Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 42:




“Người bình thường tiếp xúc quá gần với quỷ vật sẽ bị âm khí ăn mòn, chúng ta là thức tỉnh giả cũng không sợ cái này, Trường Sinh ca, anh ngày hôm qua rời đi đã gặp quỷ vật rất lợi hại sao?” Sức mạnh thức tỉnh giả có liên quan đến năng lực thức tỉnh, nếu như con quỷ kia cường đại đến có thể sử dụng âm khí ăn mòn thân thể Trường Sinh ca, vậy còn không phải là dễ dàng có thể giết chết mình sao? Y Thủy Mi vô cùng lo lắng, sâu sắc cảm giác được mình nhỏ yếu.
Ứng Thiên nghe vậy nhìn chằm chằm Mục Trường Sinh, chờ hắn nói ra là quỷ vật chết tiệt nào dám hại hắn!
Mục Trường Sinh lại lắc đầu một cái, nói: “Cũng không có quỷ vật hại tôi.” Hắn dừng lại một chút, liền đem chuyện tối hôm qua nói ra. Ngôn linh có thể bảo vệ hắn không bị thương tổn, có thể là do lần này là tự hắn đem hài tử kia ôm vào trong ngực. Khi mới vừa thức tỉnh năng lực này, hắn tiến hành nhiều thí nghiệm, loại năng lực khiến người khác hâm mộ không thôi này, kì thực có hạn chế khá lớn với bản thân hắn. Rất nhiều lúc, Mục Trường Sinh thậm chí cảm thấy được, năng lực Ngôn linh này tự thân sinh ra linh trí, nó thậm chí không muốn bảo vệ hắn.
Mà nghe xong Mục Trường Sinh giảng giải, Y Thủy Mị ban đầu căm phẫn sôi sục kèm chút sợ sệt lúc này đã sắp khóc sưng cả hai mắt, cô vừa lấy ống tay áo lau nước mắt, vừa nói: “Tiểu quỷ vật quá đáng thương, cha mẹ nó tại sao có thể ngoan tâm như vậy ô ô… Không đúng, đôi súc sinh kia căn bản không xứng làm cha mẹ tiểu quỷ vật, nó thật sự là quá đáng thương ô ô ô…”
Thiên tính mẫu tử của Y Thủy Mị tăng quá cao, khóc bù lu bù loa, Nhậm Thiên Lý cũng đỏ cả vành mắt, bất quá cậu không khóc, mà là rút một đống lớn giấy ăn đưa tới trước mặt Y Thủy Mị.
Y Thủy Mi không khách khí chút nào cầm hết giấy ăn, khóc cũng lớn tiếng hơn.
Trong tâm Ứng Thiên cực kỳ bực mình, bất quá dù là ai nhìn về phía y, cũng chỉ có thể phát hiện viền mắt y hơi đỏ lên, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp giữa khổ sở đồng tình cùng tức giận, bộ dáng vạn phần thương hại tao ngộ của đứa bé kia và hận không thể chém chết đôi cha nó.
Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn Ứng Thiên một cái, nói với Y Thủy Mi: “Đừng khóc, tôi đã đưa đứa bé kia đi đầu thai, nó bây giờ sẽ sống rất tốt. Các cậu không cần lo lắng.”
Y Thủy Mi khóc thở không ra hơi, nghe nói thế theo bản năng liền ngừng lại, nhìn thấy đôi mắt hạnh của Mục Trường Sinh, hắn ngồi trên giường, mặc áo ngủ, vẫn tuấn dật như một bức tranh, đỏ mặt gật gật đầu, sau đó, nấc một cái.
Y Thủy Mi:…
Ai nha thật là mất mặt! Khóc kinh khủng như vậy trước mặt nam thần cũng không sao, đó là chứng tỏ bổn tiểu thư có ái tâm mà! Thế nhưng vì cái gì còn nấc a! Hình tượng đều bị phá huỷ rồi a a a! Nghĩ như vậy, cô đột nhiên, lại nấc một cái!
Y Thủy Mi: /(tot)/~~
Y Thủy Mi khóc không ra nước mắt, Mục Trường Sinh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, vốn dĩ người khóc quá mức thì dễ dàng nấc. Hắn nhìn Y Thủy Mi và Nhậm Thiên Lý, khẽ mỉm cười, nói: “Các cậu tới thăm, tôi rất cao hứng, đêm nay ở lại ăn cơm đi, Ứng Thiên nấu ăn rất ngon.”
