Tối Cường Hệ Thống

Chương 486: Hello Cổ Tộc, Các Ngươi Có Khỏe Không?




Dịch: Tài.
Biên: CẩuCa.
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn:
- Vô liêm sỉ...
Ở bên trong một cung điện vàng son lộng lẫy,Hồ Hoàng tức giận gào thét, cái kia uy nghiêm bá đạo khuôn mặt, giờ khắc này trở nên dữ tợn cực kỳ.
Hắn không hề nghĩ tới chính mình đã chủ động đứng ra mà này kẻ này lại không nể mặt chính mình như thế. Thật sự là đáng ghét đến cực điểm a.
- Phu quân, chuyện gì mà làm ngươi tức giận quá vậy? Lúc này, một người mỹ phụ từ từ đi tới, nhất cử nhất động đều phát ra vẻ mê hoặc. Thế gian tất cả nam tính không mấy ai có thể chống đối cỗ mê hoặc này.
- Hừ, chỉ là một tên Nhân tộc lại dám mạo phạm ý chí của bản Hoàng. Quả thực đáng ghét đến cực điểm. Hồ Hoàng nhìn người đang tới, khuôn mặt thoáng có một tia hòa hoãn, sau đó vung tay lên, đem vợ bế trong lòng.
Cái thân thể mềm mại của mỹ phụ kề sát ở cạnh nam tử. Mị nhãn tràn lan:
- Há, chẳng lẽ là Nam Vô Thánh Đế của nhân tộc?
- Không phải, đó là kẻ đã giết Linh Nhi. Hồ Hoàng nói ra.
- Ồ. Mỹ phụ cười nhạt một tiếng, không chút nào để ở trong lòng.
Đối với hai người mà nói thì khuê nữ bị người khác giết chỉ là một chuyện bình thường, không hề có một chút thương tâm, đúng là hiếm gặp.
Nhưng mà đối với Hồ Hoàng thì tức giận như vậy cũng là bởi vì tên ghê tởm kia không có cho hắn mặt mũi mà thôi.
- Người đâu đến đây, tìm kiếm tên này cho ta, giết chết hắn. Hồ Hoàng lớn tiếng nói.
- Vâng.
...
Lúc này Lâm Phàm cảm giác được sức mạnh của Yêu Thành lại lần nữa tăng lên. Thượng cổ đại yêu huyết mạch cũng từ từ khôi phục lại, bất quá khoảng cách trạng thái đỉnh cao, còn cách biệt quá xa.
So với thực lực năm đó của thượng cổ đại yêu, không bằng cả một phần trăm, bây giờ nếu như muốn khôi phục như cũ đúng là khó khăn dị thường.
Bất quá đối với Lâm Phàm mà nói thì loại khó khăn này cơ bản có thể bỏ qua không tính. Bởi vì hắn tin tưởng một ngày nào đó, thượng cổ đại yêu tất nhiên có thể khôi phục như cũ.
Giờ khắc này, Lâm Phàm đem trữ vật giới chỉ của những người này thu lại.
Thật là một đám quỷ nghèo a. Lâm Phàm bĩu môi, lộ vẻ rất là bất mãn.
Bất kể nói thế nào, cũng đều là cao thủ Hoang Thiên Vị a, làm sao có thể có thể nghèo như vậy.
Lâm Phàm tiện tay vung một cái, đem những thứ đồ này, trực tiếp ném vào bên trong Yêu Thành, để bổ sung sức mạnh cho Yêu Thành. Tuy rằng hiệu quả nhỏ bé không đáng kể, nhưng ít ra còn có chút tác dụng.
Lấy mình thực lực bây giờ của mình, coi như là cái tên Long Huyền kia thì mình cũng có thể trong nháy mắt trấn áp hắn. Hiện tại mình đang ở trong khu vực khống chế của Tuyệt Vọng Thành, nếu như đem toàn bộ Cổ Tộc bên trong Tuyệt Vọng Thành chém chết thì tu vi của chính mình tất nhiên tăng nhanh như gió. Lâm Phàm âm thầm nghĩ tới.
