Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 56:




Dẫu cho việc ở chung đang tốt đẹp, thì trước sau vẫn phải từ biệt nhau.
Sau khi hai người đùa giỡn trên ghế sofa, liền không hẹn mà im lặng.
“Cảm ơn anh, mấy ngày nay tôi chơi rất vui.” Tô Tinh Thần thở hồng hộc, vẫn duy trì tư thế nằm ngửa, đôi mắt nhìn trần nhà tinh xảo trong nhà ngài Du, nói hết những lời khiến người khác xấu hổ mới nhìn người đàn ông đang ngồi vô kỷ luật phía kia.
Đối phương đang ngồi khoanh chân phía sau cậu, những sợi tóc ngổn ngang càng khiến khuôn mặt tuấn mỹ kia thêm sắc nét.
Lồng ngực Du Phong Hành hơi phập phồng, nghe vậy cào cào tóc, đồng thời ừ một tiếng đáp lại.
Loại khí chất phóng túng này bình dị mà gần gũi, quả thực rất hấp dẫn người ta.
“Vậy chúng ta ngủ sớm chút nhé? Sư huynh?” Tô Tinh Thần bò lên tựa vào lưng ghế sofa, mở lời đề nghị: “Ngày mai phải lái xe đường dài đấy, phải bồi dưỡng tinh thần no đủ vào.”
“Cậu nghiêm túc à?” Du Phong Hành liếc nhìn đồng hồ, sau đó bất đắc dĩ nhìn đàn em: “Bây giờ mới chín giờ hai mươi.”
Đối với Du Phong Hành mà nói, lúc này mới bắt đầu cuộc sống về đêm.
Nhưng mà lần chăm trẻ con này đã khiến hắn quên mất sống về đêm là như thế nào rồi.
Tô Tinh Thần cũng biết chín giờ hai mươi vẫn đang hơi sớm, ngượng ngùng gãi đầu, sau đó đột nhiên nhanh trí nói: “Hay là chúng ta ra ngoài uống gì đó đi?”
Người đàn ông ngồi bên cạnh lập tức cau đôi mày rậm, chỉ có điều Tô Tinh Thần không hề để ý, tiếp tục nói một cách phấn khởi: “Nói thật tôi chưa từng đi tới mấy nơi như bar pub(1), thật muốn mở mang kiến thức xem quán bar trong truyền thuyết là như thế nào.”
“Mấy nơi đó…”
“Nếu anh cảm thấy mệt quá, không muốn ra ngoài thì cũng không sao đâu.”
Du Phong Hành hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Thay quần áo đi.”
Trong mấy giây ngắn ngủi hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nếu để đứa trẻ này tò mò quá tự mình đặt chân tới, thì không bằng cứ mang đi để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đối phương.
Năm phút sau, Tô Tinh Thần mặc một bộ quần áo mình thường mặc nhất: một chiếc áo sơ mi.
Quần vẫn là quần bò bó, bao lấy đôi chân tuy không tính là dài, nhưng lại thẳng đều hoàn mỹ.
“Tôi thay xong rồi.” Phát hiện tầm mắt Du Phong Hành đang đánh giá mình, Tô Tinh Thần nở một nụ cười mỉm với hắn, sau đó ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ngài Du mặc một chiếc áo sơ mi đen, để phanh một mảng ngực nhỏ đẹp trai đến mức chết người.
Quá sức hấp dẫn.
“Vậy thì đi thôi.” Du Phong Hành mặc một thân đen, để lộ cơ thể cao gầy thon dài, khí chất lạnh nhạt lại kiêu ngạo, thiếu chút nữa đã làm cho Tô Tinh Thần không dám tới gần.
“Được.” Tô Tinh Thần nhanh chóng hoàn hồn, đuổi theo đối phương.
“Thế mà…” Lúc hai người chen chúc nhau đứng ở trước cửa thay giày, Du Phong Hành đột nhiên ép Tô Tinh Thần lên vách tường sát tủ giày, dùng ánh mắt trêu chọc nói: “Có số áo sơ mi nhỏ vậy à?”
