Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 33: Chương 33





Lâm Hành Tri gật đầu: "Từ việc Trình Hi mất tích lâu như vậy rồi nhưng bọn họ lại không có bất cứ động thái gì như là tìm kiếm, báo nguy hay liên hệ với trường học để hỏi thăm, rồi cả các khía cạnh khác cũng nên xem xét một lượt.
Ngoài ra thì còn cả Giai Hân nữa.

Tôi không muốn Giai Hân phải quay về sống cùng bọn họ, cũng không muốn nghe thấy bất kỳ tin đồn xấu gì không hay về hai đứa nó."Chẳng hạn như là nói hai cô chê nghèo ham giàu, mặc kệ người già trong nhà không lo,…Luật sư Tề suy nghĩ một lúc rồi nói: "Truy cứu vụ ngược đãi này thì rất khó thắng kiện, nhưng xét từ góc độ đạo đức thì có thể bị lên án.
Nếu nhà họ Lâm muốn theo đuổi chuyện này, e rằng rất nhiều phương tiện truyền thông cũng sẽ quan tâm đến nó, nhưng có một số phương tiện truyền thông thì không được..." Chị dừng lại, xác định Lâm Hành Tri hiểu ý mà mình muốn nói rồi mới tiếp tục: "Chuyện nắm giữ tiên cơ, hẳn là Tổng giám đốc Lâm còn hiểu rõ hơn tôi mới phải."Lâm Hành Tri hơi hơi rũ mắt, nói: "Tôi hiểu rồi."Chỉ là anh không muốn đẩy Lâm Giai Hân và Trình Hi đến nơi đầu sóng ngọn gió, suy nghĩ một chút, anh mới nói: "Chuyện này cứ từ từ đã, để tôi về nói chuyện qua với hai đứa nó một chút."Luật sư Tề cảm thấy Lâm Hành Tri thực sự là quá nhọc lòng cho hai cô nhóc trời xui đất khiến mà bị ôm nhầm này, chị dịu dàng nói: “Còn về nguyên nhân của sự nhầm lẫn này, mặc dù là ngoài ý muốn nhưng vẫn có thể truy cứu trách nhiệm của bệnh viện."Lâm Hành Tri gật đầu: "Làm sai thì dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm rồi."Luật sư Tề nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Hành Tri.
Anh chắc chắn là sẽ truy cứu trách nhiệm của bệnh viện, ngay cả nhân viên y tế mắc sai lầm khi đó cũng sẽ không được yên đâu, nhưng đây cũng là chuyện có thể hiểu được.Sau khi hai người nói chuyện xong, Lâm Hành Tri đứng dậy tiễn luật sư Tề ra cửa, tiếp đó thư ký tiễn chị xuống dưới.*Giữa trưa, Lâm Hành Tri không đến nhà ăn của công ty mà nhờ trợ lý gọi một phần cơm rồi mang lên.
Nếu anh đến nhà ăn thì không chỉ anh cảm thấy không thoải mái mà những nhân viên đang ăn cũng sẽ không được tự nhiên.Trợ lý đã thông báo trước cho các phòng ban về cuộc họp chiều nay rồi.

Lâm Hành Tri vừa về nước là đã ra tay giằng mặt Phó tổng giám đốc Lỗ ngay, thế nên không ai dám làm chim đầu đàn để bị anh nhắm vào cả.Có điều, Lỗ Sầm vậy mà lại không đến.
Khi cuộc họp sắp bắt đầu, ông ta mới sai thư ký của mình đến thông báo một tiếng, nói là ông ta cảm thấy không được khoẻ nên hôm nay không đến công ty.Chuyện này Lâm Hành Tri đã biết từ sớm, anh cũng không để trong lòng mà ngược lại, còn gật đầu với thư ký của Lỗ Sầm, nói: “Anh về nói lại với Phó tổng giám đốc Lỗ một tiếng, nếu vì công việc mà thân thể mang bệnh thì khoản đó sẽ được chi trả cả đấy.
Công ty đều đóng đầy đủ Bảo hiểm xã hội cho mỗi nhân viên rồi, còn có thể dùng hồ sơ bệnh án để xin trợ cấp, hơn nữa sẽ không bị trừ lương và các khoản thưởng chuyên cần đâu.”Thư ký của Lỗ Sầm rất xấu hổ.

Bọn họ đều biết nguyên nhân hôm nay Lỗ Sầm xin nghỉ không tới hoàn toàn là bởi vì hôm qua Lâm Hành Tri đã không hề nể mặt ông ta mà trực tiếp cho gác lại dự án kia.
Lâm Hành Tri nói thì là lời quan tâm đấy, nhưng không hiểu sao lại cứ khiến người nghe cảm thấy cổ quái, giống như hận không thể để Phó tổng giám đốc Sầm bị bệnh nhập viện luôn đi: "Vâng, Tổng giám đốc Lâm yên tâm, tôi sẽ chuyển lời lại cho Phó tổng giám đốc Lỗ."Lâm Hành Tri làm trò dặn dò trợ lý của mình trước mặt mọi người: "Chút nữa anh cho người đưa trái cây và hoa tươi đến nhà của Phó tổng giám đốc Lỗ, nói là tôi chúc chú ấy nhanh chóng bình phục."Trợ lý cũng phối hợp diễn cùng anh trước mặt tất cả mọi người: "Tổng giám đốc Lâm yên tâm, tôi lập tức đi làm ngay."Lâm Hành Tri gật đầu, liếc nhìn quản lý của các phòng ban: "Nếu mọi người đều đã đến đông đủ, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.