“Thật nha!” Thiếu nữ tham ăn vui vẻ nói, đôi mắt Nhậm Thiên Lý cũng toả sáng, không biết là vì Ứng Thiên trù nghệ tốt hay là vì có thể ở lại ăn cơm.
Mục Trường Sinh gật đầu.
Ứng Thiên thầm nghĩ y mới không cần làm cơm cho hai tên ngu ngốc này đâu! Bất quá trên mặt vẫn duy trì nụ cười, đặc biệt là sau khi Mục Trường Sinh mở miệng nói muốn uống cháo.
Y đem hai gia hỏa gây cản trở đuổi ra khỏi phòng ngủ Mục Trường Sinh, vội vã đến nhà bếp bưng cháo hoa vẫn luôn giữ ấm.
“Mộc ca, anh bây giờ ổn chứ? Tay có khí lực không? Nếu không tôi đút cho anh?”
Đối diện với ánh mắt Ứng Thiên, Mục Trường Sinh hơi dừng lại một chút, mới nói: “Không cần, tôi thấy bây giờ rất tốt.” Hắn còn không suy yếu đến cả bát cháo cũng bưng không được. Dứt lời liền nhận lấy bát, húp từng miếng từng miếng. Tối hôm qua không ăn cơm, ngày hôm nay bữa trưa cũng không ăn, bây giờ hắn thực đói bụng. Cũng may tay nghề Ứng Thiên hình như còn tốt hơn nữa.
Ứng Thiên ngồi bên giường, hơi cúi đầu, nhìn qua có vẻ hơi thất vọng. Bất quá lực chú ý của y rất nhanh tự động dời đi, Mục Trường Sinh mặc trên người một cái áo ngủ trắng tinh (là y đổi cho), mái tóc đen dài của hắn được một dây cột tóc màu trắng buộc lỏng lẻo sau gáy (là y buộc)!
Lúc đó thay quần áo, tâm lý lo lắng tình huống thân thể của hắn, căn bản không dám nhìn kỹ, bây giờ suy nghĩ một chút, bộ dạng lúc đó của Trường Sinh là gì? Ánh mắt Ứng Thiên ngắm đên xương quai xanh, không biết thứ kia, còn ở đó hay không… Ứng Thiên cảm thấy tim đập quá nhanh, y quơ quơ đầu, bỗng nhiên chú ý tới một bên má Mục Trường Sinh không biết từ lúc nào dính mấy sợi bông. Y không hề nghĩ ngợi đưa tay lên phủi.
Lại không nghĩ rằng, y đưa tay ra, Mục Trường Sinh đồng thời nghiêng đầu qua, y đụng phải không phải hai má hơi lạnh của Mục Trường Sinh, mà là hai cánh môi mỏng như hoa hơi lạnh…
Không khí trong phòng ngủ trong phút chốc như ngưng trệ, Ứng Thiên cảm thụ cảm xúc truyền đến từ đầu ngón tay, hai mắt đối diện ánh mắt Mục Trường Sinh, đầu như bị thứ gì đánh một cái, sững sờ tại chỗ quên hết phản ứng.
Mục Trường Sinh cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chăm chú Ứng Thiên, nhìn khuôn mặt ban đầu khiến y kinh diễm không thôi nhưng không mất anh khí, chợt nhớ tới bộ dáng y mặt mày hớn hở thời điểm bộ dáng, nhớ tới khi y thoải mái cười to, nhớ tới bộ dáng y cẩn thận tỉ mỉ nhặt rau làm cơm, nhớ tới đôi mắt y khi nhìn mình luôn mang vui sướng và ấm áp… Chỗ đó trong lồng ngực bỗng nhiên nhảy lên kịch liệt, hắn cảm giác lỗ tai của mình bắt đầu nóng lên, trong phòng cũng đột nhiên nóng đến khác thường…
“Cậu…” Mục Trường Sinh vừa mở miệng cũng dọa mình sợ hết hồn, thanh âm hắn lại khô khốc đến không ra tiếng.
Nhưng mà một tiếng này cuối cùng cũng đem bầu không khí vừa nãy phá vỡ, Ứng Thiên đột nhiên đứng lên, rầm một tiếng xông ra ngoài!
