Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 47:




— thị trường giao dịch, dị thường vi tiễu xã
Trong lồng ngực Nhậm Thiên Lý ôm một hộp đựng thức ăn đi vào thị trường giao dịch, một đường hơi cúi đầu, mắt nhìn thẳng đi hướng dị thường vi tiễu xã. Cậu mấy ngày nay thường qua lại giữa dị thường vi tiễu xã và cửa hàng pháp khí của Lục lão, nhắm mắt lại cũng có thể đi đúng.
Mà đến khi cách dị thường vi tiễu xã chỉ mười mấy bước, lại bị người ngăn cản.
“Này, nhóc gì kia, đứng lại!”
Nhậm Thiên Lý đối với âm thanh này cũng không xa lạ gì, chính là cái tên thường hoành hành bá đạo ở thị trường giao dịch, lần trước còn thiếu chút bắn bị thương Mục ca, Chu Minh. Cậu đương nhiên không dám trêu chọc người này, lập tức chỉ làm bộ không nghe thấy, cúi đầu vội vã đi về phía trước.
“Bổn thiếu gia gọi mày đứng lại mày không nghe thấy sao?” Thân thể Chu Minh lóe lên nhảy đến trước mặt Nhậm Thiên Lý, hắn ta cầm trong tay băng lam trường cung như tiêu chí biểu trưng, hơi nâng cằm nhìn Nhậm Thiên Lý, “Gần đây yêu ma xao động nhiều lần, trong toàn quốc gây ra không ít vụ án, hiện tại tứ đại gia tộc đều cùng đồng minh chúng ta liên thủ thanh lý mấy thứ không phải nhân loại hại người đó, tình huống gấp, nhiều việc, mỗi người đều có nhiệm vụ, tiểu tử ngươi thế nào lại có thời gian ở đây lắc lư?”
Chu Minh nói không sai, bây giờ thị trường giao dịch vắng ngắt, rất nhiều thức tỉnh giả đều bị sai phái đi làm nhiệm vụ, thức tỉnh giả như Nhậm Thiên Lý mỗi ngày đều chạy tới xác thực hiếm thấy.
Nhậm Thiên Lý thầm nghĩ anh cũng không phải đang ở đây không có chuyện gì lắc lư sao, nhưng mà cũng không dám nói ra câu này trước Chu Minh, không thể làm gì khác hơn là lắp bắp nói: “Tôi, tôi không phải nhân viên chiến đấu.”
“Không bị tuyển chọn? Vậy mày sao không chủ động chút chạy tới tiền tuyến làm hậu cần!” Ngữ khí Chu Minh vô cùng hung hăng gợi đòn, sau khi nói vài câu phí lời, hắn cảm thấy thời cơ chín muồi, liền nói với Nhậm Thiên Lý: “Bổn thiếu gia đói bụng rồi, xem như tiểu tử ngươi cũng tạm vừa mắt, cho mày một cơ hội hầu hạ bổn thiếu gia, đem đồ ăn trong tay mày chia cho ta phân nửa!”
“A?” Nghe nói như thế Nhậm Thiên Lý kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, đã thấy vị phú nhị đại quen thoái phách lối này đã có chút sắc mặt quẫn bách.
Thấy Nhậm Thiên Lý ngẩng đầu lên nhìn, Chu Minh chưa từng ở bên đường theo người đòi ăn ngượng đến hoảng, hắn ngoài mạnh trong yếu mà rống lên một câu, “Nhìn cái gì, còn không mau đem đồ cho ta!”
Mãi đến tận khi Chu Minh lấy một nửa đồ ăn đi xa, Nhậm Thiên Lý mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, cậu thấy không biết từ lúc nào Chu Minh đã để vào trong hộp thức ăn mấy trăm đồng, nội tâm hết sức phức tạp, “Hắn vậy mà lấy tiền đổi với mình, mình còn cho là hắn nhất định sẽ trực tiếp cướp. Mặc dù có vẻ ương ngạnh bá đạo, nhưng thực ra cũng không hư như vậy.” Nhưng mà Ứng Thiên thoạt nhìn xán lạn lại rộng rãi, lại suýt chút nữa đem Y Thủy Mi bóp chết…
Nghĩ đến Y Thủy Mi, Nhậm Thiên Lý nắm chặt hộp cơm trong tay, bước nhanh đi vào dị thường vi tiễu xã.
