Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm chính thức vào Chấp Pháp Đường, tuy thế lực này so sánh cùng thế lực khác trông tục khí hơn, nhưng Lâm Phàm cũng không chuẩn bị cải tạo lại nó, Lâm Phàm cũng không ở Lôi Tông bao lâu nữa, có chuyện cần làm thì làm cho tốt rồi lui ra, thoát khỏi nó rồi rời đi.
Lâm Phàm lấy thủ đoạn ưu việt trấn áp Lôi Cuồng Long, đoạt vị trí Đường chủ Chấp Pháp Đường, chuyện này đã làm nhấc một hồi sóng lớn tại Lôi Tông.
Vô số đệ tử thảo luận chuyện này, chuyện này giống như một quả bom nguyên tử phát nổ, lan truyền khắp mọi ngóc ngách của Lôi Tông, không ai không biết, không ai không hay.
Lôi Cuồng Long cùng bốn vị phó Đường chủ trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa, đi tới chỗ ở của các đệ tử bình thường.
-Đường chủ, trong lòng chúng ta không phục.
Bốn phó Đường chủ oán giận nói, hận không thể đưa Lâm Phàm ra chém chết, nhưng thực lực không bằng người ta, trong thời gian ngắn, bọn họ cũng không thể ra sức tu luyện cho bằng người ta được.
Đến Lôi Cuồn Long còn không phải đối thủ, bọn họ nói làm gì.
Thời điểm đối mặt với Lôi Minh, một chiêu cũng không đỡ được, đủ biết người kia kinh khủng cỡ nào.
Sắc mặt Lôi Cuồng Long cực kì âm trầm, hôm nay là lần đầu tiên hắn mất mặt như vậy, vô luận thế nào đều phải lấy lại những gì mình đã mất.
-Thù này chúng ta nhất định sẽ báo, đồ vật mất đi phải tự tay cầm về, còn Lôi Minh, để hắn hung hăng một thời gian đi.
Nội tâm Lôi Cuồng Long thật sự có chút giả dối.
Vốn cho rằng lão Tổ sẽ xuất thủ, nhưng không nghĩ đến cuối cùng, lão Tổ cũng chưa từng xuất hiện.
Bây giờ, Lôi Cuồng Long đã hiểu, mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Chẳng qua, bây giờ thủ hạ hắn đã hỏi dò, hắn đương nhiên không thể nhận thua được, nhẫn nhịn một thời gian, chờ đến lúc gió êm biển lặng, cơ hội đến mới cho tên kia đẹp mặt được.
Thánh Lôi Đường.
-Thánh chủ, tên Lôi Minh kia không đến dự tiệc, hắn nói không có thời gian.
Thanh Toàn căn cứ theo ý của Thánh chủ, muốn mời Lâm Phàm đến dự tiệc, nhưng không ngờ ngay cả mặt hắn còn chưa thấy lại bị đánh trở về.
-Ừm!
Sắc mặt Thánh chủ bình thản, không có bất kì biểu hiện khác lạ nào, nhưng Thanh Toàn biết, nội tâm nàng đang bùng cháy lửa giận.
Bất quá, thực lực tên Lôi Minh này quá mạnh đi, người bình thường tuyệt đối không thể đối phó hắn, chuyện này cũng chỉ có thể nuốt vào bụng thôi.
-Ta đã biết, quan sát nhất cử nhất động của Chấp Pháp Đường, thời thời khắc khắc báo cáo cho ta.
Thánh chủ nói.
-Vâng.
……………
Hôm sau.
Lâm Phàm vơ vét một vòng Chấp Pháp Đường, không tìm được vật gì tốt, xem ra những thứ tốt kia đều đã bị Lôi Cuồng Long lấy hết.
Thật là khinh người.
Lúc này, bên ngoài đại điện, các đệ tử Chấp Pháp Đường đứng chỉnh tề ở đó, trong lòng mỗi người đều cực kì hưng phấn, cũng bởi vì hôm nay Đường chủ sẽ dẫn bọn họ ra ngoài rèn luyện.
Lâm Phàm đứng trên bục cao, nhìn vô số đệ tử phía đưới, sau đó hắn vung tay, nói:
-Toàn quân, khởi hành.
Trong nháy mắt sau, Lâm Phàm bao phủ đám đệ tử lại, trực tiếp bước vào hư không hướng ra ngoài thế giới rộng lớn.
Một vài đệ tử hay chú ý đến người Chấp Pháp Đường nhìn thấy một nhóm nhiều người như vậy, ngây ngẩn cả người, không hiểu Lôi Minh đường chủ rốt cuộc muốn làm gì.
Đêm đó, Lâm Phàm vốn cho rằng Lôi tổ sẽ ra mặt nói chuyện cùng mình một hồi, nhưng không ngờ ông ta cũng không xuất hiện.
Theo Lâm Phàm đoán, lão tổ sẽ không quá chú ý đến mình, cũng như không để chuyện kia trong lòng.
Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa lão Tổ với huyết mạch Lôi tộc, Lâm Phàm bình tĩnh hơn.
Lão tổ có thể khống chế huyết mạch Lôi tộc, nói cách khác, sinh tử của các sinh linh trong Lôi tộc đều nằm trong lòng bàn tay của ông, vì vậy, mặc kệ ngươi có nhấc lên bao nhiêu con sóng thần, trong mắt của hắn, ngươi cũng chỉ là một con giun, con dế có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
-Đường chủ, phía trước có người.