Mới đầu Tô Tinh Thần vẫn còn mờ mịt cùng kinh ngạc, đợi đến khi Du Phong Hành nói xong nửa câu.
Lập tức phồng má thành cái bánh bao, dở khóc dở cười đập bả vai đối phương một cái: “Anh đang nói gì thế?”
Còn muốn làm bạn với nhau nữa không đây?
Du Phong Hành trêu chọc xong liền lui ra, khôi phục dáng vẻ cấm người khác tới gần như ban nãy.
Nhưng mà hành động đáng ghét vừa rồi đã xóa sạch cảm giác xa lạ ban nãy Du Phong Hành mang tới cho Tô Tinh Thần, chờ thay giày xong, cậu đã có thể sánh vai bước đi cùng Du Phong Hành không chút do dự.
Tư thế buồn cười khiến người đi bên cạnh đau lòng, hơi hạ độ cao vai xuống.
Hành động như vậy, kiểu thần kinh tinh tế như Tô Tinh Thần chẳng mấy chốc đã phát hiện ra.
Tay cậu trượt xuống, vòng qua bên cánh tay Du Phong Hành, đổi thành trạng thái nắm tay nhau cùng đi.
Trước đây mỗi đêm tâm trạng không tốt, Du Phong Hành sẽ đến quán bar yêu thích uống vài chén.
Hơn nữa thỉnh thoảng cũng có người mặt dày đến cạnh hắn nói chuyện, phân tán lực chú ý của hắn.
Thế nhưng Du Phong Hành không chấp nhận hành vi thân mật, cho nên những ai ra ám hiệu muốn làm chuyện tình một đêm đều tức giận quay về, không có kết quả tốt.
Tính ra hắn đã lâu chưa đặt chân đến nơi trụy lạc như vậy rồi.
Lần nữa nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ, bỗng nhiên cảm thấy không thích lắm.
Đây là lần đầu tiên Tô Tinh Thần tới quán bar, đôi mắt luôn nhìn dáo dác xung quanh, lén lút đánh giá cách bài trí cùng người bên trong.
Đây chính là quán bar nhỉ, cậu thầm nghĩ.
Dường như không khiến người ta say mê kích động như trong tưởng tượng.
Ngẩng đầu nhìn ngài Du, đối phương cũng mang bộ dáng không chút gợn sóng.
Du Phong Hành dẫn Tô Tinh Thần tới một quầy rượu ít người, nói bartender pha cho hai ly Cocktail.
Khi Tô Tinh Thần nhìn thấy người pha chế dùng thủ pháp pha rượu khiến người khác trầm trồ, mới tìm được lạc thú đi tới quán bar, xem tới say sưa.
Mà người pha chế lại dùng ánh mắt chúc phúc đưa rượu cho hai vị khách trước quầy.
Vì ly rượu mà vị khách này gọi, là rượu tình nhân nổi tiếng nhất trong bar.
Cũng oan cho Du Phong Hành, hắn vốn không có ý đó, chỉ nhớ loại rượu này có vị khá thanh, thích hợp cho Tô Tinh Thần uống.
“Oa, cảm ơn.” Tô Tinh Thần ngồi trên chiếc ghế chân cao, nhận lấy chén rượu bartender đưa tới, thán phục mà ngắm nhìn ly cocktail đang dần đổi màu, rồi mới chậm rãi nhấp một hớp.
Tư thế uống rượu của Du Phong Hành có thể nói là hào phóng, bưng thẳng cốc rượu uống một hớp lớn là hết, uống như uống nước lã, đến cả lông mày cũng không thèm nhíu lấy một cái.
Bartender từ tư thế uống rượu của hắn có thể nhìn ra, người đàn ông này chắc chắn thường uống mấy loại rượu mạnh.
Có lẽ hôm nay mang bé cưng theo, nên mới gọi cocktail có vị nhẹ.
Đây là sự thật.
Bằng không cả đời này chắc Du Phong Hành sẽ không có cơ hội uống Cocktail chua chua ngọt ngọt.
