Tối Cường Hệ Thống

Chương 391: Ẩn Giấu Sâu Như Thế Vẫn Bị Ngươi Nhìn Ra




-Ngươi không tin lời ta nói?
Dạ Hàm lông mày ngưng lại, hiển nhiên đối với vẻ mặt của Lâm Phàm biểu hiện ra hơi có bất mãn.
Đây chính là một việc lớn a, liên quan đến toàn bộ an nguy của Huyền Hoàng Giới. Người này có thể nào không có nửa điểm phản ứng? Chẳng lẽ trước đây mình điều tra tình huống có vấn đề.
- Không phải không tin, mà là ngươi vì sao phải lựa chọn cùng ta hợp tác?
Lâm Phàm ghét bỏ nhìn Dạ Hàm. Ở cùng một nữ nhân có chứng bệnh tâm thần sợ sẽ có chút phiền phức.
Dạ Hàm nhìn Lâm Phàm, ánh mắt kia dần dần mờ đi, phảng phất như là lâm vào trong ký ức.
- Căn cứ vào điều tra, ta phát hiện ngươi là một người có đảm đương, có trách nhiệm, có tình có nghĩa người. Đồng thời ngươi ở Đông Linh châu cũng là tồn tại hàng đầu. Nếu như ta hợp tác với ngươi thì khả năng thành công sẽ lớn hơn. Lý do như vậy ngươi đã thoả mãn chưa?
Dạ Hàm nói ra.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ ảo. Một trận gió nhẹ thổi tới, tóc đen dài theo gió phiêu dật, khiến cho khí tức của Lâm Phàm càng thêm thần bí khó lường, khí chất lăng vân.
- Không nghĩ tới ta ẩn giấu sâu như thế mà vẫn bị ngươi vừa nhìn liền phát hiện. Không thể không nói, ánh mắt của ngươi rất độc cũng rất chuẩn. Có thể phát hiện những ưu điểm này của ta, ngươi đã rất để tâm. Cũng tốt, ta liền hợp tác với ngươi, tất cả cũng là vì ngàn tỉ sinh linh ở Huyền Hoàng Giới.
- Chính là ta không vào Địa Ngục ai vào Địa Ngục, Thiên Đạo trầm luân, tà không thắng chính, Thiên đạo dị dạng ta cũng sớm có phát hiện.
Lâm Phàm vung một cái ống tay áo, vẻ mặt quang minh lẫm liệt.
- Tốt, ta quả nhiên không có nhìn lầm người. Bây giờ có người đại nghĩa giống ngươi đã thật rất ít.
Dạ Hàm nghe nói lời ấy, trong lòng cũng vui mừng. Thầm than mình không có tìm lầm người.
- Đâu có... Đâu có, tất cả cũng là vì ngàn tỉ sinh linh. Dạ Các chủ tuổi còn trẻ liền có thể có tu vi như thế, ngược lại để người khác rất bội phục.
Lúc này, Lâm Phàm cũng mặt dày cùng Dạ Hàm tâng bốc lẫn nhau.
- Không đáng nhắc tới, ta đây chính là được các đời tổ tiên để lại thực lực. Bây giờ dưới sự trùng hợp, có thể đi Huyết Giới câu thông Huyết Giới bản nguyên đánh phá bình phong của Thiên Địa cũng là vinh hạnh. Chẳng bằng ngươi dựa vào bản lĩnh của mình đánh vỡ bình phong không người nào có thể đánh vỡ này.
Dạ Hàm nghe nói đối phương thổi phồng chính mình, vẻ mặt mặc dù không biến hóa, nhưng nội tâm như mở cờ trong bụng, trong lòng rất vui sướng.
Nhưng trong lòng Lâm Phàm lại nghĩ khác. Các Chủ của Huyết Sát Các mười hai tầng, trí thông minh hẳn không phải rất cao.
Hơn nữa còn đặc biệt là một người nói nhiều, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy không có người cùng nói chuyện nên mới như vậy.
Hai người liền cung kính lẫn nhau như vậy cũng tốn không ít thời gian.
Kỳ thực Lâm Phàm nghĩ tới một chút cũng không sai, Dạ Hàm thân là Các Chủ của Huyết Sát Các mười hai tầng. Chưởng quản phía dưới mười một tầng, bình thường cũng là ẩn giấu ở phía dưới áo bào đen, nói chuyện cũng vô cùng băng lãnh. Bình thường ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện, cơ bản không có người nào dám nói chuyện.
Sức mạnh của các tổ tiên từng đời lưu truyền tới nay đọng lại ở trong người. Bình thường chính là luyện hóa những sức mạnh này, biến hoá để cho bản thân sử dụng. Bây giờ cơ duyên đến, mượn tay Thiên Đạo tiến vào bên trong Huyết Giới câu thông với Huyết Giới bản nguyên, đó cũng là một thành tựu chí cao.
- Căn cứ ý tứ kia của Thiên đạo là muốn mượn tay của ta mở ra Huyết Giới. Để Huyết Giới cùng Đông Linh châu hòa làm một thể. Chỉ là không biết hắn có ý gì.
Dạ Hàm nói nghi ngờ trong lòng ra.
- Không sao, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Đồng thời trong vòng ba năm, Thú Linh Giới sẽ đánh vỡ bình phong, giáng lâm xuống Đông Linh châu. Khi đó không phải chỉ đối mặt với Thiên Đạo mà còn có Thú Linh Giới kia.
Lúc này Lâm Phàm cũng mới biết, Thiên Đạo đem Huyết Giới cùng Đông Linh châu hòa làm một thể. Thế nhưng tình huống cụ thể cũng nghĩ không thông, tự nhiên cũng không có lời nào để nói.