Thời gian nỗ lực dài như vậy, không phải là vì chờ đợi ngày đó sao? Lấy sát chứng đạo, thành tựu vô thượng chí cao.
Đối với phương thức tăng lên thực lực đó, Lâm Phàm vô cùng ưa thích. Giết quái thăng cấp, bên trong thiên địa chỉ cần còn có sinh linh, như vậy thực lực của chính mình liền có thể tăng lên đến vô hạn.
Chỉ Xích Thiên Nhai.
Lâm Phàm trong nháy mắt triển khai công pháp. Trong chớp mắt liền xuất hiện ở phía chân trời.
- Không tệ, không tệ, loại thân pháp này quả nhiên biến thái đến cực điểm. Chỉ cần đem đẳng cấp tăng lên, sau này còn ai có tốc độ có thể đuổi tới chính mình? Lâm Phàm ra.
Hiện tại Lâm Phàm tự tin tràn đầy, có thể đi Tuyệt Vọng Thành một chuyến. Coi như là gặp Tuyệt Vọng Hầu cũng không phải là không có hy vọng chiến thắng.
Lâm Phàm đã nghĩ kỹ, lần trước là thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tuyệt Vọng Hầu thì hắn cũng chỉ có tu vi Hoang Thiên Vị đại viên mãn, nếu như liều một phen thì phần thắng vẫn rất lớn.
Vì lẽ đó Lâm Phàm không muốn đợi nữa, nói được làm được. Hiện tại liền đi lật đổ nơi đóng quân nho nhỏ của Cổ Tộc đi.
Xèo!
Nháy mắt đã vượt qua mấy trăm dặm, Lâm Phàm liền biến mất ở bên trong đất trời.
...
Long Hoang Cốc Địa.
Nơi này từng có có một cái truyền thuyết, một tên Long tộc đại năng giả cùng Cổ Tộc chí cao đại chiến ba ngày ba đêm. Cuối cùng Cổ Tộc chí cao giết chết Long tộc, hài cốt to lớn của hắn rơi xuống ở chỗ này. Cuối cùng hóa thành này một mảnh mênh mông vô bờ, hoang vu cực kỳ gọi là Long Hoang Cốc Địa.
Đương nhiên truyền thuyết này do người ở bên đồn thổi như vậy, thật sự chỉ là khoác lác.
Thi thể của một vị đại năng là bảo bối quý giá cỡ nào, làm sao có thể để cho nó hóa thành này một mảnh đất hoang. Hiển nhiên là do người khác hư cấu, không thể tin.
- Đều đi nhanh lên, phiền phiền nhiễu nhiễu, cẩn thận ta ăn các ngươi. Một tên Cổ Tộc trong tay cầm roi, tay vẫy một cái, đánh ở một tên trên thân của một tên đại thiên tộc.
Giờ khắc này một đám đại thiên tộc, bị từng bộ, từng bộ khoá sắt khóa lại. Những cái khoá sắt phát ra u quang, chính là tinh lôi thiết, cũng coi như là một kiện bảo bối.
Đối với Cổ Tộc mà nói thì thứ này đều dùng để khóa đại thiên tộc, nếu có người phản kháng thì sẽ bị lôi đình lực trên tinh lôi thiết làm cho tê liệt toàn thân, không còn sức lực để chống đối nữa.
- Hắn vẫn còn là con nít, các ngươi không thể như vậy. Đám đại thiên tộc này đều là Long tộc.
Những Long tộc này có thể là một cái bộ lạc nhỏ, có chừng trăm người.
Giờ khắc này một Long tộc trung niên nữ tử, nhìn thấy Cổ Tộc đánh một roi ở trên thân một tên hài đồng. Dũng cảm ngăn ở trước mặt, cầu xin, nhưng đáp lại là chính là một trận đòn mãnh liệt.