“Sư huynh, chúng ta uống cái này rồi sao lái xe được nữa?” Tô Tinh Thần yên lặng uống non nửa chén, quay đầu tìm Du Phong Hành nói chuyện, lại nhìn thấy một mỹ nữ vóc người nóng bỏng đứng cạnh Du Phong Hành, khom lưng nói gì đó với hắn.
Tô Tinh Thần líu lưỡi, thì ra đến quán bar bị mỹ nữ tiếp cận là có thật.
Diễm phúc của ngài Du đúng là không cạn nổi, cậu nghĩ thầm.
“Cậu không quản à?” Người pha chế bao đồng nhìn thấy tình cảnh này, không nhịn được lại gần Tô Tinh Thần nói.
“Hả?” Tô Tinh Thần ngơ ngác nghiêng đầu.
Mái tóc qua bảy, tám ngày đã mọc dài ra, không cứng nhắc như lúc mới cắt, đã có mấy phần thời thượng.
Mà cũng chỉ là mấy phần mà thôi!
Thoạt nhìn vẫn còn sự ngây ngô kiêm phong độ của người trí thức.
Bartender từ lúc mới vào đã hiểu lầm bọn họ là một cặp, tức giận nghĩ cách thay Tô Tinh Thần: “Mau đi phá đi, đừng để anh ta bắt nạt cậu.”
Tô Tinh Thần càng thêm ngơ ngác, ai bắt nạt ai?
Chẳng lẽ ngài Du dẫn cậu đến chơi thì không thể nói chuyện với mỹ nữ à?
Dưới cái nhìn đầy quan tâm của bartender, Tô Tinh Thần vỗ vỗ cánh tay của Du Phong Hành, để hắn quay đầu nhìn mình: “…” Nhưng cậu không biết phải nói gì, cứ lúng túng nhìn Du Phong Hành.
Du Phong Hành cầm lấy tay cậu, quay đầu nói gì đó với mỹ nữ đang thao thao bất tuyệt, sau đó vị mỹ nữ kia liền tức giận rời đi.
“Cô ấy nói gì với anh thế?” Tô Tinh Thần tò mò hỏi.
Người đàn ông luôn không nói lời thô tục với cậu, xoa xoa khuôn mặt cậu: “Một người phụ nữ trong bar đến tiếp cận đàn ông, thì còn có thể nói gì?”
Tô Tinh Thần lập tức hiểu ra, vì vậy bắt đầu đỏ mặt.
“Sao thế? Cũng muốn có người đến tiếp cận cậu à?” Du Phong Hành cười như không cười nhìn cậu.
“Không phải.” Tô Tinh Thần phủ nhận.
Du Phong Hành như biến thành người khác, thay đổi thái độ đối với kiểu trốn tránh của cậu, thẳng thắn nói luôn: “Tô Tiểu Thần, tuổi còn nhỏ mà đã tơ tưởng tới phụ nữ rồi à?”
Tô Tinh Thần: …
Tô Tinh Thần im lặng trừng mắt nhìn Du Phong Hành đang chế nhạo mình, mím môi không lên tiếng.
“Vậy cũng không được.” Du Phong Hành nói luôn: “Bây giờ không có ai quản cậu, sư huynh sẽ thay cha mẹ quản cậu, nói chung trước khi tốt nghiệp đại học…” Hắn vỗ vỗ khuôn mặt Tô Tiểu Thần: “Dám làm càn, anh đây sẽ đánh gãy chân cậu.”
Cái miệng đang dẩu ra muốn kháng nghị lập tức ngậm chặt.
Qua một lúc lâu mới gật đầu: “Ừm.”
Dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng này khiến tâm trạng Du Phong Hành trở nên tốt hơn hẳn, vừa ngẩng đầu rót rượu, vừa xoa xoa mái tóc nhu thuận của cậu: “Ngoan.”
Trong cocktail chắc chắn có chứa một hàm lượng rượu nhất định, cho nên lúc quay về, Du Phong Hành tìm người lái xe thay.
Tô Tinh Thần cùng ngồi phía sau cứ rầu rĩ không vui, hắn không hỏi cũng biết Tô Tinh Thần đang luyến tiếc hắn.