- Thú Linh Giới sẽ giáng lâm Đông Linh châu?
Dạ Hàm nghe nói như thế, trên vẻ mặt kiều diễm cũng là lộ ra một tia không dám tin tưởng.
- Không sai.
Lâm Phàm gật đầu nói.
- Nguyên lai là như thế này, xem ra Đông Linh Chây nguy cơ tứ phía.
Dạ Hàm cảm thán nói.
- Đúng vậy.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó cứ như vậy nhìn thẳng Dạ Hàm, rất muốn hỏi một câu, còn có chuyện gì sao?
Mà Dạ Hàm cũng chất phác nhìn Lâm Phàm như thế. Trong chớp mắt, hiện trường một mảnh an tĩnh, cũng lộ ra chút lúng túng.
Dạ Hàm ho nhẹ một tiếng, không biết nói gì. Rõ ràng rất lâu không cùng người tán gẫu, rất muốn tìm người lẩm bẩm vài câu. Nhưng đột nhiên phát hiện không có lời nào có thể nói.
Lúc này, lại làm cho Dạ Hàm có chút lúng túng.
- Dạ Các chủ, nếu không ngươi hãy đi về trước đi?
Lâm Phàm nói ra.
- Việc hợp tác của chúng ta...
Dạ Hàm hỏi.
- Ngày sau hãy nói.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
- Ngày sau, liền ngày sau.
Dạ Hàm cũng rõ ràng đối phương không muốn cùng chính mình nhiều lời, nội tâm cũng có chút mất mát. Sau đó cắt ra hư không tiến vào Huyết Giới, lại từ Huyết Giới tiến vào Đông Linh châu.
Nhìn Dạ Hàm sau khi rời đi, Lâm Phàm cũng là thở phào nhẹ nhõm.
Loại nữ tử có chứng bệnh vọng tưởng, vẫn là đừng trêu thì hơn. Nếu như ngày nào đó lên cơn, ở sau lưng chính mình đâm một đao, vậy mới thật sự là bi kịch.
...
- Lão sư...
Bọn học trò của Lâm Phàm hùng hục chạy tới. Đối với cử chỉ bá đạo của lão sư bọn họ hoàn toàn bái phục. Thật sự là quá trâu bò.
- Lão sư, ngài thật sự quá mạnh mẽ.
Hàn Mông Mông vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng:
- Biết điều...
- Lão sư lợi hại như vậy, lại vẫn biết điều như vậy. Còn nhiều chỗ để cho bọn học trò học tập lắm.
Tào Thiên Tiêu biết mình nịnh nọt không xuôi cho nên cũng hướng về Lâm Phàm để nịnh nọt cằn nhà cằn nhằn.
- Thiên Tiêu, có chuyện cứ để ở trong lòng là tốt rồi, nói ra vậy thì không tốt lắm
Lâm Phàm khóe miệng có chút cong lên, lộ ra vẻ tươi cười.
Tào Thiên Tiêu này rất được lòng a.
- Lão sư, người muốn mang chúng ta rời khỏi nơi này sao?
Tiêu Trạch hỏi.
Tiêu Trạch vừa nói xong, đám học sinh xung quanh cũng là một mặt mong đợi nhìn Lâm Phàm. Bọn họ cũng rất muốn tuỳ tùng sau lưng lão sư, ngày đêm lắng nghe lão sư giáo huấn, đi tới đỉnh cao nhân sinh
Lâm Phàm nhìn thần sắc mong đợi của bọn học trò, cũng hơi trầm tư, sau đó lắc đầu.
- Bây giờ còn chưa được. Đông Linh Châu bên kia nguy hiểm rình rập. Các ngươi đi qua cũng không có một chút tác dụng nào. Liền chờ ở đây, đợi vi sư đem chuyện này giải quyết xong thì sẽ đem tông môn dời về nơi này.
Lâm Phàm nói ra.
Những học trò này của mình tu vi cũng không tính là cao.
Coi như là đi Đông Linh châu cũng là làm bia đỡ đạn. Hơn nữa theo Lâm Phàm nghĩ, mọi chuyện sợ sẽ không đơn giản như vậy. Thậm chí có thể nói là một hồi gió tanh mưa máu.
Vẻ mặt của bọn Tào Thiên Tiêu có chút mất mát. Thế nhưng bọn họ cũng biết, lấy tu vi của họ bây giờ coi như đi đến đó cũng là phiền toái. Sau đó liền không nói thêm gì, chỉ đành tiếp tục cố gắng. Để sau này trở nên càng mạnh mẽ hơn, có thể chia sẻ một ít chuyện với lão sư.
- Các ngươi đi đến Thánh Ma Tông ẩn nấp ở chân núi đằng kia trước đi. Chờ chuyện này giải quyết xong ta thì sẽ đi tìm các ngươi. Hiện tại ta cũng nên về Đông Linh châu.
Lâm Phàm nói ra.
...
Dưới ánh sáng lưu luyến trong mắt ở bọn học trò, Lâm Phàm cắt ra hư không hướng về bình phong của thiên địa chạy đi.
Rời xa học trò này, về sau Lâm Phàm cũng là thở phào nhẹ nhõm. Có lúc được hoan nghênh quá cũng là một loại tội ác.
Nhìn ánh mắt của những học trò kia, Lâm Phàm liền biết được mình được yêu mến cỡ nào.
Người có thể sống mà được yêu mến như mình mức này, cũng là thấy đủ.
Bất quá những việc này đối với Lâm Phàm còn chưa đủ, vẫn phải tiếp tục cố gắng mới được.
----------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.