Tối Cường Hệ Thống

Chương 845: Ta Nhận Thua




Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Lâm Phàm không hề sợ hãi, đệ hắn không phải kim, lát nữa nếu thật sự bị ăn mòn thành kim, hắn sẽ chặt bỏ no đi, sau đó làm một cái khác dài hơn, bự hơn.
Chiêu này sài quài.
Sâu không thấy đáy, uyển chuyển thông suốt, trong khoảng thời gian này, cảm giác thật kỳ diệu a.
Cơ thể Thủy Hỏa Đại Đế thật sự rất đẹp, tinh xảo đặc sắc, có lồi có lõm, không mập không gầy, đường cong hoàn mỹ.
Bây giờ càng như ngựa hoang mất cương vậy, chạy như bay trên thảo nguyên mênh mông.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng thêm 5000.
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên khiến cả người Lâm Phàm như bay.
Quá đã.
Đây mới là thăng cấp nha, so với việc đánh quái còn nhanh hơn.
Hiện giờ tu vi Lâm Phàm đã đạt đến Chí Tôn Cảnh, chân chính thoát khỏi Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, theo hắn nghĩ, nếu muốn đột phá qua cửa này, cần phải nỗ lực rất nhiều, nhưng không ngờ lại đơn giản như thế.
Tốc độ như cưỡi hỏa tiển.
Hắn giờ rất cần kinh nghiệm, dù có khó khăn thế nào hắn cũng không sợ, chỉ cần mình kiên trì bền bỉ, kinh nghiệm sẽ tăng mãi.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Phàm tu luyện bí pháp đến cảnh giới cực cao, mỗi lần vận chuyển, giao hòa tất cả pháp lực trong đó, kinh nghiệm tăng lên vùn vụt.
Nhưng điều làm Lâm Phàm nghi hoặc chính là, thông một phát suốt mười năm này có phải dài quá không?
Lúc trước trôi qua trong bao lâu a?
Lâm Phàm không rõ lắm nhưng bản thân hắn từ Thần Thiên Vị tầng mười đến Chí Tôn, thời gian sẽ không ít.
Xì xì! Xì xì!
Lúc này, Lâm Phàm một lòng nghĩ đến chuyện tu luyện, còn việc giao hoan tốt đẹp nhất nhân gian lại không để lắm. Nhưng cảm giác sao lại chân thật như vậy!
Lâm Phàm nhớ lại một câu nói, không có cày hư ruộng, chỉ có mệt chết trâu, lời này có lúc không đúng nha, nếu như ruộng không có nước, không phải khô cạn sao?
Nhìn tình huống trước mắt có vẻ không có khả năng, vì hiện tại hồng thủy tràn lan nè, không thể ướt hơn được nữa.
Nhật nguyệt chuyển hóa, trong thứ nguyên, không có khái niệm thời gian.
Một năm sau.
Lâm Phàm cảm giác thân thể giống như bị móc rỗng, có chút không chịu nổi nhưng phát hiện Thủy Hỏa Đại Đế ngày càng hăng hái.
Ngay cả chân đế Thủy Hỏa sau khi dung hợp xong cũng phát huy mạnh mẽ, như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Tình huống này, không chỉ tu vi Lâm Phàm tăng cao mà tu vi Thủy Hỏa Đại Đế cũng được nâng theo.
Một cục diện toàn thắng a.
Hai năm sau.
Lâm Phàm cảm giác mình gầy đi không ít, giống như bị hút khô.
Ngày qua ngày, vẫn không ngừng nghỉ, cho dù là thần cũng sẽ thấy mệt mỏi nha.
- Thủy Hỏa Đại Đế, ngươi nhìn chuyện này....
Lâm Phàm mở lớn hai mắt, muốn nói rõ một chút, Lâm Phàm thật sự phục sức chiến đấu của nàng rồi, má ơi, giống như động cơ vĩnh cửu vậy, làm việc không ngừng nghỉ.
Nhưng Thủy Hỏa Đại Đế phán lại một câu xanh rờn.
- Ai ngừng là chó, ngươi đã từng nói qua, hiện tại ai muốn ngừng?
Thủy Hỏa Đại Đế hai năm cưỡi ngựa mà mặt vẫn không biến sắc, cực kỳ bá đạo.
Đối với nàng, vật sở hữu của mình cư nhiên dám trào phúng mình, sao có thể chịu được.
Không hoàn toàn trấn áp, sao tạo dựng được cái uy của mình.
Trong lòng Lâm Phàm lửa giận thiêu đốt, thời gian dài như vậy vẫn còn nhớ câu này, ai ngừng là chó, mình sao thừa nhận mình là chó được, bây giờ không được cũng phải kiên trì.
- Ai sợ ai, tiếp tục.