“Tô Tiểu Thần, vậy đừng trở về, nhé?” Du Phong Hành ghé vào tai thanh niên nói, hơi thở mang theo mùi hương của rượu.
Loại ngữ khí mềm mại che chở nắm chặt lấy trái tim Tô Tinh Thần, khiến cho cậu cảm thấy vui sướng không thôi.
“Sư huynh.” Cậu nhỏ giọng gọi.
“Ừm?” Du Phong Hành giúp cậu chỉnh lại cổ áo bị lệch.
Tô Tinh Thần say rượu nên cảm xúc cũng bùng lên, cậu thuận theo hành động này, bò lên trên người đối phương, ôm cổ như trẻ con, bắt đầu làm nũng: “Sư huynh ơi…”
Lẩn khuất dưới âm thanh nũng nịu là nước mắt đang chực chờ rơi xuống.
Du Phong Hành cảm nhận được hơi nóng phả trên cổ, cảm thấy nhóc con này trước khi gặp được hắn, có lẽ sống không được tốt lắm.
Dù không phải lo ăn lo mặc, nhưng trong tâm hồn là một khoảng trống rỗng lớn.
Cho dù có thể trải qua cuộc sống bình thường, cũng có thể chịu được cực khổ, nhưng thật ra là một đứa trẻ yếu đuối.
Du Phong Hành ôm chặt Tô Tinh Thần, bàn tay vỗ vỗ lên tấm lưng đơn bạc của đối phương, giờ khắc này không cảm thấy phiền nhiễu vì bị người khác ỷ lại mà vui vẻ tiếp thu, Tô Tinh Thần lúc này đang rất cần hắn.
Nếu như trước đây Du Phong Hành luôn ôm tâm thế mặc kệ đời, phá thì phá luôn không có gì ghê gớm, thì từ nay về sau, tâm thái của hắn chính là, dù cuộc sống có phá hủy Tô Tiểu Thần hay khóc nhè, vẫn phải sống cho tốt, yêu quý thân thể mình.
Tô Tinh Thần không cẩn thận mà vỡ òa lại nghĩ, lúc cậu cười ngài Du nhìn cậu, mà lúc cậu khóc ngài Du cũng là người nhìn cậu.
Cái cảm giác này thật sự quá tốt rồi.
Ngài Du như người cha thứ hai của cậu vậy.
Thắt lại sợi dây ràng buộc mới giữa cậu với thế giới này, tiếp thêm lạc quan cùng động lực sống tiếp.
Sáng hôm sau, hai người thoạt trông không có gì khác biệt, nhưng lại như có bước tiến lớn, lặng lẽ thu dọn đồ đạc rời nhà.
Lần này quay về, Tô Tinh Thần không thể lười biếng quẳng hành lý đi được, chỉ có thể mang theo bên người.
“Thu dọn xong chưa?” Du Phong Hành đứng trước cửa, đôi mắt nhìn đống hành lý lúc đến thì ít, lúc đi thì nhiều của Tô Tinh Thần.
Một phần ba trong số đó là đặc sản du lịch mua trên đường.
Thế nhưng Tô Tiểu Thần chỉ quay về hơn mười ngày mà thôi.
Du Phong Hành cau mày: “Tôi thấy cậu nên để lại một ít hành lý ở chỗ tôi.”
Tô Tinh Thần nghĩ thấy cũng đúng, bèn để một ít vali lại.
Còn một ít đặc sản địa phương thì mang cho chú Ngưu.
“Sư huynh.” Sau khi làm xong xuôi, Tô Tinh Thần cười tủm tỉm nhìn sư huynh đang tiến tới giúp cậu xách hành lý.
“Sao?” Du Phong Hành nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện hai mắt nhóc con hơi đỏ lên.
“Không có gì.” Tô Tinh Thần nhón chân hôn lên mặt Du Phong Hành: “Chỉ muốn sàm sỡ anh chút thôi, hahaha.”
Cậu cười to chạy ra, để lại Du Phong Hành không kịp phản ứng.
*******************
Chú thích:
(1) Pub: Mô hình quán rượu cũng giống bar nhưng nhỏ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.