Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 30:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng cuộc sống trong núi của Tô Tinh Thần chỉ có một mình, có thể nói đã đơn điệu lại nhàm chán.
Thế nhưng cái gọi là đơn điệu nhàm chán chỉ dành cho đại bộ phận giới trẻ ở thành phố mà thôi, có lẽ bọn họ chỉ thích chuyển phát nhanh, có đồ ăn sẵn, còn có thể tùy tiện ra siêu thị mua đồ cần thiết.
Khi Tô Tinh Thần còn ở Bắc Kinh, đôi lúc cũng sẽ cùng bạn bè ra ngoài làm vài bữa nhậu, đi rạp xem phim.
Nhưng nói thật, những loại hoạt động tập thể này đối với Tô Tinh Thần chỉ là hoạt động duy trì xã giao mà thôi.
Nếu trong tình huống một mình một người, tủ lạnh chất đầy đồ ăn, cậu có thể một tuần liền không ra khỏi cửa.
Đặc biệt từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, những người bạn thân hồi cấp ba của Tô Tinh Thần đều không hẹn nhau mà đậu đại học ở nơi khác.
Cho nên số người kéo Tô Tinh Thần ra khỏi nhà càng ngày càng ít, sau khi cha cậu qua đời khoảng nửa năm, cậu vốn đã thành người cô đơn lẻ bóng.
Không có ý định kết bạn, cũng cảm thấy không có ai đi thích người không tích cực giao lưu như mình.
Cũng may, từ cuối tháng năm Tô Tinh Thần quay về quê đến nay đã hơn một tháng, trong vòng một tháng này, cậu cảm giác mình có nhiều biến hóa lớn.
Đầu tiên là nắm trong tay phương tiện đi lại ngoại trừ xe đạp thay đi bộ, xe ba bánh đầu lái tay ga.
Sau đó lại có hai con chó con khỏe mạnh kháu khỉnh, quen được chú Ngưu hiền lành đáng yêu.
Đất trồng rau rộng lớn cùng mười chú gà nhỏ thì không cần kể, thứ mà Tô Tinh Thần vui nhất vẫn là quen được chủ nhà khẩu xà tâm phật!
Được đối phương để lại địa chỉ cùng số điện thoại, loại cảm giác tín nhiệm này thật sự ấm áp, đồng thời cũng nhận được sự cổ vũ to lớn.
Lúc viết giấy trả lời, cậu xém chút thì không điều khiển được tay mà viết số điện thoại và tên của mình vào.
Chỉ có điều Tô Tinh Thần kịp thời dừng bút, lúng túng phát hiện, hình như đối phương đâu có muốn số điện thoại của cậu đâu??
Thế mà cũng nghĩ tới được.
Từ lúc chủ nhà thần kinh kém nhạy bắt đầu gửi mẩu giấy cho mình, vấn đề mà hắn quan tâm cũng chỉ quay quanh đồ ăn.
Chưa từng hỏi qua mấy hiện tượng kỳ quái là như thế nào.
Một lần cũng chưa hỏi!
Đương nhiên cũng không hỏi mục đích cậu đưa cơm là gì, không hỏi cậu là người nơi nào, họ tên ra sao, chứ đừng nói tới số điện thoại!
Tô Tinh Thần đang rất khó hiểu.
Nắm trong tay tờ giấy chủ nhà dặn tối nay không về ăn cơm, trong lòng nổi lên chút không vui.
Không vui vẻ sẽ không muốn nấu cơm ăn.
Hay là ăn mì nhỉ?
Tô Tinh Thần cơ hồ không tránh né mà tiếp nhận ý nghĩ này, sau đó thuần thục nấu cho mình một tô mì cải bẹ thịt băm nóng hầm hập.
Tô mì to bự bốc lên hương thơm của cải bẹ muối chua.
Mùi thơm làm Tô Tinh Thần nhớ tới hình ảnh ngồi cùng cha trên chiếc ghế gấp ở quán ven đường, ăn tới mức bụng căng tròn lên khi còn nhỏ.
