kính lúp, cẩn thận xem xét.
Mấy người bạn già bên cạnh Giang Quốc Dân cũng cẩn thận kiểm tra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.