Về phần tại sao phát ra âm thanh lớn như vậy… Khi y đứng dậy làm ngã ghế…
Nếu như là lúc thường, Mục Trường Sinh nhất định sẽ vì bộ dáng nôn nôn nóng nóng của Ứng Thiên mà cười, nhưng bây giờ hắn ấn ấn ngực mình còn chưa bình phục lại, sờ sờ bên tai còn nóng bỏng của mình. Tâm lý lại không có nửa phần mừng rỡ và thoải mái.
Biết rõ Ứng Thiên lai lịch không rõ, hắn vẫn cứ đem y giữ ở bên người; rõ ràng chỉ cần dùng Ngôn linh là có thể giải quyết sự tính, hắn cố tình lừa mình dối người mà cảm thấy nguyên nhân giữ lại Ứng Thiên là vì y chăm sóc mình rất khá, trù nghệ cũng rất tốt…
Trên thực tế, hắn nắm giữ Ngôn linh, nếu thật muốn tìm một người so với Ứng Thiên còn làm tốt hơn, chẳng lẽ còn không tìm được?
Đơn giản là hắn không muốn thừa nhận, chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Ứng Thiên liền động tâm, cho nên biết rõ y làm bộ hôn mê, biết rõ y căn bản không có trọng thương, biết rõ y cố ý tiếp cận, nhưng vẫn đem y theo trở về…
Mục Trường Sinh cau mày, tâm nhất thời có chút mê man, không nên, hắn không nên như vậy… Nếu như ngay cả hắn cũng tùy hứng như vậy, thì Mục gia phải làm sao bây giờ? Trường Phong phải làm sao bây giờ?
Có muốn hay không, dùng Ngôn linh với Ứng Thiên? Như vậy chẳng cần biết y là do ai phái tới, hắn đều không cần lại lo lắng trong lòng…
Ánh mắt hắn buông xuống, nhìn thấy bát cháo mình còn cầm trong tay, cháo trong chén đã bị hắn hiúp hơn nửa, phần dư còn bốc lên vài tia nhiệt khí…
Thôi, chờ gặp lại Trường Phong, nói sau đi!
Một khắc Ứng Thiên lao ra gian phòng kia, hoảng loạn trên mặt trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Nhậm Thiên Lý cùng Y Thủy Mi đang ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, bọn họ đưa lưng về phía y, vừa xem vừa thấp giọng thảo luận cái gì.
Ứng Thiên thấy không có ai chú ý tới y, len lén, đem ngón tay mới vừa đụng tới môi Trường Sinh đặt lên môi, hôn nhẹ.
Dường như xuyên qua ngón tay, gián tiếp chạm được đôi môi luôn tái nhợt lại mềm mại của đối phương…
Y nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Vuốt ve ngón tay, y tâm tình khoái trá đi tới nhà bếp, lựa ra nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, bắt đầu làm cơm. Trước tiên làm thịt viên, y khí lực lớn, trong chốc lát đã đem một khối thịt vừa nạc vừa mỡ lớn băm nát để ở trong bát, sau đó đem rửa sạch nấm hương cắt hạt lựu, dùng dầu vừng xào một lần.
Nấm hương xắt hạt lựu khi được đổ vào xào bốc lên tiếng xì xì xì, y một tay cầm xẻng làm cơm, một tay bưng một cái chén pha lê nhỏ, đem nấm hương xào kỹ trong nồi múc vào trong chén.
Lúc làm những chuyện này, thần sắc y nghiêm túc mà chăm chú, mái tóc đen rối rơi xuống trên trán, đường nét gò má kiên nghị tuấn mỹ.
Y Thủy Mi ngồi ở trên ghế salông phòng khách, nghe tiếng trong nhà bếp truyền ra, khi nhìn sang vừa vặn thấy tình cảnh này, nghĩ thầm trước đây sao không phát hiện Ứng Thiên lớn lên đẹp mắt như vậy? Mặc dù nói là cơ lão, ai…
Cô chống cằm nhìn chằm chằm nhà bếp bên kia, ống tay áo thật dài rơi xuống, vừa vặn lộ ra cánh tay đầy phù văn.
Nhậm Thiên Lý ngồi bên cạnh nghiêng đầu liền thấy cánh tay cô vẽ đầy phù văn, tò mò hỏi: “Cậu làm gì vẽ linh tinh đầy tay a?”
“A? Cái này a!” Y Thủy Mi duỗi ra hai cánh tay cho cậu xem, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn của cô đều vẽ đầy các loại phù văn, có cái chỉ đơn giản phác hoạ vài nét bút, có cái phiền phức hoa lệ nhìn mãi cũng không ra bắt đầu từ chỗ nào, có phù văn nhìn như đang chuyển động tại chỗ, hết sức kỳ quái.
