Tối Cường Hệ Thống

Chương 429: Ta Phải Xử Lý Thế Nào Đây?




-Keng, chúc mừng đã thăng cấp.
-Tu vi: Địa Thiên Vị cấp cao.
Cảm nhận được sức mạnh dồi dào bên trong thân thể, trong lòng Lâm Phàm càng thêm nắm chắc phần thắng.
BUFF tối cường, không hổ danh là mạnh nhất, giết quái để tích lũy kinh nghiệm hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Đáng tiếc là BUFF này chỉ có thể kéo dài trong khoản thời gian một ngày.
Nếu như có thể kéo dài thời gian thêm một chút, Lâm Phàm tin chắc mình nhất định có thể ở trong khoản thời gian đó để trở thành người mạnh nhất trên thế giới.
-Nhân tộc, ta xem ngươi còn có thể kiên trì tới khi nào.
Đôi xương cánh sau lưng Cổ Đào rung mạnh lên, như muốn cắt rời không trung, hào quang của trường đao lấp lánh, lúc này lại xuất hiện thêm lần nữa, đã xuất hiện ngay ở trước mặt Lâm Phàm.
-Phá...
Ánh sáng của trường đao rực rỡ không gì có thể sánh được, uy thế vô biên đột nhiên nhào về hướng Lâm Phàm.
-Ầm...
-Làm sao có thể...
Trong chớp mắt, Cổ Đào sững sờ, tên Nhân tộc này, lại có thể đỡ được một chiêu của hắn.
Một búa của Lâm Phàm liền đem trường đao của Cổ Đào chặn lại, khóe miệng cười lạnh,
-Ngươi đi chết đi cho ta.
-Ta chém...
Lâm Phàm cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay, đột nhiên lao về hướng Cổ Đào.
-Ầm ầm...
Một búa lại thêm một búa, dù có thế nào cũng không dừng lại.
Cổ Đào dùng đao ngăn chặn, nhưng hắn phát hiện ra thực lực của tên Nhân tộc này trong chớp mắt đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều lần.
-Khốn nạn...
Cổ Đào tức giận gào thét dùng toàn bộ sức lực đánh lui tên Nhân tộc, nhưng đúng lúc này, sắc mặt Cổ Đào biến đổi, ở bên kia, một tia hồng quang lấp lánh.
-Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên.
Lâm Phàm cầm Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên trong tay, hướng về đỉnh đầu của Cổ Đào mà đánh tới.
Cổ Đào không ngờ tới tên Nhân tộc này, trong chớp mắt, liền lấy ra một kiện binh khí làm cho hắn không ngừng nghi hoặc, hơn nữa binh khí này không có lấy một tia khí tức, thế nhưng Cổ Đào cảm thấy vũ khí này rõ ràng không bình thường.
-Oanh...
Cổ Đào một tay chống đỡ, ngăn cản “Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên” lại.
-Nhân tộc... Ngươi...
-Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước.
Cổ Đào vẫn chưa kịp nói hết, sắc mặt liền thay đổi, động tác trong tay cũng đột ngột dừng lại.
Cái ánh mắt hung ác kia, đột nhiên biến đổi, có chút mơ hồ.
Đó là một loại lĩnh hội được sự đau đớn.
-Làm sao lại...
Cổ Đào không dám tin nhìn tên Nhân tộc trước mắt, hắn không ngờ tới, tên này lại có thể đê tiện vô sỉ đến như vậy.
-A...
Trong chớp mắt, một luồng đau đớn khó mà có thể chịu được, đột nhiên xông lên đầu, một tiếng kêu thảm đến long trời lở đất, bạo phát ra từ trong miệng Cổ Đào.
Cổ Đào quỳ xuống, hai tay bưng đũng quần, vẻ mặt ai oán nhìn Lâm Phàm,
-Ngươi...
-Ta chém...
Lâm Phàm không có thời gian lải nhải với tên này, trực tiếp giơ Vĩnh Hằng Chi Phủ lên, dồn sức chém đứt đầu Cổ Đào.
-Keng, chúc mừng đã giết chết Cổ Tộc Địa Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn.
-Keng, chúc mừng kinh nghiệm đã tăng lên 60 ngàn.
-Keng, chúc mừng thăng cấp.
-Tu vi: Địa Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn.
-Ha ha...
Lâm Phàm ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, quả nhiên một đao một cấp, thiên hạ còn có ai là đối thủ của ta.