Lâm Phàm muốn vươn mình, đổi khách thành chủ, nhưng đôi tay vừa định nắm vào eo Thủy Hỏa Đại Đế, thì đã bị nàng đánh rớt.
- Ngươi do bản Đế độc chiếm, ngươi còn áp chế bản Đế dưới thân sao? Nằm xuống cho ta.
Thủy Hỏa Đại Đế phẫn nộ quát.
- Ta, em gái ngươi....
Lâm Phàm thật sự muốn khóc, má này bá đạo quá, chúng ta cùng tiến bộ a, phải đổi thư thế mới hợp lý chứ.
Nhưng dưới sự áp chế tuyệt đối, Lâm Phàm không có cách nào phản kháng, chỉ có thể yên lặng nằm yên hưởng thụ.
Ba năm sau.
Tu vi Lâm Phàm ngày càng cao, kinh nghiệm đột phá Chí Tôn Cảnh đã được hơn nửa, không bao lâu nữa, có thể đột phá rồi.
Nhưng Lâm Phàm lúc này nói không ra hơi nữa, hắn đã chết lặng, không còn một chút cảm giác.
Coi như mình, Thần Thể đại thành cũng không chịu nổi thế công hung mãnh này.
Theo Lâm Phàm, Thủy Hỏa Đại Đế không phải là người.
Còn tiếp tục như vậy, mình sẽ chết.
Mình thân là Nhân tộc Chí Tôn, tu vi đạt đến Chí Tôn Cảnh, không phải bị người ta đánh chết mà bị hiếp tới chết a, chuyện này nói ra trêu chọc thế nào, haiz.
Còn Thủy Hỏa Đại Đế bây giờ, cảm giác không tệ, sau khi dung hợp chân đế Thủy Hỏa, không ngờ nàng vẫn còn có thể tiến thêm một bước.
- Dường như thời gian trôi qua thêm mấy năm nữa rồi... Thế giới bên ngoài có phát sinh bạo loạn gì hay không?
Lâm Phàm đang có ý muốn Thủy Hỏa Đại Đế tha cho mình, chúng ta đừng đùa nữa, thật sự chịu không nổi.
- Vật sở hữu của ta, hiện tại không còn kịp nữa rồi, ngươi đã để bản Đế nếm được thứ ngon ngọt.
Thủy Hỏa Đại Đế trắng như tuyết, trên làn da bóng loáng tô điểm từng giọt nước, vô cùng quyến rũ.
Khuôn mặt kiều diễm, thân hình nóng bỏng của nàng bây giờ làm Lâm Phàm sợ hãi chứ không còn sung sướng nữa.
Hắn thật sự muốn khóc.
Bốn năm sau.
Cả người Lâm Phàm như củi mục, hắn thật sự không muốn động.
Kinh nghiệm tuy vẫn tăng ào ào, nhưng Lâm Phàm không cảm giác được một tia hưng phấn.
Nếu được, Lâm Phàm chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt một hồi.
Lúc này, Lâm Phàm vẫn nằm ở đó, nhưng khuôn mặt như người mất hồn, tay phải giơ lên đầu.
- Ta thật sự không chịu được nữa.
Lâm Phàm vẫn luôn đề cao lòng tự trọng chính mình.
Chả nhẽ muốn làm mười năm? Năm thứ hai thôi cũng đã muốn chết rồi.
Hai tay Thủy Hỏa Đại Đế chống lên ngực Lâm Phàm, tóc dài thấm đẫm mồ hôi, hơi thở hổn hển, mồ hôi hột làm ướt tóc nhưng Thủy Hỏa Đại Đế vẫn thấy chưa đủ, tất cả vẫn chưa đủ.
Lâm Phàm nhìn Thủy Hỏa Đại Đế, mà nàng lại nở nụ cười nhìn hắn.
Lâu ngày thâm tình, chính là như thế.
Lâm Phàm phát hiện, dường như Thủy Hỏa Đại Đế ôn nhu hơn một chút rồi.
Có thể coi là vậy, nhưng nàng ta vẫn chưa chịu dừng a.
- Không xong rồi, ta phải tự cứu mình, nếu tiếp tục như vậy ta chắc chắn sẽ chết.
Lâm Phàm điên cuồng hét lên trong lòng, sau đó chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Thủy Hỏa Đại Đế, trong chớp mắt xuất ra Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên.
Ầm!
Lạch cạch!
Thủy Hỏa Đại Đế liền ngất đi.
Lâm Phàm đẩy nàng ra, khi nhìn huynh đệ của mình, hắn muốn rớt nước mắt.
- Chết lặng, không có cảm giác, hình như sắp bị phế cmnr.
Trong lòng Lâm Phàm hô to.
Sau đó bất chấp tất cả, mặc quần vào chạy trốn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.