“Những thứ này đều do chính cậu vẽ lên sao?” Nhậm Thiên Lý sờ sờ một phù văn trên cánh cô, cả khuôn mặt đều hiện vẻ hiếu kỳ và thán phục.
“Đương nhiên, đây là tớ mất mấy tháng mới làm được tốt bút ký đấy!” Y Thủy Mi kiêu ngạo mà không hề ngại “Kỳ thực là, dị năng của tớ là vẽ bùa nguyền rủa, hễ là do tớ vẽ ra thì có thể phát huy rất lớn! Bách thí bách linh, có điều cậu thấy đó, bùa chú rất phức tạp, tớ sợ quên mất nên làm bút ký!” Nhưng thật ra là không nhìn bút ký cô căn bản không nhớ ra được (⊙﹏⊙)b “Hóa ra là như vậy a!” Trong mắt Nhậm Thiên Lý tràn đầy bội phục, cậu nhìn thật lâu bùa chú trên tay Y Thủy Mi, nhịn một chút, vẫn là không nhịn được nói: “Bùa chú là như thế nào? Tớ trước đây chưa từng nhìn thấy, cậu có thể vẽ một tấm cho tớ nhìn một chút không?”
Tình huống Nhậm Thiên Lý trước kia Y Thủy Mi biết đại khái một chút, xem tuổi tác cậu cùng mình không sai biệt lắm thế nhưng gầy gò đến mức da bọc xương cũng rất đồng cảm với cậu, biết cậu mới vừa thức tỉnh năng lực không bao lâu, còn đang tìm hiểu, lúc thường không cơ hội nhìn thấy thức tỉnh giả khác, vốn muốn mang cậu đi nhiều ra va chạm xã hội, bây giờ bị ánh mắt cậu thận trọng nhìn, tình mẹ Y Thủy Mi tràn lan, lập tức nói: “Đương nhiên có thể! Vẽ bùa nguyền rủa mà thôi, tớ bây giờ liền vẽ cho cậu xem!”
Thấy Y Thủy Mi đáp ứng, Nhậm Thiên Lý lập tức lộ ra kinh hỉ, vội vàng tìm bút cho Y Thủy Mi, vừa muốn đưa cho Y Thủy Mi lại rụt trở về, “Cái này, vẽ bùa nguyền rủa phải dùng bút lông đi, cái này…” Cậu nhìn chung quanh, trong phòng khách có thể tìm được chỉ có bút bi.
“Không có gì!” Y Thủy Mi lấy bút bi trong tay hắn cậu, cầm trong tay quơ quơ, cười đến mặt mày cong cong: “Tớ không phải là mấy loại đạo sĩ không bản lãnh đó, dùng bút gì cũng có thể viết được bùa chú uy lực rất lớn!” Cô kiêu ngạo ưỡn ngực, tùy tiện cầm qua một tờ giấy muốn bắt đầu vẽ, trước lúc viết, cô liếc mắt nhìn Nhậm Thiên Lý ngồi bên cạnh đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm mình, hỏi: “Cậu muốn xem bùa nào?”
Nhậm Thiên Lý nghe vậy, chọn cái đơn giản nhất trên cánh tay Y Thủy Mi, “Vậy cái này đi!”
Y Thủy Mi liếc mắt nhìn phù văn kia một cái, trong tâm vui vẻ, a, là linh hỏa phù đơn giản nhất, lần này chắc chắn sẽ không sai lầm! Cô giả vờ bình tĩnh gật gật đầu, nói: “Được, vậy vẽ linh hỏa phù cho cậu xem.”
Hiệu dụng của linh hỏa phù cũng không khác lắm chiếc bật lửa, chỉ là một đốm lửa nhỏ, Y Thủy Mi liếc mắt nhìn cánh tay, sau đó đặt bút, rất thuần thục trôi chảy vẽ phù văn linh hỏa phù trên giấy.
“Được rồi, tiếp theo là phát động phù chú.” Y Thủy Mi để bút xuống, trảm đinh chặt sắt mà đem bùa chú trước mặt xé thành hai nửa (thực ra là lời thề son sắt….mk t đọc ko có hiểu gì hết…), khi bùa chú bị xé một đốm lửa đỏ bỗng dưng xông ra, Y Thủy Mi để đoàn tiểu hỏa to bằng nắm tay trẻ con huyền phù trên tay mình.
