Tối Cường Tiên Đế Trọng Sinh

Chương 10: Buôn con mẹ ngươi bán!!!




“Cút đi!”
Hàn Thanh Tâm trợn trắng mắt, nói:
“Tiền ta cũng đã cho ngươi 10 vạn, ngươi nên cẩn thận một chút, ta đi đây.”
“Đừng a, nói chuyện một lúc đi nào!”
Diệp Lăng nói.
“Ta cũng không có rãnh cùng với loại người biến thái như ngươi nói chuyện phiếm.”
Hàn Thanh Tâm nói.
“Thúi lắm, nếu không phải tại vì ta bảo hộ cho cô, ta sẽ không mở cửa cho cô vào đâu? Cô cho là ta muốn để cho cô xem ta khỏa thân à!”
Diệp Lăng xem thường lắc đầu nói.
Hàn Thanh Tâm cũng cảm thấy hắn nói đúng, chẳng qua vừa nghĩ tới quái vật to lớn kia của Diệp Lăng, liền lập tức cảm thấy Diệp Lăng cực kì đáng ghét. ( ghét chỗ nào nhỉ)
“Ngươi không có chuyện gì nói sao? Không có thì ta đi đây.”
Hàn Thanh Tâm nói rồi quay người rời đi.
Diệp Lăng cũng không có ngăn cản, dưa xanh hái không ngọt, cái mỹ nữ sau này sớm muộn hắn cũng sẽ hái mà ăn.
Chẳng qua Hàn Thanh Tâm đi một lúc sau, đột nhiên đi trở lại.
“Làm sao? Lại cho ta tiền à?”
Diệp Lăng nói.
“Nằm mơ!”
Hàn Thanh Tâm tròng mắt đảo một vòng, nói:
“Như vậy đi, ta mướn ngươi làm vệ sĩ cho ta, mỗi tháng lương 1000 khối, ngươi cũng không cần lúc nào cũng đi bên cạnh để bảo vệ ta, chỉ cần khi ta có chuyện, sẽ gọi cho ngươi, ngươi thấy sao?”
“1000 khối? Cô tưởng ta là ăn xin à?”
Diệp Lăng trợn đôi mắt mở miệng khinh thường nói.
“Ngươi... ngươi... có biết mỗi tháng tiền lương của ta cũng chỉ có 2700 khối, ta còn phải tự mình mua cơm ăn, còn mua quần áo, còn mua đồ trang điểm, còn làm đẹp móng, còn phải đổ xăng cho ô tô, còn phải....”
Hàn Thanh Tâm quệt cái miệng nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu nói.
“Được rồi được rồi được rồi...”
Diệp Lăng khoát tay áo, nói:
“1000 khối thực sự là quá ít, nếu như ta mỗi ngày đi ra ngoài tìm vài tên phú nhị đại, chơi một chút, có thể sẽ có 10 vạn nha.”
“Thì ra ngươi cố tình là giả bị đụng a, hừ, đem tiền trả lại cho ta!”
Hàn Thanh Tâm nũng nịu nhẹ nói.
Diệp Lăng lập tức cất ngay 10 vạn khối tiền mặt, cười híp mắt nhìn Hàn Thanh Tâm, nói:
“Muốn ta trả? Vậy cô cứ tới đây lấy, không nên chỉ dùng miệng nha.”
“Ngươi nói hay lắm!”
Hàn Thanh Tâm khinh bỉ nói.
“Được rồi, cô có thể đi, Bản Soái ca đây còn có còn lại việc, thứ cho không tiễn.”
Diệp Lăng nói.
“Ai nha.., tiền lương của ta thực sự rất ít, có thể thừa lại 1000 khối đã rất tốt rồi á!”
Hàn Thanh Tâm bỗng nhiên đã chạy tới, bắt lấy cánh tay của Diệp Lăng không ngừng lay động.
Một mùi thớm thiếu nữ nhàn nhạt từ cơ thể Hàn Thanh Tâm bay vào trong lỗ mũi của hắn, Diệp Lăng lập tức ngây ngẩn cả người, hắn thật đúng là không nghĩ tới, Hàn Thanh Tâm cũng sẽ làm nũng.
Chẳng qua cái này là giả bộ.
“Cô không phải là có rất nhiều vệ sĩ sao? Tại sao cô còn thuê ta?”
Diệp Lăng nói.
“Hừ, một đám vệ sĩ kia so với ngươi đơn giản là quá kém, quan trọng là ngươi rất đẹp trai nha! Nhìn rất là thuận mắt”
Hàn Thanh Tâm nghiêm trang nói.
Lời này ngược lại là thật nha, vô luận thực lực hay là tướng mạo, Diệp Lăng đều bỏ xa mấy chục km so với đám vệ sĩ gà bờ kia.
“1000 khối cũng được, nếu như cô để cho ta hôn một cái”
Diệp Lăng cười híp mắt nói xong, miệng chu ra trực tiếp liền xong tới tới.
“Cút đi!”
Hàn Thanh Tâm thấy vậy lập tức quay người chạy ra cửa, đồng thời ném ra một tấm danh thiếp, nói ra:
“Cứ quyết định như vậy, số điện thoại của ngươi ta có, đây là danh thiếp của ta, ngươi cũng nên nhớ khi nào ta bị khi dễ thì ngươi phải xuất hiện a?”