Thành phố S, tầng một trung tâm thương nghiệp đang tổ chức hoạt động giao lưu cỡ lớn của Ma Vực online.
Hôm nay Du Phong Hành mặc bộ quần áo khác với mọi hôm, hắn một thân âu phục chỉn chu, dáng vẻ nghiêm túc xuất hiện trước ống kính truyền thông, nhóm paparazzi cố gắng tranh thủ mấy phút nhỏ nhoi chạy đến phỏng vấn hắn.
Đây là lý do vì sao Du Phong Hành viết giấy dặn Tô Tinh Thần không về nhà ăn cơm.
Thật ra lần hoạt động tuyến phụ này hắn không xuất hiện cũng chẳng sao.
Chẳng qua cán bộ của công ty nào đó cảm thấy gần đây tần suất xuất hiện của hắn trên báo chí quá ít.
Bọn họ thừa dịp lần tổ chức hoạt động này sắp xếp cho sếp lớn trình diện là hợp lý nhất.
Coi như không cười cũng không tích cực trả lời câu hỏi, chỉ cần lộ cái mặt ra thôi đã là cầu mà không được rồi.
Vừa hay gần đây tần suất Du Phong Hành đến công ty càng lúc càng ít, người nào tinh ý có thể phát hiện tình trạng này của ông chủ là không thể được.
Thế thì cứ coi như linh vật đi!
Chỉ cần đứng trước ống kính cho bên truyền thông chụp ảnh là đã thu hút được thêm một rổ người chơi, cớ gì mà không làm.
“Ngài Du!” Phóng viên tranh thủ mấy phút ít ỏi đến phỏng vấn hỏi: “Từ sau khi ngài lộ diện trên phương tiện truyền thông đại chúng, khán giả vẫn luôn hỏi khi nào ngài mới định bước vào giới giải trí! Xin hỏi ngài nghĩ gì về điều này?”
Lại hỏi vấn đề này.
Đôi mày kiếm của Du Phong Hành nhíu lại, lạnh lùng trả lời: “Lời nói vô căn cứ mà thôi.”
Mấy cái giới giải trí hắn chưa bao giờ để ý.
Game mới là lĩnh vực mà Du Phong Hành hứng thú.
“Xem ra ngài Du rất quyết chí với việc thiết kế game.” Phóng viên để lại bình luận ai cũng đều biết, phấn khích hỏi tiếp: “Sau khi xong mảng game ngài có định suy xét đến chuyện đại sự cả đời không?”
Nhóm nhân viên nội bộ đứng xung quanh lập tức không hẹn mà nhìn tên phóng viên lớn mật này.
Thế mà dám đề cập đến vấn đề tình cảm với Du Phong Hành, lá gan cũng to quá!
Nếu như nhớ không lầm, thì đây là chuyện kiêng kỵ nhất của Du Phong Hành, là cấm địa của hắn, cho dù có hỏi hắn cũng sẽ không trả lời trước truyền thông.
Có thể nhịn xuống không nổi bão đã là nhượng bộ lắm rồi.
“Có.” Đôi môi mỏng của Du Phong Hành phun ra một chữ.
Đám cấp dưới đang âm thầm la hét trong lòng, ngài ấy đang nói gì thế?!
“Nói cách khác, hiện tại ngài đã có người yêu đúng không?” Phóng viên đánh hơi được tin tức độc quyền, hưng phấn đến mức tay cầm micro cũng trở nên run rẩy.
Đây chính là lần đầu tiên sếp Du đứng trước truyền thông trả lời vấn đề tình cảm, sao lại không kích động cho được.
Nhưng vấn đề kế tiếp Du Phong Hành lại lảng tránh không trả lời.
Vài phút ước định với phóng viên đã hết, lập tức bày ra bộ mặt “ông đây rất bận”: “Đến giờ rồi.”
Mà đám cấp dưới vẫn đang đắm chìm trong chuyện sếp đứng trước truyền thông tuyên bố thoát FA, chứng thực tin vịt của hắn trong công ty.
Sếp đang hẹn hò.
