Tối Cường Hệ Thống

Chương 771: Đừng Làm Rộn




Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Nguồn:
Thực lực Vạn Tôn Tổ Long trong Cự Long tộc, mạnh hơn những con rồng đồng lứa, không cần nghi ngờ, ngay cả Thần Võ Long Hậu mạnh mẽ như vậy, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Đặc biệt là một trảo vừa rồi, nhìn có vẻ bình thường, nhưng Long Hậu biết, một chiêu kia chính là bí mật bất truyền của Cự Long tộc.
Coi như là nàng, cũng không cách nào chống lại được.
Vừa lúc đó, hai mắt xinh đẹp của Long Hậu đột nhiên trợn to, như thấy chuyện gì kinh khủng dữ lắm.
Ầm!
Một bóng người che trước mặt nàng.
Khuôn mặt đã từng khiến Long Hậu căm hận nhất, nhưng vào lúc này, lại làm nàng ngây ngẩn cả người.
Dung mạo lạnh nhạt, lại lộ vẻ tươi cười, đối với nàng như gió xuân ấm áp, toàn bộ cả người như được cọ rửa qua một lần.
- Ngươi...
Thần Võ Long Hậu chấn kinh, ánh mắt hạ xuống, nhìn thấy l-ng ngực Nhân tộc mà mình căm hận nhất, đột nhiên nhô lên, giống như có vật gì đó đánh xuyên qua.
- Khụ khụ!
Lâm Phàm cười yếu ớt một tiếng, nguyên bản hàm răng trắng như tuyết, lại biến thành màu đỏ, sau đó phốc phốc hai tiếng, phun một ngụm máu tươi, phun lên bầu ngực đầy đặn của nàng.
Vào lúc này, Thần Võ Long Hậu hoàn toàn trợn tròn mắt, không dám tin cảnh trượng trước mắt.
- Đi mau!
Lâm Phàm đột nhiên đẩy nàng một cái, hai tay không tự chủ nhấn vào bộ ngực hoàn mỹ của nàng.
Nhưng Thần Võ Long Hậu căn bản không chú ý đến điểm này.
Bởi vì giờ khắc này, nàng thật đã chìm trong kinh ngạc.
Thậm chí có thể nói là ngơ ngác, không biết gì hơn. Coi như đánh chết nàng, nàng cũng không thể tin được cái tên Nhân tộc này lại đỡ thay nàng một chiêu.
- Ngươi... Ngươi.
Lúc này, Long Hậu ngốc trệ, hai tay run một cái, nàng muốn nhẹ nhàng dìu người trước mắt, tuy nhiên lại do dự.
- Tại sao ngươi lại…?
Thần Võ Long Hậu thân là nữ cường giả tuyệt đỉnh duy nhất trong Cự Long tộc, tâm cứng như bàn thạch, sát phạt dứt khoát, nhưng vào lúc này, cũng bị tình cảnh trước mắt làm kinh sợ, nói không ra lời.
- Đứng đấy phí lời làm gì, còn không mau chạy đi.
Lâm Phàm nói xong liền phun ra một ngụm máu tươi, mỗi một ngụm đều sôi trào mãnh liệt, nhìn qua có chút khủng bố.
Đối với Lâm Phàm, hắn muốn lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Long Hậu, sau đó làm đối phương cảm động, xóa bỏ những chuyện đã xảy trước kia.
Bởi vì Lâm Phàm mang theo Gà Con đi Cự Long tộc, hi vọng có người chỉ đường, bây giờ vận may tăng cao, gặp Thần Võ Long Hậu, nếu như cứu được nàng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cho nên lần biểu diễn này, Lâm Phàm dị thường ra sức, muốn thổ huyết là thổ huyết, không chút do dự.
- Ha ha!
Lần này, Vạn Tôn Tổ Long cười càng to.
- Nhân tộc, quả nhiên là Nhân tộc, không ngờ lại ngu ngốc như vậy. Thần Võ Long Hậu ngươi một đời lạnh lùng vô tình, lại có kẻ ngu si nộp mạng vì ngươi, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lâm Phàm vừa nghe xong, liền nghiêm mặt lại, nghiêm nghị nhìn Tổ Long.
- Đây không phải nộp mạng, mà do ta đã từng làm ra chuyện sai trái, cho nên muốn bù đắp lại, đâu giống như ngươi, nương nhờ Cổ Tộc, làm cẩu nô tài, sao có thể hiểu được.
- Hừ, nói khoác không biết ngượng, chết đến nơi rồi còn dám làm càn, cũng tốt, hôm nay ta sẽ để cho ngươi biết, kết cục của kẻ yếu.
Vạn Tôn Tổ Long chợt quát, sau đó khẽ lật tay, long khí lao nhanh, từng con Cự Long dữ tợn rít gào, cuồn cuộn quét tới, toàn bộ thiên địa biến thành thế giới của Cự Long.
- Ngươi đứng một bên đợi đi.
Thần Võ Long Hậu từ trong khiếp sợ phản ứng lại, sau đó biến sắc, dù Long Kích trong tay đã bị phá nát, nhưng ý chí chiến đấu càng ngày càng tăng.
- Ngươi đi mau đi!