Nói xong, Hàn Thanh Tâm liền hướng phía xa xa chạy đi.
Diệp Lăng nhặt lên danh thiếp, lắc đầu, than thở:
“Ai, tổ tiên ơi, con thật có lỗi à, đời này lại phải làm vệ sĩ cho người ta a!”
“Chẳng qua làm vệ sĩ cho mỹ nữ, cũng không tệ lắm.”
“Có tiền, cũng nên mua một cái điện thoại, tốt nhất là nên tìm rõ mọi thứ trên trên địa cầu a.”
Mặc xong quần áo, Diệp Lăng cầm 5 vạn tiền, đi ra ngoài.
Trước tiên nên mua một cái điện thoại, sau đó đi làm một cái thẻ ngân hàng, cái này về sau nhất định sẽ dùng đến.
Sau đó... Nên đi mua một ít tài liệu luyện đan.
Trong ký ức Diệp Lăng cũ của hắn, đan dược rất là đáng tiền...
Giống như là Diệp Lăng đời trước ở Tu Chân Giới, đan dược cũng rất đắt.
Tại trên Địa Cầu, mà không có tiền, nửa bước khó đi.
Nếu như Diệp Lăng cũ có tiền, cũng sẽ không bị Lưu Phỉ bỏ rơi, cũng sẽ không bị Hàn Thanh Tâm đụng vào, mình cũng sẽ không trọng sinh...
“Ài, nói tới nói lui, vẫn phải là có tiền!”
Diệp Lăng thở dài thầm nghĩ.
Không có tiền làm sao tán gái?
...
Diệp Lăng đón xe đi tới trung tâm thành phố Đông Hải, đi đến một tiệm thuốc bắc.
“Quý khách ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài cần gì?”
Lập tức liền có người bán hàng tới chào hỏi.
“Để ta xem cái đã.” Diệp Lăng nói.
“Được, nếu cần gì ngài cứ nói với ta”
Diệp Lăng nói rồi bước vào quầy hàng dạo qua một vòng, thỉnh thoảng lại cầm lấy cái ngửi một hồi, cầm lấy cái kia ngửi thấy một cái, làm cho nhân viên phục vụ một hồi kinh ngạc, tâm lý âm thầm suy nghĩ, lẽ nào đây là một vị y sĩ, dùng thuốc đông y để nghiên cứu?
Linh dược đời trước, cùng với thuốc đông y ở đây tên gọi hoàn toàn khác nhau, hơn nữa Linh Dược ở đây đều mới mẻ, Diệp Lăng chỉ có thể ngửi để mà phân biệt.
Lấy kinh nghiệm của Diệp Lăng, chỉ cần ngửi một cái liền biết liền biết, không có một loại nào quá mười năm, mà phía trên bảng thì treo bảng là 20 năm trở lên, hoàn toàn là lừa gạt!
“Có có lọi tốt hơn không?”
Diệp Lăng cũng không có vạch trần, gọi phục vụ viên hỏi.
“Ngài cần gì dạng thuốc đông y gì?”
Người bán hàng cười hỏi.
“Các ngươi nơi đây có... Thuốc đông y dạng gì, đều lấy ra ta xem một chút, loại tốt nhất a.”
Diệp Lăng nói.
“Tốt nhất?”
Người bán hàng quan sát Diệp Lăng một cái, tâm lý thầm nghĩ loại tốt nhất, ngươi mua được sao?
Hắn ở chỗ này thời gian cũng rất lâu, có thể tới nơi đây hốt thuốc, nếu không phải đại gia giàu có, gia đình quyền quý, thì cũng là lái BMW, nhưng trước mắt cái tên này một thân quần áo vỉa hè, lại còn muốn tốt nhất?
Diệp Lăng nhìn phục vụ viên liếc mắt một cái, cau mày nói:
“Ngươi cảm thấy ta mua không nổi đúng vậy?”
Người bán hàng căn bản không có sợ Diệp Lăng biết suy nghĩ của mình, trên mặt vẫn bình tĩnh nói:
“Quý khách, chỗ chúng ta thuốc đông y tốt nhất có tám loại, đều là trăm năm trở lên, giá tiền 3 vạn lên giá, ngài có muốn...?”
“Hừ, con mẹ nó cho rằng ta mua không nổi...”
Diệp Lăng nhất thời bực mình quát lên.
Chẳng qua Diệp Lăng muốn nhìn một chút, cái trăm năm trở lên ra sao, đến cùng là dạng gì? Nếu như miễn cưỡng đủ mình luyện đan, vay tiền cũng phải mua.
“Lấy ra ta xem một chút đi.”
Diệp Lăng nói.
“Xin lỗi, quý khách, nếu như ngài thật sự muốn mua, chúng ta mới có thể lấy ra, không mua, thì không đươc...”
Phục vụ viên kia không nhịn được nói.
Diệp Lăng ngay lập tức giận nói:
“Mụ nội nó? Buôn bán mà không lấy ra cho người ta xem, làm sao biết con mẹ nó mà mua?!”
......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.