Man Hoang Chi Địa khí hậu ác liệt, cát vàng bão táp chính là chuyện bình thường.
Qua một ngày khôi phục Ngô Đồng thần thụ đã sớm được khôi phục, đồng thời dựa theo lời Hoang Linh Nhi nói thì Ngô Đồng thần thụ đã tiến vào giai đoạn thứ hai.
Lâm Phàm cũng rõ ràng cảm nhận được biến hóa từ Ngô Đồng thần thụ mang đến.
Tốc độ hấp thu thiên địa chân nguyên cũng càng lúc càng nhanh, đồng thời sinh mệnh lực lượng ẩn chứa trong đó so với lúc trước chí ít tăng mấy lần.
Bên trong nội thiên địa.
Từn sợi rễ Ngô Đồng thần thụ như bàn long gắt gao quấn quanh trong nội thiên địa của Lâm Phàm.
Phen này nội thiên địa dường như như đã là thiên địa chân chính, có thiên có địa cho tới hư không Vô Tận và cả địa uyên.
- Lần này đa tạ cô, nếu như ngươi cho rằng thời cơ đã đến, ngươi có thể nói cho ta biết yêu cầu của ngươi.
Lâm Phàm nhìn Hoang Linh Nhi nói ra.
- Ân, Ngô Đồng thần thụ tuy nói là thiên địa đệ nhất thần thụ thế nhưng bây giờ vẫn là cây non không thể trải qua tổn thương quá lớn được, bằng không khi đó ta cũng không thể làm gì được nữa.
Hoang Linh Nhi khuyên bảo.
Đồng thời đối với những việc Lâm Phàm đã trải qua mười phần hiếu kỳ, đến cùng là đã trải qua cái gì thì mới có thể đem Ngô Đồng thần thụ biến thành như vậy.
Nếu như không phải viễn cổ còn lưu lại Sinh Mệnh Chi Dịch thì như vậy cái cây Ngô Đồng thần thụ này có hay không khôi phục lại được như cũ? Cũng là một chuyện khó a!
- Ân, rõ ràng.
Lâm Phàm gật gật đầu, Ngô Đồng thần thụ này vẫn là cây non, tuy vẫn có thể tự sản sinh sinh mệnh lực lượng thế nhưng bây giờ năng lực có hạn, tốc độ còn chậm, xem ra còn cần cố gắng bồi dưỡng nhiều hơn nữa, ít nhất phải chờ Ngô Đồng thần thụ chân chính phát triển mới được.
Bất quá để Lâm Phàm nghi ngờ chính là chất dinh dưỡng Ngô Đồng thần thụ cần đến cùng là cái gì? Đến ngay cả Hoang Linh Nhi cũng không biết, cái này không thể không nói là một sự tình khó khăn a.
Hư không.
Hoang Linh Nhi nhìn Lâm Phàm rời đi, trong tròng mắt cũng lập loè vẻ khát vọng đồng thời đối với thế giới này lại cũng toát ra vẻ sâu sắc lo âu.
Rời đi Man Hoang Chi Địa, Lâm Phàm dừng lại ở bên trong hư không rơi vào trầm tư.
Bây giờ sẽ đi về tông môn một chuyến trước hay là vẫn nên trực tiếp đi tới bên kia bình phong?
Vấn đề này đáng phải suy nghĩ sâu sắc một hồi.
Bất quá vừa nghĩ tới có thể trở lại Thương Linh châu, nội tâm Lâm Phàm chính là lửa nóng vô cùng.
Đã từng như tôn tử rùa đen bị uất ức bảo hộ rời đi, bây giờ thực lực đã trưởng thành đến nhân vật nghịch thiên rồi thì nhất định phải làm cho những người kia phải trả giá thật lớn.
- Không được, càng nghĩ càng đợi không được, vẫn là nên trực tiếp đi Thương Linh châu luôn, báo thù không cách ngày đêm vậy mà giờ đã cách tới hai năm rồi, chuyện này đâu còn có thể chờ đợi được nữa.
Lâm Phàm lầm bầm lầu bầu nói ra.
Lấy tu vi bây giờ của mình thì từ nơi này đi ngang qua bên kia bình phong cần mười ngày thời gian, điều này cũng tương đương với đi ngang qua nửa cái Đông Linh châu.
May là thực lực của mình hôm nay là đến Thiên Vị cấp cao, nếu không không có mấy tháng thời gian thì căn bản không thể tới được nơi đó.
Trong chớp mắt bóng người Lâm Phàm lần nữa không có đi vào trong hư không mà một đường hướng tây đi thẳng.
Sau mười ngày.
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt trong lòng cũng là nở một nụ cười, cuối cùng đã tới.
Bây giờ trước mắt hắn có một màn ánh sáng thẳng tới thiên địa đem hình ảnh trước mắt đường đi ngăn chặn lại, đây chính là bình phong năm đó Chí Tôn tạo ra.
Nếu như không có Chí Tôn Lệnh Bài thì căn bản không thể thông qua.
Màn ánh sáng này chậm rãi lưu chuyển mỗi khi Lâm Phàm nhẹ nhàng đưa tay ra chạm đến một cái.
- Keng, phát hiện thiên địa bình phong, không thể xuyên qua.