Đẩy ra cánh cửa lớn màu đen chạm trổ hoa văn, Nhậm Thiên Lý đi qua phòng khách, đi vào trong căn phòng nhỏ phía sau.
Đến bên giường lớn phong cách cổ xưa, Y Thủy Mi sắc mặt tái nhợt nằm ở đó, chuyện kia đã qua hai ngày, nhưng mà vết bầm tím xanh trên cổ cô vẫn như trước khiến người nhìn thấy mà giật mình, thân thể cũng suy yếu đến như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt mất sinh cơ.
Nhậm Thiên Lý từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một bát cháo, tiến lên đỡ Y Thủy Mi đút cô, cô bây giờ cũng chỉ có thể ăn mấy loại thức ăn lỏng như thế.
Nhìn Y Thủy Mi sau khi uống hết cháo thì ho nhẹ nằm xuống, Nhậm Thiên Lý đau lòng nói: “Cậu không đi bệnh viện có ổn không?”
Y Thủy Mi suy nhược mà lắc đầu một cái, âm thanh khàn khàn, “Đi bệnh viện sẽ khiến Lục gia gia biết. Ông ấy thích Ứng Thiên như vậy.”
“Vậy thì thế nào? Cậu bây giờ đã thành bộ dáng này, còn quan tâm y làm gì?” Nhậm Thiên Lý nắm chặt tay, thấp giọng nói: “Ứng Thiên suýt chút nữa bóp chết cậu, cậu lại thật sự không có chút nào trách y?”
“Ai nói tớ không trách y? Tớ hận chết y!” Trên khuôn mặt tái nhợt của Y Thủy Mi lộ ra dáng vẻ vừa tức vừa hận, “Tớ hận không thể dùng hai tay mạnh mẽ bóp y, cho y nếm thử cảm giác hít thở không thông!”
“Vậy cậu làm gì còn…” Nhậm Thiên Lý có chút không thể nào hiểu được, cậu nghi hoặc nhìn Y Thủy Mi.
“Lúc đó bị bóp cổ, khi thống khổ sắp chết, tớ hận không thể khiến Ứng Thiên đi chết, nhưng bây giờ nguy cơ đã qua, tớ lại cảm thấy Ứng Thiên nhất định là có nỗi khổ trong lòng.” Âm thanh Y Thủy Mi khàn khàn, tốc độ nói chuyện so với lúc thường chậm hơn.”Ai nha tớ sao lại tiện thế!”
Y Thủy Mi tự giễu, tuy rằng nhìn qua sắc mặt tái nhợt, vết máu ứ đọng trên cổ cũng vô cùng hù người, mà ánh mắt của cô vẫn như cũ vô cùng sáng ngời đầy sức sống, cho dù có vẻ bệnh nằm ở đó cũng vẫn cho người cảm giác sinh cơ bừng bừng, thật giống như trong thân thể có nguyên khí dùng không hết, bất luận thứ gì cũng không thể đánh bại cô.
Nhậm Thiên Lý nhìn Y Thủy Mi như vậy, trong đôi mắt cũng lóe sáng, cậu gật gật đầu, đồng ý: “Đúng vậy, ngày đó Ứng Thiên quá khác thường.” Cậu tỉ mỉ hồi tưởng sự tình phát sinh hôm đó, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, cậu có nhớ không, lúc đó Ứng Thiên vẫn luôn giấu mu bàn tay ở phía sau không để chúng ta nhìn thấy, e rằng, y thật có ẩn tình không thể nói cho chúng ta biết.”
“Tốt nhất nên như vậy.” Y Thủy Mi hừ một tiếng, liền ho khan hai lần, cô nói với Nhậm Thiên Lý: “Thiên Lý, tớ muốn điều tra rõ ràng Ứng Thiên đến cùng có nỗi khổ gì trong lòng, cậu có thể hay không giúp tớ đi lấy một món đồ Ứng Thiên hay tiếp xúc, tốt nhất là tóc các loại.”
Nhậm Thiên Lý nhìn đôi mắt Y Thủy Mi sáng ngời, trịnh trọng gật đầu…
(Mấy thánh rảnh ghê, người ta có nỗi khổ muốn giấu mà lao đi điều tra như đúng rồi, làm như có liên quan nhau lắm vậy á.)
