Tối Cường Hệ Thống

Chương 667: Kiếm Mười Ngàn Điểm Cống Hiến Thôi, Sao Lại Khó Khăn Như Vậy




Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Trong thời gian ngắn, Liễu Sắc Vi chưa phản ứng kịp, người thẳng thừng như vậy, nàng lần đầu tiên nhìn thấy.
Mười ngàn điểm cống hiến là có thể thuê được hai vị cường giả? Điều này quả thực không thể.
Trong Thủ Hộ Chi Địa, mười ngàn điểm cống hiến nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, đối với cường giả chân chính, mười ngàn điểm cống hiến chỉ như mưa bụi.
Mà Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh ở Thủ Hộ Chi Địa cũng được tính là cao thủ chân chính.
- Đội trưởng cẩn thận có trò lừa.
Một nữ tử của Sắc Vi tiểu đội nhỏ giọng khẽ nói.
Liễu Sắc Vi gật gật đầu tâm lý nắm chắc, bây giờ sắp đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Huyền Khôi tiểu đội liền xuất hiện cướp một tên cường giả mà mình đã thuê đi, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện hai cường giả chỉ cần mười ngàn điểm cống hiến là có thể thuê, điều này khiến Liễu Sắc Vi cảm thấy có chút quỷ dị.
Trên trời không thể tự nhiên rớt xuống một đĩa bánh ngọt, chỉ có một khả năng, hai người này là người Phương Huyền phái tới.
Có lẽ, chờ sau khi ra ngoài sẽ dở âm mưu quỷ kế gì đó.
Nhưng những điều này tạm thời chỉ do Liễu Sắc Vi suy đoán, không có bất kỳ chứng cớ nào.
Lần này nhận nhiệm vụ Địa cấp Thượng phẩm này, đối với Liễu Sắc Vi, rất trọng yếu, nếu như cứ thế mà từ bỏ, tổn thất sẽ rất nặng nề.
- Hai vị thân là cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy đối với mười ngàn điểm cống hiến đáng lẽ không để vào mắt, không biết hai vị có mục đích gì?
Liễu Sắc Vi mở miệng hỏi.
Lâm Phàm cứng họng, có lúc nghĩ quá nhiều cũng là một cái tội.
Cái gì mà mười ngàn điểm cống hiến không coi vào đâu, bọn lão tử đúng là thiếu mười ngàn điểm cống hiến này đó, Lâm Phàm không nói gì, Phương Huyền một bên đã cười lên.
- Ha ha! Liễu Sắc Vi vậy mà còn phải hỏi, đương nhiên, hai người này lòng mang ý đồ xấu, muốn phát sinh chút chuyện gì đó tiểu đội các ngươi rồi.
Liễu Sắc Vi vừa nghe thế, vẻ mặt lập tức cứng lại, tuy lời này của Phương Huyền khiến người ta khó chịu nhưng không phải không có khả năng.
Ở Thủ Hộ Chi Địa, chuyện như vậy đã từng phát sinh, điều này khiến Liễu Sắc Vi lộ vẻ do dự.
Các đội viên Huyền Khôi tiểu đội lúc này cũng cười rộ lên.
- Nói có lý, có hai vị cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy làm tuỳ tùng, đến khi ra bên ngoài, Sắc Vi tiểu đội không phải cá nằm trên thớt hay sao.
- Mỗi một thành viên của Sắc Vi tiểu đội đều xinh đẹp như hoa, chân dài, đùi to, mông nở, nhìn thật mê người.
- Các ngươi nhìn hòa thượng này xem, hai mắt tà quang lấp loé, còn nam tử kia sắc mặt lạnh lùng, nhất định là hạng người lòng dạ độc ác, tất nhiên không giống người thường.
- Ha ha...
...
- Các ngươi...
Đội viên Sắc Vi tiểu đội nghe mấy câu này, từng người từng người sắc mặt lạnh lẽo, căm tức nhìn mọi người, thế nhưng vô lực phản bác.
Bầu không khí lộ vẻ ngột ngạt trong thời gian ngắn rơi vào bế tắc.
Người vây quanh xem cũng chỉ cười mà không dám nói, bọn họ như xem diễn kịch mà thôi. Huyền Khôi tiểu đội ở Thủ Hộ Chi Địa tiếng tăm không nhỏ, là tiểu đội khá mạnh, không ai dám đi ra nói thêm cái gì.
- Thí chủ, những người này có bệnh à.