Đây là chuyện khó mà tin nổi trong lòng chúng nhân viên.
Mấy năm nay cứ là đàn ông thì có thể kiếm được người yêu hả?
“Nhưng ngài ấy giàu.” Một nhân viên có quan hệ khá tốt với Du Phong Hành nói ra sự thật mà người khác dù giận cũng không dám đề cập.
Thư ký Bùi đang đứng trước bồn rửa tay “nghe trộm” lộ vẻ tán thành, sau đó rút tờ giấy ăn lau tay rồi đi tìm người đàn ông chỉ có thể dùng tiền để hấp dẫn kẻ khác phái.
Bây giờ hoạt động sắp đến hồi kết, Du Phong Hành ngồi trong một căn phòng nghỉ ngơi chờ người đến, thuận tiện trừng mắt nhìn chằm chằm món quà của chương trình đặt trên mặt bàn là vài con sủng vật lông xù phiên bản moe của nhân vật trong game.
Thể tích mấy con thú bông này rất nhỏ, dùng lẵng bọc lại(1), vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.
Du Phong Hành nhìn ngó xung quanh thấy không có ai, vươn tay nhón lấy một quả, đặt vào trong áo của mình.
Lúc thư ký Bùi tiến vào, tất cả đã trở về bình thường, anh ta đói bụng hỏi: “Boss, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?”
Kiên nhẫn của vị boss sắc mặt thoạt trông không tốt lắm đã tiêu hết vào chương trình, bèn nói với thư ký Bùi: “Mua về ăn đi.”
Tuy rằng thư ký Bùi không hiểu rõ lắm, nhưng mà có thể là do boss mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi sớm một chút cũng là điều bình thường: “Vâng.”
Vậy thì nhìn xem xung quanh có ai ăn ngoài không, sau đó mua cho mình một phần, thư ký Bùi đã vất vả cả ngày vắt hết óc đi mua thức ăn.
Lại đột nhiên nhận được tin nhắn cháu gái anh ta nhờ mua bánh ngọt.
Thư ký Bùi nóng lòng quay sang nhìn boss, nuốt nước miếng cẩn thận mở miệng: “Sếp, chúng ta có thể vòng qua đường XX cho tôi mua bánh ngọt mang về cho cháu gái mình không?”
Sếp liếc mắt nhìn anh ta, dĩ nhiên không cáu giận như trong tưởng tượng mà chỉ đơn giản hỏi: “Bánh ngọt bán đầy đường ra, không mua ở gần đây được à?”
Thư ký Bùi thấy boss không độc miệng với mình, lập tức cười giả lả: “Ngài không biết đâu, bánh ngọt của cửa hàng trên đường XX ngon lắm, ngay cả người không thích ăn đồ ngọt như tôi cũng ăn được mấy miếng.”
Dĩ nhiên anh ta không hề hi vọng loại “cẩu” nam nhân như boss có thể hiểu được sở thích của các cô nữ sinh.
“Được.” Du Phong Hành nói.
Vì vậy chiếc xe con màu đen lại quay đầu đi vòng qua đường XX.
Thư ký Bùi xuống xe mua bánh.
“Mua hai phần, cho tôi một phần.” Du Phong Hành mặt không biểu cảm phân phó.
Thư ký Bùi cho rằng mình bị ảo giác rồi: “Hả?”
Mua cho sếp một phần bánh kem là chuyện bình thường.
Vấn đề là vị sếp này muốn mua bánh kem làm gì!
Đúng rồi.
Thanh âm dễ nghe của thanh niên đêm đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu thư ký Bùi không quẳng đi được, chẳng lẽ lại có tiến triển mới?
Nhưng thư ký Bùi nào có lá gan hỏi chuyện này.
“Vâng.” Anh ta không quên lân la: “Đối phương thích ăn vị gì?”
“Ngọt.” Du Phong Hành trả lời không cần suy nghĩ.
Quả nhiên có mùi cơm chó!
Nhưng mà, thư ký Bùi khóe miệng co quắp nghĩ thầm, anh chơi tôi hả sếp? Có cái bánh kem nào mà không ngọt đâu!