Nhậm Thiên Lý nhỏ giọng oa một tiếng, trong đôi mắt trong suốt chiếu ra ánh lửa của đoàn lửa nho nhỏ kia
Y Thủy Mi nhìn cặp mắt cậu trợn tròn, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú lộ ra biểu cảm sợ hãi than thở, cảm thấy gia hỏa này ban đầu vô cùng âm trầm gia hỏa bây giờ nhìn lại cũng thật đáng yêu, không khỏi nở nụ cười, đang muốn dập tắt tiểu hỏa trong tay, tiểu hỏa lại đột nhiên lao ra ngoài, giống như một cái khí cậu đột nhiên bị thả rơi tức giận mà vèo một cái nhảy lên bay vào nhà bếp!
Y Thủy Mi ngẩn ngơ, đừng nói trước nó làm sao lại chạy trốn ra ngoài, theo lý thuyết hỏa cầu nhỏ như vậy cho dù đốt tới thứ gì cô cũng có thể lập tức dập lửa, thế nhưng không biết thế nào, trong lòng cô bỗng nhiên hơi lo lắng một chút, cảm giác bất an như một luồng khí lạnh theo gót chân cô kéo lên sống lưng.
Sau khi Ứng Thiên đem nấm hương xắt hạt lựu cùng với tương do y đặc chế quấy đều chung với thịt băm, bắt đầu viên thịt, mỗi một viên thịt đều được khống chế thành to nhỏ giống nhau, đều vừa vặn, có thể cắn một cái là hết.
Tưởng tượng bộ dáng Mục Trường Sinh ăn thịt viên, Ứng Thiên khẽ mỉm cười, trong mắt lộ ra mấy phần ôn nhu.
Vo tròn xong viên thịt cuối cùng, y đang định lấy vá múc bỏ vào trong nồi đã nấu nước, bỗng nhiên chú ý tới tay trái lúc trước chạm qua Mục Trường Sinh, không khỏi ngẩn người.
Chỉ trong chớp mắt như thế, một đốm lửa từ bên ngoài nhảy vào, rơi xuống tay trái của y!
Cảm giác da bị thiêu đốt nóng chảy vô cùng rõ ràng, đồng tử y co rút, lập tức dập tắt ngọn lửa trên tay. Nhưng mà vẫn chậm, da dẻ căng mịn trắng nõn trên mu bàn tay bị đốt rụi một khối lớn, lộ ra phía dưới…
Khi Y Thủy Mi và Nhậm Thiên Lý đang vọt vào nhà bếp, đã thấy đến Ứng Thiên bưng tay trái, ánh mắt dữ tợn nhìn bọn họ chằm chằm!
Thái dương y nổi lên gân xanh, gương mặt tuấn mỹ anh khí vì ánh mắt của chủ nhân trở nên hung bạo tàn ác mà trở nên dữ tợn cực kỳ, vẻ nghiêm túc và ấm áp khi nãy làm làm cơm không còn sót lại chút gì.
Y Thủy Mi bị bộ dáng này Ứng Thiên sợ hết hồn, cô đột nhiên cảm thấy người đối mặt mình không phải Ứng Thiên, mà là một đầu  hung thú mang dục vọng muốn nuốt sống người!
“Ứng, Ứng Thiên, ách, em xin lỗi, để em giúp anh xem…” Một chữ cuối cùng không có cơ hội nói ra, Y Thủy Mi chỉ cảm thấy cổ họng đau xót, cổ mình đã bị một bàn tay lớn bóp lấy.
Y Thủy Mi liều mạng giãy dụa, nhưng cái tay đang nắm cổ cô siết càng lúc càng chặt, mỗi khi cô giãy dụa một chút, lực đạo trên cái tay kia liền tăng thêm một phần, hai tay cô dùng sức tách ra tay của đối phương, thậm chí dùng tới linh lực, nhưng là vô luận cô giãy dụa thế nào, đều không thể chạy trốn.
Cách khoảng cách gần như thế, Y Thủy Mi thật sự cảm nhận được hàn khí và sát khí đến từ trên người đối phương, Ứng Thiên, y là thật muốn giết cô!
Tại sao… Rõ ràng cô chỉ là thương tổn tới tay y mà thôi, cô không phải cố ý, thật không phải cố ý…
Y Thủy Mi sắc mặt xanh tím, không có cách nào hô hấp, tâm sợ hãi tới cực điểm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.