Tối Cường Hệ Thống

Chương 981: Nghịch Đại Đao Trước Mặt Quan Công




Người dịch: Sunshine
Biên: Kira
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vô Dục Ma Tổ mong đợi nhìn Lâm Phàm, tiểu tử này rốt cuộc thuộc loại gì a.
- Có cảm giác gì không?
Ma Tổ mở miệng hỏi, nếu như vẫn không có tác dụng, hắn thật muốn hộc máu cmnr.
Lâm Phàm trừng mắt, sau đó nhìn trái rồi lại nhìn phải một chút.
- Tiền bối, vẫn không có cảm giác gì nếu không chúng ta bỏ đi thôi.
- Không được, bản tổ nhất định để ngươi học được môn thần thông đệ nhất Phật môn này.
Vô Dục Ma Tổ thiếu chút nữa gầm lên, lãng phí nhiều tinh huyết như vậy mà cũng không có tác dụng, điều này sao có thể chứ.
Vô Dục Ma Tổ bây giờ rất giống với dân cờ bạc, đã thua nhiều như vậy, vẫn không có tác dụng, không phải uổng phí hết toàn bộ nỗ lực trước đó sao?
- Nhưng tiền bối à, đan dược này vô dụng, có phải đã quá hạn hay không?
Ngoài mặt Lâm Phàm tỏ vẻ hoài nghi, nhưng trong lòng lại vui như đi hội.
Thật sự ngu ngốc nha, người này quả nhiên bị phong ấn mấy chục vạn năm rồi, bị phong ấn lâu qua nên giờ đầu óc cũng bắt đầu có vấn đề.
Vô Dục Ma Tổ vẫn không tin, lần này hòa một lúc mười giọt tinh huyết.
Đây là pháp lực hắn từ từ ngưng luyện được qua nhiều năm, vốn đợi thời cơ đến để phá mở phong ấn, nhưng lại phát hiện phong ấn này không phải loại phong ấn bình thường, nếu không phải thời điểm toàn thịnh, không thể phá được.
Mà muốn khôi phục lại thời điểm toàn thịnh, với tình huống bây giờ, phải mất bao lâu?
Trăm vạn năm?
Ngàn vạn năm?
Hắn không chờ được, chỉ có thể đi đường tắt, tìm một vật dẫn nghịch thiên, sau đó bỏ qua bản thân Vô Dục Ma Thể.
Mà bây giờ vật dẫn hợp lý nhất đang đứng trước mắt, hắn làm sao có thể bỏ qua.
Một viên đan dược siêu cấp từ trong ngọn núi bồng bềnh trôi ra.
Còn bá đạo hơn mấy viên đan dược lúc trước.
Chơi lớn rồi!
Cái tên này muốn liều mạng hả!
Lâm Phàm hiện tại sợ đến ngây người.
- Tiền bối, ngươi có thể kiềm chế một chút không, vãn bối biết tiền bối là một cao nhân, lòng nhiệt tình rất lớn, nhưng thật sự không cần ưu ái vãn bối như thế đâu, vãn bối cảm động sắp khóc rồi, không biết phải nói cái gì cho đúng nữa.
Lâm Phàm thật sự muốn khóc, lần đầu tiên gặp được người tốt với mình như thế, người tốt trên Vô Tận đại lục này nhiều thật, mới đi chơi một chút thôi đã gặp được rồi.
- Không sao, mau nuốt viên thuốc này vào, hi vọng có thể thành công.
Vô Dục Ma Tổ có chút suy nhược, lần này tổn thất quá nhiều tinh huyết, bản nguyên tiêu hao rất lớn, nếu như vẫn vô dụng, thật muốn hỏng mất.
Hắn thân là Vô Dục Ma Tổ, nhân vật viễn cổ hàng đầu Vô Tận đại lục, đáng tiếc, lại bị Vị Lai Vô Lượng Vương Phật trấn áp, bây giờ dùng biện pháp như thế để thoát vây, thật sự quá mất mặt.
Nhưng, chỉ cần có thể ra ngoài, tất cả đều đáng giá.
- Cảm tạ tiền bối.
Lâm Phàm không thể chờ thêm được nữa.
Viên thuốc này còn lớn hơn nhiều mấy viên đan dược lúc trước, màu sắc lại càng thêm rõ ràng, vừa nhìn đã thấy là đồ tốt, không phải thứ tầm thường a.
Đưa đan dược vào miệng.
Giòn!
Mùi vị vẫn thơm như vậy, nhưng còn có vài mùi khác nữa.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng thêm năm trăm triệu.
Lâm Phàm trợn tròn hai mắt, lộ vẻ mặt không dám tin.
Năm trăm triệu....
Cư nhiên năm trăm triệu kinh nghiệm, cmn, chơi lớn rồi, Ma Tổ này thật sự liều mạng a.
Ma Tổ đang quan sát Lâm Phàm từ ngọn núi, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Phàm, trong lòng đột nhiên vui vẻ, kích động mở miệng nói.
- Có phải thành công hay không?
Ma Tổ hiện tại có chút kích động, nhưng khiến Ma Tổ kinh ngạc là, mình vẫn không có chút liên hệ nào với tên tiểu tử này, chẳng lẽ lại thất bại.
- Tiền bối, vô dụng.
Lâm Phàm lần thứ hai lộ vẻ mặt khóc lóc kể lể.
Nhưng vào lúc này, kinh nghiệm được tăng thêm năm trăm triệu cộng thêm với kinh nghiệm khi trước, đã đủ để thăng cấp rồi.
- Keng, tu vi thăng cấp.