Lúc này, một tên đệ tử hô.
Lâm Phàm tự nhiên biết phía trước có sinh linh, hơn nữa, nhìn qua nhân số không ít, có ít nhất mấy ngàn a.
Lâm Phàm nhìn những sinh linh này, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó tính toán trong bụng rồi nói:
-Đi, hôm nay ta mang tiền đến cho các ngươi.
Lâm Phàm vung tay, chiến ý vang dội.
Mấy ngàn sinh linh mà bọn Lâm Phàm thấy đều là người Dực tộc, bọn họ tụ tập ở đây vì mới từ bên trong một bí cảnh ra.
Trên mặt từng người đều hiện lên nụ cười, hiển nhiên ở trong bí cảnh, thu hoạch được không ít.
Hiện giờ, Dực tộc cũng là chủng tộc có cường giả tồn tại, vì vậy khi ra ngoài cũng không kị úy Cổ Tộc chút nào.
-Chúc mừng Hồng Thiên sư huynh lấy được thi hài cường giả Chí Tôn Cảnh.
Các đệ tử Dực tộc vây quanh một đệ tử trẻ tuổi, không ngừng chúc mừng hắn.
Trước đây thật lâu, bí cảnh này có một vị cường giả Chí Tôn Cảnh tên là Y Quan Trủng, mà bảo bối lớn nhất trong này chính là hài cốt của hắn, trải qua thời gian dài vậy rồi mà nó vẫn óng ánh trong suốt, không giống như thường.
Đặc biệt là trên thi cốt có khắc phù văn võ đạo thần thông, giúp nó trở thành báu vật trong các loại báu vật.
Chỉ cần tìm hiểu là có thể thấy được tu vi của vị cường giả Chí Tôn này.
-Các ngươi cũng không tệ, có thể lấy được đan dược cùng với các loại võ đạo thần thông mà cường giả Chí Tôn lưu lại, bây giờ, bí cảnh đã không còn tác dụng nữa, chúng ta về đi.
Dực Hồng Thiên cười nói.
Lần rèn luyện này thu hoạch kha khá, sau khi trở về chỉ cần lấy thi hài của cường giả Chí Tôn Cảnh luyện hóa, thực lực bản thân có thể tăng nhanh như diều gặp gió, địa vị trong tông môn tự nhiên cũng tăng lên không ít, nước lên thì thuyền lên thôi.
-Sư huynh, ngươi nhìn xem, đó là cái gì?
Vừa lúc đó, một đệ tử nhìn xung quanh, thấy có một cái gì đó nhanh như tia chớp, có vẻ bá đạo, không khỏi sốt sắng hỏi sư huynh.
Dực Hồng Thiên hơi nhíu mày, nhìn kĩ nơi tên kia chỉ, sau khi nhìn thấy rõ ràng thì cười lên:
-Không có chuyện gì đâu, là Lôi tộc, quan hệ giữ Lôi tộc và Dực tộc chúng ta không tệ, hiện tại chắc ra ngoài rèn luyện, đúng lúc đi ngang qua đây.
……..
-Đường chủ, phía trước là người Dực tộc.
Lâm Phàm nhìn phía trước, khóe miệng mỉm cười:
Tốt, ngươi chuẩn bị kĩ càng, trực tiếp tiến lên đoạt toàn bộ của cải của họ.
A, Đường chủ, Dực tộc và Lôi tộc chúng ta có quan hệ không tệ nha, chuyện này….
Một đệ tử có chút lo lắng, nói.
-Sợ cái gì, cá lớn nuốt cá bé, Chấp Pháp Đường chúng ta chẳng lẽ sợ bọn chúng? Dực tộc là Dực tộc, Lôi tộc là Lôi tộc, có phải cùng một chủng tộc đâu, mối quan hệ này sẽ không tồn tại vĩnh viễn, đoạt bọn họ thì sao chứ, chỉ có thể trách tài nghệ bọn họ không bằng người mà thôi.
Lâm Phàm mới thèm quan tâm những chuyện này, hiện tại, vụ việc thế này xảy ra nhiều lắm, hiện giờ, các cường giả Chí Tôn Cảnh cũng không nói gì, nhưng có thể hiểu, họ đang muốn ngầm đối phó mình, nếu không cho bọn họ biết tay một chút, để bọn họ biết điều một tí, sau này hắn sao có thể dùng diện mạo thật của mình, giả vờ ngây ngốc đánh lừa bọn họ được.
Các huynh đệ Lôi tộc, các ngươi muốn đi nơi nào?
Huynh đệ cái em gái nhà ngươi á, đều lên lột sạch y phục bọn họ cho ta.
Lâm Phàm chợt quát, một chưởng trực tiếp trấn áp mấy ngàn người Dực tộc xuống, để bọn họ không có cơ hội phản kháng.
-Các ngươi…
Dực Hồng Thiên sững sờ, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.
Càng đáng sợ hơn là, hắn phát hiện tu vi bọn họ như bị cấm chế, không có bất kì cơ hội phản kháng nào.
-Tất cả lên cho ta, không được giết người, chỉ cần lột sạch bọn họ.
Lâm Phàm hô to một tiếng.
-Vâng, Đường chủ.
Các đệ tử Chấp Pháp Đường cũng hô to một tiếng, giờ khắc này, bọn họ như một nhóm châu chấu, cùng nhau tiến lên.