Hiện tại, Lâm Phàm nâng đầu Cổ Đào lên.
-Còn có ai nữa, ra đây hết cho ta...
Lúc này, bóng dáng bá đạo của Lâm Phàm ở trong mắt Cổ Tộc quả thật rất đáng sợ.
-A... Bách phu trưởng đại nhân đã chết rồi.
-Tên Nhân tộc này đã giết chết Bách phu trưởng đại nhân.
- Thật đáng giận...
Các binh sĩ của Cổ Tộc đang rất hỗn loạn, bọn họ không ngờ tới kết quả sẽ như thế này, trong lòng bọn họ, Bách phu trưởng đại nhân là nhân vật hùng mạnh nhất, vậy mà lại bị tên Nhân tộc này, một búa chém chết.
Đối với đám Cổ Tộc này, mọi chủng tộc lớn nhỏ khi nhìn thấy Cổ Tộc bọn hắn đều sợ hãi đến hồn bay phách tán, trước giờ không có người nào dám làm càn trước mặt bọn họ.
Nhưng hôm nay, cái tên Nhân tộc này không chỉ dám đến đại bản doanh của bọn họ kêu gào, mà còn chém chết Bách phu trưởng của bọn hắn.
Tất cả những thứ này đối với bọn họ mà nói là điều không thể nào tin nổi.
Lúc này trên không trung, mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn tình huống phía dưới.
Tuy nói cái tên Bách phu trưởng này của Cổ Tộc chẳng là gì với họ, nhưng mà Lâm Phàm chỉ là vừa phi thăng lên Cổ Thánh Giới, vậy mà lại có thực lực để chém chết tên Bách phu trưởng này.
Điều này làm bọn họ nghĩ đến tình cảnh chính mình khi vừa phi thăng đến Cổ Thánh Giới, thê thảm cỡ nào, phải trải qua bao nhiêu năm mới có thực lực như bây giờ.
Mà càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là, tên Lâm Phàm này lại dám ở trước mặt doanh trại của Cổ Tộc, chém chết một tên Cổ Tộc Bách phu trưởng.
Cho dù là cả Cổ Thánh Giới này thì cũng không có mấy ai can đảm như thế này.
-Đại nhân, hắn...
Dương Khôn khiếp sợ nói, đồng thời nhiệt huyết trong cơ thể cũng đang sôi trào, tuy đã lớn tuổi, nhưng chuyện như thế này, hắn ngày đêm đều suy nghĩ, nhưng vẫn không có cái dũng khí này.
Cổ Tộc hành hạ các chủng tộc khác đến chết, bọn họ chỉ đứng nhìn mà không dám có bất kì hành động gì.
Mà bây giờ một phen hành động này, đã triệt để làm cho bọn họ hưng phấn.
Giống như trong lòng một bụng đầy ác khí, vào lúc này bỗng nhiên được phát tiết ra.
-Ta thấy được rồi...
Nữ tử gật gật đầu, trong ánh mắt, lấp lánh thần quang, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, liền sau đó lộ ra vẻ hết sức lo âu.
Bởi vì nàng biết, chuyện này còn chưa kết thúc, điều khủng khiếp hơn còn ở phía sau.
...
-Oanh...
Đúng lúc này, bên trong hư không lôi đình lấp lóe khiến cho trời long đất lở, làm chấn động lòng người, một luồng khí tức hung ác tàn bạo, từ doanh trại, đột nhiên bạo phát ra.
-Là ai...
Một tiếng rống giận dữ làm người ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bỗng từ trong doanh trại truyền ra.
-Là ai, dám giết Bách phu trưởng của ta, ta sẽ giết kẻ đó...
-Ầm ầm...
Ở trong doanh trại, một tên Cổ tộc cấp cao đã tỉnh giấc.
Một luồng khí tức mãnh liệt từ trong doanh trại chợt bộc phát ra, khiến cho cả thiên địa phải chấn động.
Lúc này Lâm Phàm mặt biến sắc, luồng hơi thở này thật sự là quá kinh khủng.
Cho dù là tên Bách phu trưởng của Cổ Tộc vừa rồi cũng không thể so sánh nổi.
Lâm Phàm vốn tưởng rằng đối phương sẽ tiếp tục cho ra một Bách phu trưởng nữa.
Nhưng bây giờ nhìn cái dáng dấp kia, chính mình đã đã kinh động đến thế lực cao nhất ở nơi đây.