Trong lòng Thích Già Tôn giả sinh ra lửa giận.
Lâm Phàm nhíu chặt mày ngưng mắt nhìn mấy người Huyền Khôi tiểu đội, đám người kia có phải muốn chết hay không.
Bổn thiếu gia muốn kiếm lấy mười ngàn điểm cống hiến dễ dàng lắm sao? Mà bọn này dám châm dầu vào lửa, chưa thấy quan tài chưa độ lệ mà?
- Nhìn cái gì vậy? Có phải bị ta trúng tim đen, thẹn quá thành giận? Làm sao? Chẳng lẽ muốn đánh ta? Đến đây, ta ngược lại muốn xem các ngươi có thể làm gì ta?
Phương Huyền nhìn thấy ánh mắt Lâm Phàm, bắt đầu cười lớn.
Lâm Phàm có ý muốn động thủ, uy nghiêm Đại Đế không phải những tên cà chớn này có thể nhục nhã.
- Em gái, đến cùng là như thế nào? Ngươi cho một lời đi, thành hoặc không thành, không thành thì nói.
Lâm Phàm nhìn Sắc Vi tiểu đội, hỏi một câu.
- Chuyện này...
Liễu Sắc Vi do dự, trong thời gian ngắn không biết nên làm gì, nàng có chút hoài nghi với hai người này, sau một hồi do dự, Liễu Sắc Vi cắn răng nói.
- Hai vị, thật không phải, Sắc Vi tiểu đội chúng ta bỏ qua nhiệm vụ này.
Sau khi nói ra câu nói này thì trong lòng Liễu Sắc Vi giống như mất đi cái gì đó vậy, nàng không dám đánh cược không thể mang sinh mệnh đội viên thành tiền đặt cược được.
- Ha ha...
Vào đúng lúc này, Phương Huyền cuồng tiế, cười thật sảng khoái.
Lâm Phàm nhắm mắt lại, không thể làm gì hơn, giời ạ thời buổi khó khăn mà, kiếm mười ngàn điểm cống hiến thôi cũng không được sao.
Còn cô em này, sao lại nghĩ nhiều như vậy, có thể có một chút chính kiến hay không? Chẳng lẽ dáng dấp bổn thiếu gia lại giống người xấu như vậy?
Lâm Phàm xoa xoa nắm đấm, trong lòng có một đoàn lửa giận, không nơi phát tiết, cần phải nhanh chóng bạo phát, vậy lấy Phương Huyền khai đao đi.
Xoẹt!
Đúng lúc này, bình phong rung động, một bóng người xuất hiện, mà khi bóng người này xuất hiện, lập tức hốt hoảng kêu lên.
- Ai tới giúp ta một chút, giúp ta một chút.
Tất cả mọi người đều bị thu hút, không biết xảy ra chuyện gì.
Bóng người kia là một cô gái tuổi tác cũng không lớn lắm, tu vi là Thần Thiên Vị tầng bốn, giờ khắc này lại dị thường hoang mang.
- Ồ, đó không phải là thành viên của Bách Chiến tiểu đội hay sao?
- Đúng vậy, không phải Bách Chiến tiểu đội đi ra ngoài làm nhiệm vụ hay sao? sao chỉ có một người trở về?
- Nhiệm vụ kia hình như là Địa cấp hạ phẩm thì phải, không phải quá khó khăn, nhưng giống như xảy ra điều gì đó bất ngờ thì phải.
...
- Ai tới giúp ta một chút, ta đồng ý lấy toàn bộ điểm cống hiến để trao đổi, chỉ cầu các vị giúp ta một chút.
Trên người cô gái này có rất nhiều vết thương, tuy những vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nhìn qua có chút kinh khủng.
- Xảy ra chuyện gì vậy, không phải Bách Chiến tiểu đội các ngươi đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ sao? Sao chỉ còn một mình ngươi trở về?
Người qua đường nghi ngờ hỏi.
- Thời điểm chúng ta làm nhiệm vụ thì gặp đại quân Cổ Tộc, vốn chúng ta có thể chạy trốn, nhưng lại gặp phải Lôi Đình Quân Vương.
Cô gái này sợ hãi nói, sau đó lại nhìn về phía mọi người cầu xin giúp đỡ.
- Ai đó hãy giúp ta một chút, các bằng hữu của ta đều bị Lôi Đình Quân Vương bắt rồi.
