Tối Cường Hệ Thống

Chương 976: Ngươi Dám Đâm Ta




Người dịch: SunShine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Ai kêu xông lên làm cái quái gì vậy?
Lâm Phàm hết chỗ nói rồi, chết quá nhanh, khiến người ta không phản ứng kịp.
Một giây cũng không tới.
Kim Long ba đầu này đến chết cũng không biết mình tại sao lại chết nhanh như vậy, hơn nữa chết còn rất thảm nữa.
Chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây a.
Giờ khắc này, không chỉ Lâm Phàm trợn tròn mắt, ngay cả Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm cũng mang vẻ mặt như đang nằm mơ.
- Thế này cũng quá tàn nhẫn đi.
Trong lòng Thu Trảm Ngư vẫn còn sợ hãi than.
Khi Lâm Phàm vừa phản ứng, hư không đột nhiên rung động, từng bóng người vọt tới chỗ Kim Long lúc này, điên cuồng cướp giật như nhìn thấy bảo bối gì khủng khiếp lắm.
- Trời ạ.
Không nói những thứ khác, hiện tại xem như hoàn toàn phục rồi, hắn lần đầu thấy cảnh tượng cướp đồ táo bạo như vậy.
Máu của Kim Long ba đầu vẫn còn đang trôi nổi trong hư không, những người này cũng không chút kiêng dè gì trực tiếp xông vào, nhìn thấy đồ vật gì, lập tức vồ đến tranh cướp.
- Ha ha, ta chiếm được đầu rồng.
- Đưa ra đi.
- Ngươi cướp đầu rồng của ta rồi, ta phải liều mạng với ngươi.
- Chiếm được gân rồng ta có thể luyện chế ra một bảo bối, ha ha, cmn, ai đã cướp gân rồng của ta rồi.
....
Hiện trường hỗn loạn vô cùng, Lâm Phàm vốn định hạ thủ, nhưng giờ cũng không có chỗ nào xuống tay được, đám người kia quá cầm thú.
Hiện trường như vừa bị càn quét, Kim Long ba đầu quá thảm, vừa Độ Kiếp thành công thăng cấp lên Kim Long ba đầu, vốn dĩ có tiền đồ tốt đẹp, nhưng hiện giờ đã hoàn toàn không còn nữa.
Chết không toàn thây, chết rồi cũng không yên ổn, mỗi một vị trí trên thân thể đều bị những người này cướp giật hết, không phải dùng luyện khí thì cũng cũng luyện đan, ngay cả máu vàng cũng có người cướp đi.
Súc sinh, thật sự quá súc sinh a.
Ầm ầm!
Trong lúc tranh đấu, cướp không được thì đánh, đánh không lại bỏ chạy, đối với những cường giả này, kiếm đủ liền đi, không còn người nào.
- Ha ha, ta chiếm được nội đan, đây là thứ tốt nhất, lui về Thiên Địa Tông.
Một trưởng lão trẻ tuổi của Thiên Địa Tông cười như điên, trong tay nắm một viên nội đan hình tròn.
Nội đan này chính là tinh hoa của Kim Long ba đầu.
- Liễu sư huynh lấy được nội đan, chúng ta cũng đã chiếm được một vài thứ, rút thôi, không cần tranh cướp nữa.
- Không ngờ chúng ta kiếm lời nhiều nhất, thật sự quá lời.
Mọi người Thiên Địa Tông lập tức lui lại, lần cướp giật này quá sảng khoái.
Chỉ cần mang được nội đan Kim Long ba đầu về, sẽ lập công lớn a.
Liễu Phong cướp được nội đan, liên tục cười lớn không ngừng, trong chớp mắt hư không ngưng lại, một đạo kiếm ý chém tới.
- Nội đan không thể thuộc về Thiên Địa Tông các ngươi.
Xì xì!
Đạo kiếm khí vô hình chém tới, kiếm khí này cắt ngang hư không, khiến người ta không có khả năng phản ứng, thời điểm Liễu Phong phản ứng lại cánh tay đang nắm nội đan đã bị chặt đứt, một bàn tay khổng lồ trong hư không thò ra nắm lấy nội đan.
- Ha ha, không tồi, không tồi.