Cái quái gì đang xảy ra vậy, sai kịch bản rồi.
Dựa theo kịch bản bình thường, không phải đều là đánh ba hồi với tướng địch, dần dần phát triển, từ từ trở nên mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ mới chỉ giết chết một tên Bách phu trưởng, mà đã kinh động đến Boss cuối rồi.
Trong lòng Lâm Phàm có chút cứng lại, ngón tay cũng run lên.
Nếu như còn chờ đợi như vậy, mình tuyệt đối sẽ chết.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, áp chế cảm giác sợ hãi trong lòng xuống, nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, đem nỗi khiếp đảm trong lòng phát tiết ra ngoài.
-Có gan liền đi ra, tiểu gia không sợ ngươi...
Lâm Phàm sẽ không rời đi, bởi vì hắn nên vì Huyên Nhi mà báo thù.
Trước đây ở Huyền Hoàng Giới, đối thủ như thế nào còn chưa thấy qua, khó khăn như thế nào còn chưa gặp phải, bây giờ còn sợ cái gì.
Thế nhưng nói trắng ra là, nôi tâm hiện tại của Lâm Phàm, thật sự là có chút sợ hãi, nhưng thần sắc, vẫn là vẻ mặt không biết sợ, liền nói:
-Tiểu gia chính là người khí thế như vậy.
...
Mà lúc này trên không trung, mọi người cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện như vậy, đặc biệt là nữ tử kia, càng không nghĩ mọi chuyện sẽ như này, cái khí tức kia trong doanh trại Cổ Tộc, rõ ràng có gì đó không đúng, bởi vì luồng hơi thở này, hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng.
-Huyên Nhi, trở về...
Vừa lúc đó, nữ tử kia nhìn thấy đồ đệ của mình, lại từ trong hư không mà lộ diện ra, cũng cả kinh, nhưng hết thảy đều đã không còn kịp nữa rồi.
-Lâm thúc thúc... Người mau chạy...
Huyên Nhi đột nhiên xuất hiện trong hư không, hướng về phía bóng người dưới kia mà nói.
-A...
Lúc này, Lâm Phàm sững sờ, giống như xuất hiện ảo giác, bởi vì hắn thấy được bóng người của Huyên Nhi ở trong hư không.
-Huyên Nhi...
-Lâm thúc thúc, thúc mau chạy đi, ở đây nguy hiểm lắm...
Huyên Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, hướng về phía Lâm Phàm mà hô lớn, như là đã dùng hết toàn bộ khí lực vậy.
-Huyên Nhi, cháu yên tâm, thúc không có việc gì, cháu ở phía trên kia nhìn cho thật kỹ, thúc sẽ báo thù cho cháu.
Lâm Phàm nhìn khuôn mặt đáng yêu của Huyên Nhi, vuốt vuốt mũi.
Tiểu hồ ly đáng yêu này, cứ như vậy mà chết, thực sự là quá bi thương mà.
Thậm chí hiện tại đều đã xuất hiện ảo giác, nhưng mà cũng đúng, Huyên Nhi thích ta như thế, khẳng định là đang yên lặng chú ý ta.
Huyên Nhi nghe được Lâm thúc thúc nói những lời này, nhất thời sững sờ,
-Lâm thúc thúc, cháu không chết, mọi người cũng không chết, thúc mau chay…
-Không được, đi...
Vừa lúc đó, mặt người phụ nữ kia biến sắc, bởi vì nàng cảm nhận được một luồng ý niệm khắp thiên địa đang khóa chặt nàng, sau đó liền vội vàng vung tay, mang theo Huyên Nhi trong nháy mắt rời khỏi nơi này.
-A, sư phụ... Lâm sư thúc, không thể chết, Huyên Nhi sẽ tới tìm người...
-A...
Lúc này Lâm Phàm, hơi sững sờ, trợn mắt há mồm nhìn khoảng không kia.
Hắn vừa thấy được một vài người...
Trong nháy mắt trong lòng Lâm Phàm trở nên vui vẻ, tuy rằng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn đã xác định, Huyên Nhi không có chết...
Nghĩ tới đây, Lâm Phàm cười vui vẻ, nhưng là nụ cười này không kéo dài được bao lâu liền không còn sót lại chút gì, lộ ra vẻ mặt như mơ.
Bởi vì hắn phát hiện một vấn đề lớn...
Hiện tại ta phải xử lý thế nào đây?
--------------------------------------
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Nhi
Biên: Nga Hoang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.