Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 48:




Bác Lưu nói: "Hôm nay không cần ra ngoài cũng được."
Lâm Hành Tri cười nói: "Chút nữa cứ để tôi đẩy bác Lưu ra ngoài một lúc."
Bác Lưu là người chăm sóc Lâm Hành Tri đến lớn, dĩ nhiên cũng rất thân thiết với Lâm Hành Tri, nghe vậy thì cười: “Công ty cậu chủ bận rộn như vậy, ở đây tôi cũng có người chăm sóc rồi, cậu chủ không cần lo lắng đâu."
Tiểu Trương đã thức thời, đi ra ngoài để rửa trái cây, thậm chí còn dùng trái cây do Lâm Hành Tri đưa tới nữa.
Bác Lưu ngồi trên xe lăn, Lâm Hành Tri chỉ đơn giản là kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh ông. Chiếc áo bệnh nhân mặc trên người bác Lưu trông có vẻ rộng thùng thình.
Lâm Hành Tri nhìn mái tóc hoa râm của bác Lưu, mím môi dưới nói: "Là do cháu không kịp thời xử lý tốt."
Bác Lưu vội vàng nói: “Cậu chủ đã làm rất tốt rồi.”
Đây không phải là bác Lưu đang an ủi Lâm Hành Tri, mà là ông thực sự nghĩ như vậy. Dù sao thì Trình Hi và Lâm Giai Hân, một người là con gái ruột thịt, một người là cô con gái đã nuôi trong nhà hơn mười mấy năm, đã vậy hai người họ còn như nước với lửa nữa, bất cứ ai phải ra quyết định e rằng cũng đều sẽ thấy khó xử. Hơn nữa bác Lưu có thể nhìn ra được, Lâm Hành Tri thật sự rất thương hai cô em gái này, muốn bọn họ tỉnh ngộ, cố gắng sống cho tốt.
Lâm Hành Tri cũng không nói thêm về những chuyện này nữa, chỉ hỏi ông: "Sau khi bác Lưu khỏe lại, bác có dự định gì chưa ạ?"
Bác Lưu nghi hoặc nhìn Lâm Hành Tri.
Lâm Hành Tri ấm áp nói: "Cháu biết bác Lưu vẫn luôn ở lại nhà cũ là vì cháu."
Tuy rằng bác Lưu là quản gia của nhà cũ, người trong nhà cũng coi như là tôn trọng ông, nhưng cuộc sống kiểu đó không phải là điều bác Lưu thực sự thích. Hơn nữa, bác Lưu cũng đã già rồi, sau chuyện này, Lâm Hành Tri cũng không yên tâm để ông lại lao lực trong nhà cũ. Mặc dù không phải là vì ba mẹ mà bác Lưu bị thương, nhưng Lâm Hành Tri lại rất giận vì khi bác Lưu bị thương mà không ai trong nhà nói cho anh biết cả.
Hơn nữa, trước khi Lâm Hành Tri rời đi cũng đã phân công nhiệm vụ cho mọi người, thậm chí còn dặn tới dặn lui ba mẹ mình nữa, nhưng dù vậy thì mọi chuyện vẫn trở nên rối tung cả lên. Thực ra, trước kia nếu không có bác Lưu theo dõi sát sao, đi theo sau lưng bọn họ dọn dẹp bãi chiến trường thì sợ là lúc Lâm Hành Tri mới về nước tiếp quản công ty, bên nhà cũ cũng đã mang đến cho anh không ít phiền toái rồi.
Lâm Hành Tri mỉm cười: "Bây giờ cánh cháu cứng rồi, cho dù họ có gây ra bất kỳ rắc rối nào thì chỉ hơi phiền chút thôi, chứ sẽ không ảnh hưởng gì đến cháu đâu."
Vẻ mặt bác Lưu có chút do dự, ông thực sự không yên lòng về Lâm Hành Tri. Trước kia, sau khi ông nội của Lâm Hành Tri xác định con trai mình là đứa vô dụng, không lâu sau khi Lâm Hành Tri chào đời, ông cụ đã ôm anh rời khỏi ba mẹ, đưa đến nuôi bên người. Mẹ Lâm cũng là người phóng khoáng, không chỉ không thèm để ý, ngược lại còn cảm thấy có ông nội giúp vợ chồng họ nuôi con dưỡng cái thì bọn họ càng thoải mái hơn.
Khi đó, Lâm Hành Tri bé bỏng chính là được giao cho bác Lưu chăm sóc. Lâm Hành Tri từ nhỏ đã phải học hành không ngớt. Sau này, lại nói là để rèn luyện cho Lâm Hành Tri tính tự lập, năm anh học cấp ba là đã bị đóng gói gửi luôn ra nước ngoài, mỗi tháng đều chỉ cho cố định một khoản sinh hoạt phí mà thôi. Không chỉ không cho bác Lưu đi theo chăm sóc anh, mà còn để Lâm Hành Tri phải ở ghép, chia tiền thuê nhà với một người khác nữa.
So với Lâm Giai Hân, Lâm Hành Tri giống như là một đứa con được nhà họ Lâm nhận nuôi vậy.
Bác Lưu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hành Tri, đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay anh, cười nói: “Vậy chờ chân bác tốt lên rồi thì qua bên kia với ông cụ. Ông cụ đã sớm muốn gọi bác về rồi.”
Lâm Hành Tri vâng một tiếng, cũng không nhắc gì đến chuyện trong nhà mà chỉ hỏi về tình hình của bác Lưu thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.