Cô gái có chút tuyệt vọng, Lôi Đình Quân Vương thực lực rất mạnh, thủ đoạn lại rất tàn nhẫn.
Trong Thủ Hộ Chi Địa, Lôi Đình Quân Vương là một nhiệm vụ Thiên cấp trung phẩm duy nhất.
Thế nhưng cho tới nay, rất ít người dám nhận, cho dù có cường giả nhận thì cuối cùng cũng không thể trở về.
Thời điểm mọi người nghe nói như vậy, cũng kinh hãi.
- Lôi Đình Quân Vương? Đây chính là nhân vật rất khủng bố.
- Đúng vậy, ai có bản lĩnh cứu người từ trong tay hắn chứ? Đừng nói là Lôi Đình Quân Vương, ngay cả đại quân Cổ Tộc kia cũng không phải dễ trêu.
- Xem ra Bách Chiến tiểu đội sẽ bị xoá tên rồi, chỉ còn sót lại một người này.
...
Cô gái tuyệt vọng nhìn mọi người rồi, sau đó thấy Phương Huyền liền lao đến nói.
- Van cầu ngươi hãy mau cứu đội viên của ta đi, chỉ cần cứu được mọi người ra, Bách Chiến tiểu đội đồng ý dựa vào Huyền Khôi tiểu đội của các ngươi.
Nhưng Phương Huyền dùng một tay đẩy cô gái này ra, lạnh lùng nói.
- Ngươi đùa sao, là Lôi Đình Quân Vương đó, ai đi cũng chỉ chịu chết, ta thấy ngươi chính đừng suy nghĩ nữa, Lôi Đình Quân Vương đã ra tay, trừ phi là mấy tiểu đội cường đại còn có hi vọng, chứ toàn bộ Thủ Hộ Chi Địa cũng không có người nào có thể giúp các ngươi.
Cô gái này nghe nói như thế, nước mắt tuôn ra giống như mưa.
Bách Chiến tiểu đội bọn họ làm gì có đủ chi phí để mời những tiểu đội cường đại kia.
- Ai Bách Chiến tiểu đội cũng quá xui xẻo, người đội trưởng kia cũng có thực lực Thần Thiên Vị thất trọng, bây giờ cứ như vậy xong đời, thật đáng tiếc.
- Bi ai, đúng bi ai.
...
- Mười ngàn điểm cống hiến thuê hai chúng ta, thành hoặc không thành chỉ cần cho một câu nói, không nên lãng phí thời gian.
Thời điểm cô gái hoàn toàn tuyệt vọng, trước mắt xuất hiện một bóng người.
Cô gái nọ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phàm, trong khoảng thời gian ngắn, không biết làm sao lên tiếng.
Lâm Phàm nhìn gái trước mắt hỏi lại lần nữa.
- Mười ngàn điểm cống hiến có được hay không?
- Các ngươi đừng đi chịu chết, là Lôi Đình Quân Vương đó.
Liễu Sắc Vi nói.
- Hai người này muốn điểm cống hiến đến điên rồi, muốn tìm cái chết mà.
Phương Huyền cười to nói.
Lâm Phàm hít sâu một hơi rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Huyền.
- Ngươi câm miệng cho lão tử nếu còn dám nói một câu lão tử sẽ giết chết ngươi, ngươi có tin hay không?
Lâm Phàm thật sự nổi giận rồi.
Phương Huyền cảm nhận sát ý mạnh mẽ trên người đối phương, thân thể nhất thời ngưng lại, nội tâm nhảy lên một cái, thân như đang ở Cửu U Địa ngục vậy.
- Nhanh lên một chút chỉ cần nói một câu, thành hay không thành?
Lâm Phàm nói.
- Nếu như ngươi cứ ở đó do dự không quyết, thì đội viên của ngươi có thể bị Cổ Tộc chém chết hết, lúc đó đừng trách chúng ta.
Nghe nói như thế, cô gái nào còn dám do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
- Các ngươi gặp Lôi Đình Quân Vương ở đâu?
Lâm Phàm hỏi.
- Quên ngoài Song Hạp Ám Cốc ba vạn dặm.
Cô gái vội vàng nói.
- Quên đi, ngươi đi với chúng ta đi.
Lâm Phàm nghĩ đến việc mình không quá quen thuộc với địa hình ở đây, không chút do dự, trực tiếp cầm tay cô gái, tiến vào hư không.
- Con lừa trọc, mau đi.
- Được rồi thí chủ yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.