===
Từ sau việc hôm qua cầm ngân châm làm thế nào cũng không đâm vào được, Ứng Thiên bắt đầu âm thầm lưu tâm thần sắc cử chỉ Mục Trường Sinh, lại một chút phát hiện cũng không có, y vừa nghi Mục Trường Sinh đã biết cái gì rồi, lại cảm thấy có thể là mình tự doạ mình, gấp đến độ bốc lửa.
Hai ngày nay y đem mình ra làm các loại thí nghiệm, móng tay có thể kéo cắt, tóc có thể nhổ, thế nhưng đồ vật sắc bén làm sao cũng không cắt vào da được một chút nào. Mắt thấy Mục Trường Sinh uống thuốc mỗi ngày, Ứng Thiên gấp đến không chịu được, hận không thể trực tiếp nói với hắn, uống những thuốc kia có ích lợi gì, đến, trực tiếp hút máu của tôi!
Nhưng y đến cùng vẫn không dám. Câu nói khuya ngày hôm trước, Mộc ca đến cùng chỉ là bởi vì quan tâm y? Hay là biết cái gì? Nếu như chỉ là đơn thuần quan tâm y, cứ như vậy thuận miệng nói… Ngôn Linh của Mộc ca mạnh như vậy? Vậy thì không tốt, thân thể của hắn căn bản không chịu nổi. Ứng Thiên nhíu mày.
Y không yên lòng làm cơm, vừa nhìn hướng phòng khách, khi nhìn thấy Mục Trường Sinh đoan đoan chính chính ngồi trên ghế sa lon đọc sách, trán y dần giãn ra. Thôi, Mộc ca muốn thế nào thì thế đó, hắn vui vẻ là được rồi. Ngược lại, y chắc chắn sẽ không để một mình hắn đi.
Nghĩ như vậy, Ứng Thiên lại chú ý vào việc làm cơm, ân, ngày hôm nay làm nhiều món bổ khí huyết!
Lúc này lực chú ý của y hoàn toàn đặt lên chuyện nấu ăn, bởi vậy không phát hiện khi y cúi đầu nấu ăn, ánh mắt Mục Trường Sinh dời ra khỏi sách, yên lặng nhìn chăm chú bóng lưng y.
“Trường Sinh! Trường Sinh…” Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa ầm ầm, Mục Trường Sinh thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, liếc mắt liền thấy Vinh Thành mặc một bộ đồ thể thao thích hợp vận động treo ngược ngoài nhà, anh gõ kiếng một cái cửa sổ, cười đến lộ ra tám cái răng.
“Anh nếu tới sao không đi cửa chính?” Mục Trường Sinh vô cùng nghi hoặc, hắn mở cửa sổ cho Vinh Thành, ra hiệu đối phương tiến vào.
“Trường Sinh, Trường Sinh, tôi thật biến thành cao thủ võ lâm rồi!” Vinh Thành hưng phấn kêu to, anh cũng không vội đi vào, mà giống như muốn khoe khoang kỹ xảo nên ở bên ngoài nhà bay lên nhảy xuống, nhún mũi chân liền từ phía đông nhảy đến phía tây, không biết mệt mà làm mấy động tác khốc huyễn chỉ có trong phim truyền hình mới thấy.
“Ha ha ha, Trường Sinh cậu xem khinh công của tôi!”
“Trường Sinh, cậu xem cậu xem, tôi biến thành siêu nhân… A!”
Mục Trường Sinh sắc mặt lạnh nhạt đứng bên cửa sổ nhìn Vinh Thành trượt chân, từ trên lầu ba rớt xuống, phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng đau đớn.
“Ồ? Mới xảy ra chuyện gì?” Ứng Thiên nghe thấy động tĩnh, cầm xẻng cơm từ phòng bếp đi ra, đầy mặt nghi hoặc, “Tôi hình như vừa nghe thấy tiếng Vinh ca, anh ấy tới sao?”
Mục Trường Sinh thầm nghĩ đóng giả thật giống, hắn mới vừa nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, đạo kình khí vừa mới đánh rơi Vinh Thành kia rõ ràng chính là từ trong phòng bếp bắn ra.
“Vinh Thành triệt để thức tỉnh rồi.” Mục Trường Sinh vừa dứt lời, liền nghe chuông cửa vang lên.