Lúc này, một người đàn ông đứng nơi đó cười lớn, đung đưa nội đan trong tay, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
- Chết tiệt.
Liễu Phong nhìn thấy người kia, mặt biến sắc, trong lòng lửa giận, cánh tay bị đứt đang không ngừng chảy máu, sau đó hắn lấy ra một viên đan dược ăn vào, pháp lực trong cơ thể sôi trào, cánh tay bị đứt mọc ra lần nữa, tuy nhiên lại tiêu hao rất nhiều pháp lực.
- Thanh Liên Thiên của Liệt Thiên Tông.
Liễu Phong cắn răng nghiến lợi nhìn người phía xa.
- Liễu sư huynh, huynh không sao chứ?
Mấy đệ tử lui về sau, cảnh giác nhìn người Liệt Thiên Tông phía trước, bọn họ không ngờ Liệt Thiên Tông lại dám ra tay cướp nội đan đi.
- Liễu Phong, không cần nhìn ta, thứ này đều bằng bản lãnh của mình, ngươi và ta đều là Kim tiên sơ giai, không phải lấy lớn ép nhỏ.
Thanh Liên Thiên cười nói.
- Nội đan này, ta có thể thu.
Liễu Phong nhìn Thanh Liên Thiên trước mắt, nhất thời nổi cơn giận dữ, tuy nhiên lại không có biện pháp nào.
Mà những người chung quanh cũng đều đã có được đồ mình muốn, toàn bộ lùi lại, ở đây quá mức nguy hiểm, không nên ở lại lâu.
Thiên Địa Tông và Liệt Thiên Tông đều thuộc chín đại tông, có người biết không trêu chọc nổi, cũng không muốn vào vũng nước đục này.
- Liễu Phong, ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ không phục? Ta có thể cho ngươi một cơ hội, chúng ta so tài, nếu ngươi thắng, có thể mang nội đan này về, muốn như ngươi thua vậy thì mất....
Thanh Liên Thiên vừa đánh lén thành công, giờ khắc này đang vô cùng hưng phấn.
Nhưng trong lúc đó.
- Người cho rằng Thiên Địa Tông ta dễ bị khi dễ lắm sao?
Xèo!
Trong thiên địa xuất hiện một tia sáng, một đạo khí tức chợt bộc phát.
Thanh Liên Thiên sững sờ, không hề nhìn thấy bóng dáng của đối phương nhưng lại cảm nhận rất rõ đạo khí tức bén nhọn kia đang tới rất gần mình.
Liễu Phong kinh hãi, không biết chuyện gì xảy ra.
- Kiếm của ta....
Lúc này, một trưởng lão Thiên Địa Tông kinh ngạc thốt lên, Hạ phẩm chí bảo rời khỏi tay, bay thẳng đến chỗ Thanh Liên Thiên.
- Đây là cái gì?
Liễu Phong sững sờ.
Lúc này, một bóng người đột nhiên lóe lên, nhanh chóng xuất hiện bên người Thanh Liên Thiên.
- Ngươi....
Thanh Liên Thiên kinh hãi, cảm giác được một luồng kiếm ý bén nhọn đã bao vây hắn.
Phảng phất như vô tận kiếm ý, kiếm ý này cho Thanh Liên Thiên áp lực rất lớn, loại áp lực hắn chưa bao giờ cảm thấy.
Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười lạnh lùng, trong chớp mắt liền biến mất như chưa từng xuất hiện.
Kim Tiên cảnh sơ giai?
Người khác vượt cấp không được, nhưng Lâm Phàm hắn làm điều đó dễ như ăn cháo.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người còn chưa thấy rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Phàm đã xuất hiện trước mặt mọi người Thiên Địa Tông, sau đó cầm nội đan trong tay ném cho Liễu Phong đang trợn mắt há mồm, đồng thời cũng trả thanh kiếm lại.
- Ngươi là ai?
Liễu Phong kinh hãi, hắn đến giờ cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Phàm đưa lệnh bài ra, Liễu Phong sững sờ.
- Ngươi là Thần tử Lâm Phàm.
- Thứ hỗn trướng, ngươi dám cướp nội đan của ta.
Lúc này, Thanh Liên Thiên còn không biết chuyện gì xảy ra, gào thét hướng về phía Lâm Phàm.