Chẳng qua anh ta không dám kêu gào trước mặt Du Phong Hành, chỉ có thể gật đầu ra vẻ mình đã hiểu: “Tôi biết rồi.”
Sau đó đứng trong tiệm vắt hết IQ chọn ra ba vị.
Ít nhất cũng phải có một vị mà cục cưng của boss thích ăn.
Chín giờ đêm, Tô Tinh Thần đã sớm chạy xuống tầng một đột nhiên tâm huyết dâng trào, đi lên nhìn xem chủ nhà đã trở về hay chưa.
Nếu đối phương vừa ăn xong bữa tối đã về, không bị đói bụng nữa, cậu sẽ đi ngủ sớm một chút.
Nhưng nếu chủ nhà ôm bụng đói quay về, thế thì tất nhiên phải nấu bữa khuya rồi.
Tô Tinh Thần sau khi đi lên chợt phát hiện đèn trên tầng hai sáng trưng, trong phòng tắm truyền đến từng đợt âm thanh nhỏ, hiển nhiên là đã có người ở nhà.
Trong phòng ngập tràn hương thơm nhàn nhạt của thịt, chứng minh cách đây không lâu có người ăn thịt ở nơi này.
Tô Tinh Thần còn tưởng đối phương ra ngoài đi công tác trầm mặc.
“… Thì ra là anh ra ngoài trộm mua thịt về ăn.” Tô Tinh Thần nghiêm mặt, cậu không tán đồng cái cách không yêu quý thân thể mà chủ nhà đã làm.
Nhưng mà không thể phủ nhận, cái mùi này thật là thơm.
Thôi được.
Chủ nhà ra ngoài mua đồ cao cấp cải thiện bữa ăn, về tình về lý cũng có thể chấp nhận.
Từ hôm phát bệnh đau dạ dày đến giờ cũng đã hơn bốn mươi tiếng đồng hồ. Chỉ cần không phải đặc biệt nghiêm trọng thì dưỡng hai ngày đã là ổn rồi.
Tô Tinh Thần nghĩ thông suốt xong, trước khi quay xuống nghỉ ngơi thì lơ đãng nhìn đống đồ chất đầy mặt bàn ngoài phòng khách, không khỏi hơi tò mò mấy thứ không rõ mà chủ nhà đặt trên đó.
Tô Tinh Thần đi qua, ngó vào chiếc túi trong suốt đựng vài món đồ, sau đó mở chiếc dây thừng có vẻ như đã bị cởi ra cột lại, hiển nhiên là do chủ nhà làm một cách qua quýt.
Mà trên thân túi dán một tờ giấy nhớ nhỏ, trên giấy có chữ viết của chủ nhà: “Quà, tặng cậu đấy.”
Tô Tinh Thần ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn bốn chữ này.
Quà tặng mình sao?
Thật không?
Trong lòng Tô Tinh Thần cuộn lên một trận ấm áp thoải mái, cảm giác có hơi nóng bỏng.
Trong tiềm thức, cậu dám khẳng định 90% đây là quà chủ nhà tặng cho mình, nhưng nội tâm vẫn hơi khó tin, chủ nhà vậy mà chuẩn bị quà tặng!
“….” Khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Chẳng qua cậu thật sự không dám xác định.
Cho nên Tô Tinh Thần không tự mình tới lấy, chỉ lấy tư thế tò mò đứng bên cạnh xem xét kỹ càng.
Bên trong sẽ là thứ gì đây?
Tô Tinh Thần rất tò mò, thế nhưng không có ý nghĩ chiếm nó thành của riêng, ấy vậy mà cũng nhịn không được vươn ngón tay, chọt chọt chiếc túi trong suốt xấu hoắc này.
Có thể nói là rất vui vẻ!
************
Chú thích:
(1) Con thú bông này kiểu kiểu vậy nè nhưng mà bên ngoài là quả cầu đan bằng tre á:
img20190815100224
Mì cải bẹ thịt băm:
s911206154945431213_p64_i1_w605

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.