Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 36:




Sau khi bác Lưu bị thương và được đưa đến bệnh viện, ba Lâm cứ thế đi ra ngoài để tránh mặt luôn. Sau khi nhận được điện thoại từ mẹ Lâm, ông hỏi: "Hành Tri không phát hoả à? Nó chỉ bảo tôi về nhà, sáng mai phải ra ngoài thôi?"
Mẹ Lâm ừ một tiếng, bà tránh đi Lâm Giai Hân và Trình Hi, nói với chồng mình: "Có điều con nó ở trong thư phòng một lúc rồi mới đi ra, nói sáng sớm mai cả nhà ta đều phải cùng ra ngoài một chuyến."
Ba Lâm thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp đồng ý. Nếu là ngày thường, cho dù cuối cùng cũng phải về nhưng kiểu gì ông vẫn sẽ oán trách vài câu, trách móc Lâm Hành Tri ít nhiều. Nhưng lần này thì ông thoải mái đồng ý luôn, hơn nữa vừa cúp điện thoại là kêu tài xế chở thẳng ông về nhà.
Khi Lâm Hành Tri trở lại phòng của mình, anh liền bật máy tính, để các video clip phát lặp lại một vòng. Nhìn người trong video, cuối cùng anh cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Một đêm này, Lâm Hành Tri không lại nằm mơ nữa. Buổi sáng, sau khi thức dậy, anh vẫn dựa theo thói quen mà chạy bộ một hồi. Lúc trở về thì bảo người làm đi gọi người nhà của mình dậy.
Ba Lâm ngáp dài đi ra, sắc mặt ông cực kỳ khó coi, rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ. Nhìn thấy Lâm Hành Tri, ông làu bàu: "Còn sớm như vậy, định đi đâu?"
Lâm Hành Tri đã sớm thông báo cho tài xế: "Đi viếng mộ."
Ba Lâm còn đang vươn vai, nghe vậy thì cứng cả người, ông khϊếp sợ mà nhìn Lâm Hành Tri: "Đi viếng mộ gì cơ? Anh có điên không đó?"
Mẹ Lâm cũng vừa ra tới, bà nghi hoặc hỏi: “Đi đâu vậy con?”
Vẻ mặt của Lâm Hành Tri rất bình tĩnh, thậm chí còn cho người ta có một loại cảm giác thờ ơ lạnh nhạt: "Đi viếng hai vợ chồng nhà họ Trình. Lúc sinh thời họ chưa từng bạc đãi Trình Hi, còn đem con bé nuôi lớn như vậy. Theo lý nhà ta cũng nên đến viếng một lần.”
Ba Lâm nghe vậy thì nói: "Sao anh không nói sớm."
Dù ông có phàn nàn đấy, nhưng cũng không có ý là ông sẽ không đi.
Mẹ Lâm cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, phải đến viếng chứ.”
Ba Lâm cau mày nhìn quanh: "Hai con bé kia đâu? Chúng nó bao nhiêu tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy, cũng chưa một lần nhắc đến chuyện viếng mộ.”
Lâm Giai Hân vừa đi ra thì tình cờ nghe thấy những lời này. Cô sửng sờ ngay tại chỗ, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bái tế cha mẹ ruột của mình. Hơn nữa, Trình Hi cũng không đề cập đến chuyện này lần nào, nhận ra điều này, cô lập tức nói: “Con, con chỉ mới tiếp nhận chuyện này nên còn chưa nghĩ tới. Hi Hi thì sao? Để con hỏi Hi Hi xem họ thích hoa gì, con lập tức đi mua."
Ba Lâm nghe xong lại lẩm bẩm: "Giai Hân không nghĩ tới cũng là bình thường, nhưng mà tại sao con bé Hi Hi không quan tâm gì đến chuyện này chứ?"
Mẹ Lâm vừa gõ cửa phòng Trình Hi thì cô đã đi ra luôn. Bộ quần áo mà cô đang mặc trên người là do mẹ Lâm hỏi sở thích của cô xong rồi kêu người đưa đến. Lúc này, Trình Hi đang mặc một chiếc váy màu hoa oải hương, mẹ Lâm nhìn vậy thì vội nói: "Trở về thay một bộ khác đi con, có cái nào màu đen hoặc màu trắng không?"
Trình Hi cau mày nói: "Con không thích hai màu đó."
Mẹ Lâm nhớ ra là bởi vì Trình Hi không thích, cho nên cũng không kêu người chuẩn bị quần áo màu đen hoặc trắng cho cô, bà vội vàng nói: "Hôm nay nhà ta đi viếng mộ, chính là viếng mộ cha mẹ ruột của Gia Hân, con mặc màu này không thích hợp đâu.”
Nhưng ba Lâm cũng đã phát hoả rồi. Ông cảm thấy đến một người không có chút quan hệ nào như mình mà còn dậy sớm, còn Trình Hi thì lại như vậy, thế nên trong lòng ông cực kỳ bất mãn: "Vợ chồng nhà họ Trình đã nuôi nấng cô hơn mười năm qua, thế mà cô lại không hề nghĩ đến việc đi tế bái bọn họ một chút? Cô định mặc như vậy mà đi đấy à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.