- Ha ha, Thanh Liên Thiên, nội đan này bây giờ không phải của ngươi, mà do Lâm sư đệ của ta giành được.
Liễu Phong nói.
- Muốn chết....
Thanh Liên Thiên nổi giận, sau đó mạnh mẽ sải bước.
Nhưng ngay khi hắn vừa bước ra một bước, lại hoàn toàn sợ hãi.
Hơn nữa, không chỉ mình hắn sợ té đái mà ngay cả bọn Liễu Phong cũng trợn tròn mắt, phảng phất như gặp quỷ.
Xì xì!
Hai chân gãy!
Hai tay cũng đồng thời gãy luôn.
Triệt để trở thành phế nhân.
- Ngươi chém một đồng môn ta một cánh tay, ta liền chém tứ chi ngươi, vụ buôn bán này coi như có lời.
Lâm Phàm cười nói, nhưng trong lòng hăn hận không thể giết chết đối phương.
- Ta muốn giết ngươi.
Thanh Liên Thiên rống giận, sau đó sử dụng pháp lực hồi phục tứ chi.
- Ha ha, Thanh Liên Thiên, đây là báo ứng của ngươi, ngươi nên vui mừng vì sư đệ ta không giết ngươi ấy.
Liễu Phong cười lớn.
Vốn dĩ Lâm Phàm vẫn còn đang tiếc nuối, khi nghe được câu này, sắc mặt đột nhiên sững sờ.
- Ngươi vừa nói cái gì?
Lâm Phàm hỏi.
Liễu Phong sững sờ.
- Làm sao vậy, báo ứng?
- Không đúng, câu sau.
- Vui mừng vì ngươi không có giết hắn?
- Đúng, chính là câu này, nếu như giết hắn, có hậu quả gì không?
Lâm Phàm hỏi.
Liễu Phong trừng mắt nhìn.
- Không có hậu quả, giết liền giết, chỉ là sau này cẩn thận đối phương trả thù thôi.
- Sẽ không mang đến phiền phức cho tông môn chứ?
Lâm Phàm như phát hiện ra vấn đề lớn.
- Không biết, dù sao đây là học nghệ không tinh, không oán được ai...
Liễu Phong còn chưa nói hết, Lâm Phàm lại lần nữa biến mất không thấy.
- Kiếm của ta.
Vị trưởng lão vừa nãy mất vũ khí lại kinh hô lên.
Nhưng khi tất cả mọi người phản ứng lại, phía trước xảy ra một chuyện kinh khủng.
Xì xì!
Xì xì!
Lâm Phàm cầm trường kiếm đam vào người Thanh Liên Thiên.
Thanh Liên Thiên đang cuồng bạo đột nhiên không biết nói gì, nhìn người trước mắt cầm kiếm đâm lên người hắn, không dám tin lên tiếng.
- Ngươi thật sự dám đâm ta....
Liễu Phong cũng trợn tròn mắt, sư đệ thật sự đâm chết Thanh Liên Thiên?
Lâm Phàm giờ này vô cùng thoải mái, vốn dĩ còn tưởng sẽ mang đến phiền phức cho tông môn, nhưng khi nghe Liễu Phong nói vậy hắn còn sợ cái rắm gì.
Đời này không sợ nhất chính là trả thù.
Đến bao nhiêu chém bao nhiêu.
Tốt nhất chính là toàn bộ đến, đồng thời chém chết toàn bộ.
- Keng, chúc mừng giết được cường giả Kim tiên sơ giai.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng lên....
Lâm Phàm hiện tại đang rất sung sướng, cảm giác này hết sức thoải mái.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn về những đệ tử Liệt Thiên Tông còn lại.
Những đệ tử kia thấy Lâm Phàm nhìn mình, nhất thời sợ hãi, tay chân run lên, bọn họ không ngờ Thanh Liên Thiên sư huynh thật sự bị đối phương đâm chết.
Lâm Phàm hơi nhướng mày, đám rác rưởi gì đây, không có bao nhiêu kinh nghiệm cả, chém làm chi cho mệt thân chả lên được bao nhiêu a.
- Để lại hết mọi thứ, sau đó mau cút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.