Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 43:




Mặc dù Lâm Giai Hân cũng không muốn, nhưng cô biết đây là kết quả tốt nhất có thể rồi, nên cô chỉ cúi đầu chứ không nói gì, như thể cô đã cam chịu hết thảy những sắp xếp của Lâm Hành Tri.
Lâm Hành Tri nói: "Anh không hỏi ý kiến của em, anh chỉ đang thông báo cho em thôi."
Trình Hi chết lặng nhìn Lâm Hành Tri.
Lâm Hành Tri nói: "Tất cả những điều này đều đã được anh viết rõ trong hợp đồng. Anh hy vọng hai đứa nhớ rõ, bất kể các em muốn đạt được điều gì, các em chỉ có một con đường duy nhất là chăm chỉ học tập thôi. Thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại và thi đậu một trường đại học hạng ba, sinh hoạt phí và những gì các em nhận được sau này là một trời một vực đấy, và sẽ không có bất kỳ ai có thể trợ cấp cho các em đâu."
Mặc dù Trình Hi và Lâm Giai Hân biết rằng Lâm Hành Tri rất để ý đến việc học của họ, lần trước anh còn đặc biệt chuẩn bị tài liệu ôn tập và cũng yêu cầu họ phải làm bài kiểm tra học lực. Nhưng họ không ngờ rằng bây giờ nó lại trở thành một thương vụ làm ăn lạnh lùng như vậy, mang một cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Cái trước là mối quan hệ giữa người trong gia đình, mà cái sau lại giống như bọn họ là một sự phiền toái không thể không giải quyết vậy.
Vẻ mặt Lâm Hành Tri chẳng chút dao động, anh nói tiếp: "Đằng sau tập tài liệu đưa cho các em là hợp đồng ban đầu, nếu có sửa đổi thì anh sẽ làm các phụ lục hợp đồng sau, anh hy vọng các em đều có thể tuân thủ."
Bây giờ Trình Hi chỉ có thể dựa vào việc mình là con gái ruột của nhà họ Lâm mà thôi: "Em là em gái của anh đấy, anh..."
Lâm Hành Tri nhìn Trình Hi, giọng điệu vẫn như thế: "Nếu không phải vậy, em cho rằng anh sẽ đứng đây để xử lý những chuyện này của các em sao? Trình Hi, Lâm Giai Hân, anh hy vọng các em nhớ rõ những gì anh đã nói ngày hôm nay. Nếu hai đứa thực sự muốn phân cao thấp, vậy thì so thành tích học tập đi. Các em học càng tốt thì sẽ càng nhận được nhiều thứ hơn. Nếu để anh biết được bất kỳ ai trong cả hai dám dùng thủ đoạn khác để đối phó đối phương, thì anh chỉ có thể cưỡng chế mà tách cả hai ra, trực tiếp chọn hai nước rồi gửi cả hai ra nước ngoài, để hai đứa đến cả cơ hội gặp mặt cũng không có luôn."
Trình Hi theo bản năng đưa mắt tìm ba Lâm và mẹ Lâm để cầu cứu, lại thấy hai người họ đều im lặng, thậm chí ba Lâm còn quay mặt đi không nhìn cô. Ông cũng phải dựa vào con trai mình phát tiền tiêu vặt đấy, chẳng lẽ lại vì một đứa con gái mới nhận về và một đứa con gái không cùng huyết thống mà đi đối nghịch với thằng con trai đang năm giữ quyền to trong nhà hay sao? Ông đâu có ngu.
Ba Lâm cảm thấy thái độ lảng tránh như vậy của mình có hơi mất mặt, ông ho khan một tiếng, quay đầu lại nói với Trình Hi: “Nghe anh con đi, nó cũng là vì tốt cho các con thôi. Không phải người ta bảo trong sách có nhà vàng sao? Tuy rằng không có vàng thật, nhưng tiền mà anh hai mấy đứa cho cũng đủ để mấy đứa tự đi mua vàng rồi. Nếu mấy đứa không biết đầu tư thì đi mua vàng cũng không tồi.”
Trình Hi thiếu chút nữa là thở không xong, cô cảm thấy mình quả thực không thể tin tưởng vào bất cứ ai trong gia đình này hết á!
Lâm Hành Tri luôn là một người quyết đoán, hơn nữa, nếu anh ấy đã tuyên bố chuyện này ra trước mặt mọi người thì chắc chắn là không có chỗ cho sự thay đổi: "Chuyển đổi họ và chuyển đến trường khác, bây giờ hai đứa quyết định luôn đi."
Không chút do dự, Trình Hi nói: "Em không muốn mang họ Trình."
Lâm Hành Tri gật đầu: "Vậy em muốn gọi là Lâm Hi hay là lấy tên khác?"
Trình Hi im lặng một lúc mới nói: "Lâm Hi."
Cô không muốn mang họ Trình nữa, nhưng ba mẹ nuôi của cô từng nói, bọn họ phải chọn thật lâu mới quyết định lấy chữ “Hi” này. Họ hy vọng rằng cuộc sống của cô sẽ luôn luôn tươi sáng và hạnh phúc như mùa xuân.
Lâm Hành Tri đồng ý, lại hỏi: "Giai Hân thì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.