Tiếng kêu thảm thiết không thôi.
- Hừ, một bầy kiến hôi cũng dám làm càn. Tên Cổ Tộc kia cười lạnh một tiếng. Bọn họ không nghĩ tới vậy mà lại phát hiện một cái bộ lạc nhỏ trốn ở dưới đất.
Bây giờ Tuyệt Vọng Thành thiếu hụt đại thiên tộc, Tuyệt Vọng Hầu đại phát lôi đình. Trong lòng bọn họ cũng là có chôỗ khổ, bất quá bây giờ tốt rồi,bọn họ phát hiện ra một bộ lạc, cũng có thể coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng tên Cổ Tộc này nghĩ đến thủ đoạn dằn vặt bọn họ của Tuyệt Vọng Hầu. Nội tâm đột nhiên run lên, so với bọn họ Cổ Tộc còn lại thì càng tàn nhẫn hơn.
- Nếu không phải hiện tại cần gấp nô lệ thì bọn ta sớm đã ăn sạch các ngươi. Cổ Tộc Thiên phu trưởng nhìn đám này yếu đuối Long tộc, hừ lạnh nói ra.
Đám Long tộc này đều là sinh linh bản thổ, hầu như không có bất kỳ tu vi gì, cho dù có tu vi thì thực lực cũng không hề cao.
Bởi vì Cổ Tộc áp bức, do đó bọn họ phải tránh né liên tục, trải qua nhiều năm tích lũy, đã từ từ tạo thành một bộ lạc nho nhỏ.
Bụng đột nhiên có chút đói. Lúc này tên Cổ Tộc Thiên phu trưởng sờ sờ cái bụng. Trong mắt nhìn tới tên nhi đồng Long tộc, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
- Đại nhân, hắn vẫn là hài tử a. Mẫu thân của hài đồng nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn của Cổ Tộc Thiên phu trưởng, rùng mình một cái, đem đứa nhỏ bảo hộ ở phía sau.
- Cút ra. Cổ Tộc Thiên phu trưởng một cước đem cô gái này đá bay ra, sau đó đó nắm tiểu hài tử ở trong tay.
- Hê hê, một đứa bé có thể có bao nhiêu tác dụng, coi như ăn nó rồi cũng tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Tên Cổ Tộc Thiên phu trưởng vừa nói vừa lộ ra hàm răng sắc bén, đầu lưỡi đỏ thắm bên trong tản ra nhiệt khí, phảng phất như đang muốn thưởng thức một món ăn ngon.
- Dừng tay a...
- Ngươi, đồ ác ma này...
Nhóm nam tử trưởng thành bên trong bộ lạc nhỏ giờ khắc này tức giận la hét. Thế nhưng ở trong mắt Cổ Tộc, bọn họ yếu đuối giống như giun dế, căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào.
- Đại nhân, van cầu ngươi thả hài tử của ta, ngươi muốn ăn thì ăn ta đi. Trung niên nữ tử kia ôm bắp đùi của Cổ Tộc Thiên phu trưởng cầu xin.
- Đứa nhỏ bị Cổ Tộc Thiên phu trưởng xách ở trong tay, giờ khắc này sợ quá khóc to, gào thét thảm thiết.
- Tươi mới, mịn màng, mỹ vị, không tệ, không tệ... Cổ Tộc Thiên phu trưởng trong mắt lập loè vẻ hưng phấn, mở miệng ra thật lớn, muốn đem đứa nhỏ Long tộc nuốt vào trong bụng.
Hello Cổ Tộc, các ngươi có khỏe khônggg...
Vừa lúc đó, xa xa xuất hiện một bóng người. Đạo thân ảnh này cất bước rất chầm chậm, thế nhưng trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Lâm Phàm nhàn nhã mà đến, tay cảm thấy có chút ngứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.