Lâm Phàm sao có thể để Thần Võ Long Hậu tiếp tục làm càn, vào lúc này, gần đủ rồi, còn không mau chạy trốn, chỉ cần chờ nàng chạy thoát, mình mới có thể chân chính phát huy.
Dệt gấm thêm hoa, chẳng bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Hai cái này so ra.
Nếu như mình vừa ra mặt, liền trấn áp Vạn Tôn Tổ Long, thì Thần Võ Long Hậu đâu còn chấn động nữa.
Phốc!
Lại phun ra một ngụm máu tươi.
Một ngụm này có thể không phải chuyện nhỏ, trực tiếp phun đến kinh thiên động địa.
Sức mạnh của Vạn Tôn Tổ Long đánh trên người Lâm Phàm, căn bản không tạo ra được bất cứ thương tổn gì, ngay cả kinh nghiệm cũng không tăng, đúng là bịp vương.
Phế vật, thật sự quá phế vật.
Thần Võ Long Hậu nhìn dáng vẻ bây giờ của Lâm Phàm, không khỏi đờ đẫn.
- Sao ngươi lại muốn như vậy, ngươi và ta là cừu nhân.
Lâm Phàm nhìn Thần Võ Long Hậu, lắc đầu.
- Không phải, chúng ta không phải cừu nhân, cô gái xinh đẹp như ngươi, dáng người tốt như vậy, vậy mà ta lại tạo thành thương tổn lớn như thế, quả thực trời đất không tha, hôm nay chỉ cần ngươi có thể an toàn rời khỏi, tất cả những thứ này đều đáng giá.
- Ngươi và ta đều không phải là đối thủ của Vạn Tôn Tổ Long kia, ngươi mau đi đi, đừng để ta hi sinh vô ích.
Lâm Phàm cắn răng, thế nhưng máu tươi vẫn cứ chảy ra ngoài.
Lâm Phàm không tự chủ được đưa tay ra, vuốt cái cằm nhẵn nhụi của Long Hậu một cái.
Long Hậu cả kinh, muốn hất nó ra, nhưng cánh tay khẽ nâng lên lại ngừng giữa chừng.
- Ngươi vốn là một mỹ nhân, mà ta lại không phát hiện ra, bây giờ ngươi đi nhanh đi, hi vọng ngươi có thể bỏ qua chuyện quá khứ.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó buông cằm Thần Võ Long Hậu ra, thân thể khẽ run lên, xoay người đối mặt Vạn Tôn Tổ Long.
- Đi mau!
Lâm Phàm quát một tiếng, khí tức toàn thân bộc phát, hư không vặn vẹo, Thần Võ Long Hậu không có bất kỳ phòng bị gì, đột nhiên bị hư không hút vào.
- Không!
Long Hậu nàng xưa nay chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.
Nàng thân là Long Hậu Cự Long tộc, tu vi bản thân đã là Thần Thiên Vị tầng mười, cho nên, hưởng thụ toàn bộ vinh quang của Cự Long tộc.
Thậm chí, ngay cả nguy hiểm đều chưa bao giờ gặp phải.
Hơn nữa, chưa từng có nam tử nào dám can đảm đứng trước mặt nàng nói ra lời này.
Thế mà hôm nay, Thần Võ Long Hậu lại gặp xung kích, khi nghe những lời đó, nội tâm nàng bắt đầu nhảy lên.
Một cảm giác chưa bao giờ có.
Nhưng lúc này, Long Hậu phát hiện thân thể chính mình như bị khống chế, bị hút vào trong hư không.
Khi Thần Võ Long Hậu gào thét, lại thấy bên ngoài hư không kia, nam tử vẫn ôn nhu như trước nở nụ cười, nụ cười làm chấn động tâm linh nàng.
- Có duyên sẽ gặp lại.
Lâm Phàm hơi giơ tay, môi hơi di chuyển.
Hai mắt Thần Võ Long Hậu hiện lên kinh ngạc, thân thể bồng bềnh sâu trong hư không, ngây ngẩn cả người.
Mà khi nàng vừa muốn nói gì đó, khe hở hư không đột nhiên khép lại, không còn sót lại chút gì.
- Làm sao có khả năng, bên dưới phong tỏa của bản tôn, ngươi làm cách nào đưa nàng rời đi.
Giờ khắc này, Vạn Tôn Tổ Long khiếp sợ gầm lên.
Tất cả biến hóa thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp phản ứng.
Bởi vì vùng thế giới này đã bị Vạn Tôn Tổ Long phong tỏa, đối phương sao có khả năng đưa người rời đi được chứ.
- Nhân tộc ghê tởm, chết đi cho bản tôn!
Vạn Tôn Tổ Long nổi giận gầm lên, sau đó tung ra một chưởng kinh thiên động địa, đánh về phía Lâm Phàm.
Ầm ầm!
Thiên địa chấn động, sức mạnh to lớn khiến thiên địa lắc lư, chuyển động.
Một chưởng này uy lực vô cùng, cường đại hơn so với lúc trước.
- Được rồi, đừng làm rộn.
Thời khắc này, Lâm Phàm lạnh nhạt đứng nơi đó, lau vết máu tươi trên khóe miệng, lại phủi phủi quần áo, làm như không thấy một chưởng kia.
Chưởng ấn đánh lên người Lâm Phàm, như gãi ngứa.
Không có một chút tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.