- Tu vi: Kim Tiên cảnh sơ giai.
- Keng, tiến vào Kim Tiên cảnh, ngưng tụ Kim Tiên pháp tắc.
Lâm Phàm phát hiện bản thân thay đổi rất lớn, thay đổi lớn hơn nhiều so với lần trước khi tiến nhập Huyền Tiên cảnh.
Đặc biệt, trong đầu hoàn toàn sáng rực, một luồng sức mạnh to lớn nhảy vào trong đầu Lâm Phàm, sau đó hình thành một đại dương màu vàng kim rộng lớn.
Đây là....
Kim tiên chi hải.
Trong Kim tiên chi hải, một con lại một con pháp lực trường long xuất hiện trong đó, những thứ này đều do lực lượng Kim tiên ngưng tụ thành đại dương mênh mông, khác nhau một trời một vực so với Huyền Tiên cảnh.
Kim Tiên pháp tắc quấn quanh thân, đây là tượng trưng cho Kim tiên, ẩn chứa Kim tiên oai.
- Thoải mái quá, thật sự quá thoải mái, không ngờ thăng lên Kim tiên lại thoải mái như vậy, ta hiện giờ có cảm giác, một quyền của mình có thể nổ nát vạn vật trong thiên địa a.
Lâm Phàm ngước nhìn hư không, ý chí chiến đấu trong lòng sục sôi.
Những người khác muốn tăng cảnh giới, khó càng thêm khó, nhưng mình có hệ thống, tất cả đều không vấn đề.
Tiến nhập vào địa phương quỷ quái này cũng không thiệt thòi a.
Ngược lại, có chút đáng tiếc, chỉ cần dựa vào tinh huyết Ma Tổ này đã khiến mình thay đổi trâu bò như vậy rồi, nếu mình giết hắn, không phải sẽ trực tiếp phi thiên luôn sao.
- Ồ!
Vô Dục Ma Tổ đã phát hiện vấn đề.
- Ngươi sao lại tăng tu vi vào lúc này?
Vô Dục Ma Tổ trợn mắt há mồm chất vấn.
- Tiền bối, ta cũng không biết, tự nhiên ta lại tăng thực lực, ngươi nói chuyện này là sao, vừa nãy viên thuốc này lại không có tác dụng, vãn bối cảm thấy rất đau lòng.
Lâm Phàm hét lên, nếu như chỉ số thông minh của Vô Dục Ma Tổ thấp hơn chút nữa, câu nói này vẫn có thể thuyết phục đối phương. Nhưng tất cả những thứ này, đều do Lâm Phàm suy nghĩ quá nhiều.
Tuy chỉ số thông minh của Vô Dục Ma Tổ không quá cao thế, nhưng cũng không thấp đến mức khiến người ta giận sôi máu.
Trầm mặc!
Một mảnh trầm mặc.
Vô Dục Ma Tổ phát hiện vấn đề, tinh huyết của mình sao có khả năng vô dụng được, cho dù cường giả viễn cổ cũng không cách nào chống được mới đúng.
Nhưng trước mắt, chỉ là một nhân vật giun dế tầm thường, lại có thể chống đỡ được tinh huyết của mình.
Thậm chí còn có thể chuyển hóa tinh huyết mình thành pháp lực, tăng cao tu vi.
- Tên khốn này!
Một tiếng hét lớn, vang vọng khắp không gian.
Ma uy che ngợp bầu trời, đại địa sôi trào như đang run rẩy dưới ma uy.
Quả nhiên đã bị phát hiện, nhưng Lâm Phàm vẫn có chút vô sỉ.
- Tiền bối, ngươi làm sao vậy? Sao lại đột nhiên nổi giận?
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.
- Tiền bối cái đầu ngươi, tên giun dế nhà ngươi ngay từ đầu đã lợi dụng bản tổ.
Vô Dục Ma Tổ giận dữ hét lớn.
Lâm Phàm khẽ thở dài một tiếng, sau đó tự nhủ.
- Ai, nếu như ngươi đã nhìn thấu, ta còn che giấu cũng không có ý nghĩa. Nói thật cho ngươi biết, trò vặt của ngươi lão tử đã sớm nhìn thấu, tuy ngươi sống lâu hơn tiểu gia, nhưng mỗi bước của tiểu gia đều bay lượn trong các vở kịch kinh cmn điển, tiểu ma đầu ngươi còn muốn gạt ta, ngươi nói xem, có phải ngươi đang nghịch đao trước mặt Quan công, tự rước lấy nhục không?
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ vạt áo.
- Có điều vẫn phải đa tạ ngươi, nếu không nhờ tinh huyết ngươi, ta thật không thể đột phá đến Kim Tiên cảnh nhanh như vậy.
Vẻ mặt Lâm Phàm hờ hững, trên người toát ra khí thế bức người nhàn nhạt.
Vô Dục Ma Tổ bị trấn áp dưới chân núi gào lên, trong lòng có một cục tức to như ngọn núi chèn ép, khiến hắn không cách nào phóng thích được.
Hắn không ngờ mình sẽ bị một con giun dế gài bẫy.
Hơn nữa, cái hố này còn thê thảm như vậy, không chỉ dùng tinh huyết mình giúp đối phương tăng cao thực lực mà còn bị đối phương hung hăng giễu cợt một phen, hắn là cầm thú chứ không phải người.
Lâm Phàm cười nhạt.
- Ai, có lúc thiên tư ngang dọc cũng không tiện a, luôn có điêu dân muốn lừa bịp ta, nhưng Lâm Phàm ta là mặt hàng để ngươi có thể hố được, mơ mộng hảo huyền, hi hi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.