Vinh Thành tốc độ cực nhanh, mới vừa ngã xuống liền bò lên, chờ Ứng Thiên mở cửa, anh lập tức nhảy lên chạy vào phòng khách, hưng phấn chia sẻ với Mục Trường Sinh: “Trường Sinh tôi thật biến thành cao thủ võ lâm rồi! Ngày đó cậu nói tôi còn chưa tin! Không nghĩ tới rạng sáng ngày hôm sau, đã không giống như vậy rồi! Tôi bây giờ nhảy một cái có thể nhảy lên hai tầng lầu, một quyền có thể đánh nổ một khối đá lớn, thân thể còn có nội lực ấm áp vẫn luôn tuần hoàn!” Ngày đó Mục Trường Sinh nói anh ngày thứ hai tỉnh lại có thể biến thành cao thủ võ lâm, anh tuy rằng không tin, thế nhưng nghe vào tai liền không tự chủ lưu ý, không nghĩ tới…
“Trường Sinh, nhất định là cậu đã giúp tôi!” Vinh Thành đang hiện ra một loại trạng thái hưng phấn vô cùng quỷ dị, nhìn thấy người quen đều hận không thể bắt tới chia sẻ. Đương nhiên, cao hứng nhất còn tính cả đại ca anh Vinh Toàn, khi biết chuyện này anh ấy còn vui mừng ngất đi, còn hưng phấn hơn nhiều a!
Mục Trường Sinh lại lắc đầu nói: “Không tính công lao của tôi.” Nếu như không phải ngày đó Vinh Thành ăn bánh bao Ứng Thiên bỏ thêm máu, không thể đánh bậy đánh bạ mà bán thức tỉnh, hắn càng sẽ không nghĩ tới muốn đẩy anh một cái. Nhớ đến đây, Mục Trường Sinh không khỏi liếc mắt nhìn Ứng Thiên một cái, chân thân của y rốt cuộc là gì, chỉ là máu bình thường trên người lại có thể sánh ngang thiên tài địa bảo.
Mục đích Vinh Thành lần này lại đây chủ yếu là đem tin tức tốt này chia sẻ cho Mục Trường Sinh, nghe Mục Trường Sinh phủ nhận, anh tuy rằng kinh ngạc cũng không để trong lòng, bởi vì trong lòng anh sớm nhận định này là tác phẩm của Mục Trường Sinh, nếu không vì sao hắn ngày đó nói xong, ngày thứ hai anh liền thật sự có năng lực của cao thủ võ lâm?
“Đúng rồi, còn có một việc.” Vinh Thành thoáng thu liễm hưng phấn trên mặt, nói tiếp: “Ngày đó sau khi tôi phát hiện thân thể biến hóa, vốn định lập tức tới tìm cậu, thế nhưng có mấy người tự xưng là Hài Hòa Đồng minh tới tìm tôi, nói là muốn thu nạp tôi vào đồng minh thức tỉnh giả…”
“Vinh ca đã ăn cơm trưa chưa? Nếu như chưa thì ngồi xuống trước được không? Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.” Ứng Thiên đánh gãy lời Vinh Thành, trên mặt mang nụ cười trong mắt Vinh Thành là vô cùng chân thành nhưng đối với Mục Trường Sinh là vô cùng nụ cười dối trá.
Bị Ứng Thiên nói như thế, Vinh Thành mới vừa vẫn luôn chỉ lo cùng Mục Trường Sinh nói chuyện mà đem Ứng Thiên quên qua một bên có chút lúng túng, nghĩ đến tay nghệ đầu bếp của Ứng Thiên có thể nói là ngang bếp trưởng năm sao, anh lập tức không chút do dự gật đầu, nhưng mà chờ khi anh ngồi trước bàn ăn mới phát hiện, loại vừa ăn vừa nói này ở Hoa quốc là tình huống hết sức phổ biến đến chỗ Mục Trường Sinh thật sự chỉ có thể là nói một chút mà thôi, Mục Trường Sinh sau khi ngồi đến bàn ăn không nói gì nữa, bởi vì Ứng Thiên vừa nói cười vừa gắp vào bát Mục Trường Sinh một đũa rau, Mục Trường Sinh vừa ăn xong một đũa lại tiếp một đũa, Mục Trường Sinh hai mắt hơi rũ hoàn toàn đắm chìm trong mỹ thực (mỹ sắc), ăn cũng tao nhã nhã nhặn, tốc độ lại không có chút nào chậm.
Hai người một uy một ăn, một lặng im không nói một nói cười liên tục, quả thực không thể phù hợp hơn.
Vinh Thành:…
Anh yên lặng và một miếng cơm trong bát, đồng thời quyết định sau này không tới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.