Lúc Lâm Phàm lấy ra Chí Tôn Lệnh Bài thì ngay lúc đó tình huống lại thay đổi.
- Keng, phát hiện Chí Tôn Lệnh Bài, có xuyên qua đến Thương Linh châu hoặc là giải trừ thiên địa bình phong hay không
Lâm Phàm nhất thời kinh ngạc một tiếng không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy, căn cứ ý tứ của Chí Tôn thì khi cần kích hoạt thì tự hắn sẽ giúp mình xuyên qua.
Nhưng hôm nay sau khi lấy ra Chí Tôn Lệnh Bài hệ thống lại trực tiếp nhắc nhở, việc này ngược lại để cho Lâm Phàm có chút không tưởng tượng nổi.
Hệ thống không hổ là hệ thống, năng lực quả thật là rất cường đại a.
Bất quá căn cứ theo ý tứ của Chí Tôn thì trong lòng Lâm Phàm cũng có chút suy nghĩ, nếu như chính những điều Chí Tôn nói là hoàn toàn chính xác thì phía bên kia thế giới có rất nhiều người khủng bố, vì vậy Lâm Phàm cũng không thể tự đại đến thần cản giết thần, phật cản giết phật được.
Bây giờ cũng tốt, không cần Chí Tôn hỗ trợ như vậy tiểu gia liền có thể học tập một bộ quyền pháp kia của Chí Tôn.
Lâm Phàm cũng sợ sệt nếu như kích hoạt Chí Tôn Lệnh Bài rồi sau đó lại học tập quyền pháp thì khi thần thức Chí Tôn đột nhiên tiêu tan vậy có thể Chí Tôn Lệnh Bài cũng không biết tiêu tan luôn hay không.
Nếu như không có Chí Tôn Lệnh Bài thì coi như chình mình đi tới Thương Linh châu làm gì để có thể trở về đây.
Bất kể như thế nào Lâm Phàm tạm thời còn không muốn mạo hiểm như vậy, cho nên vẫn nên chờ sau khi đem toàn bộ sự tình giải quyết rồi mới đến kích hoạt Chí Tôn Lệnh Bài.
- Xuyên qua.
Lâm Phàm đã làm tốt tất cả chuẩn bị lạnh nhạt nói.
Trong chớp mắt một chùm sáng bao phủ lấy Lâm Phàm từ từ đem Lâm Phàm kéo xuống vào bên trong bình phong, sau đó bóng người Lâm Phàm trong nháy mắt cũng biến mất ở bên trong Đông Linh châu.
...
Thương Linh châu.
Trong một chỗ rừng rậm, khí tức tiêu sát để người ta không rét mà run.
Hai làn sóng bóng người, một trước một sau cuồng tập.
Ở mặt trước một đám người lưu vong, trên thân đều có thương thế, mỗi một lần cuồng tập đều sẽ bắn lên một tia huyết hoa tung bay ở trong hư không.
- Các sư muội sư đệ, ta đến dẫn bọn họ đi chỗ khác, các ngươi thừa cơ hội lúc này mà rời đi, bất kể như thế nào cũng đều phải sống sót.
Một tên thanh niên cầm trường kiếm trong tay, trong mắt lập loè một tia hung ác đối với những người phía sau kia, trong lòng phẫn nộ vô cùng.
- Không được sư huynh, chúng ta đồng thời cùng trốn.
- Đồng thời? Cùng nhau chúng ta đều sẽ chết...
Mà ngay tại thời khắc thanh niên này nói chuyện, một đạo hàn quang đột nhiên từ phương xa phá không mà đến, đạo hàn quang này tràn đầy khí tiêu sát, chân nguyên trong đó rung chuyển bay thẳng về một tên đệ tử.
Tên đệ tử đang lao nhanh đi thì nhìn thấy đạo ánh sáng đấy ngay lập tức tâm thần hoảng hốt bị trấn địng tại chỗ.
Nhưng trong chớp mắt đó tên thanh niên kia đột nhiên chuyển biến thân hình, nháy mắt đã che ở trước mặt sư đệ.
- Sư huynh...
Tên đệ tử kia nhìn thấy sư huynh che chở ở trước mặt, nhất thời cả kinh sau đó lộ ra thần sắc kinh khủng.
Vệt hào quang đó trong nháy mắt đánh vào mặt sau tên thanh niên, nhất thời liền nghĩ ngay tới tiếng kim loại va chạm.
- Không có việc gì, đừng phân tâm, tiếp tục chạy.
Thanh niên chỉ cảm thấy một luồng cự lực đánh vào trên thân hắn, bất quá vẫn còn tốt, có thể chống đỡ được.
Những sư đệ sư muội nhìn thấy sư huynh chỉ dùng thân thể liền có thể gắng gượng đón đỡ được chiêu đó thì lập tức đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thế nhưng tập mãi cũng thành quen rồi.
Thanh niên cầm thanh trường kiếm nhìn về phương, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một lần, lập tức hoài niệm suy nghĩ.
- Lão sư, ngươi lại cứu ta một mạng.
...
Một đường cuồng tập không biết đã chạy trốn bao lâu, thế nhưng bọn họ biết nếu như ngừng lại, như vậy chờ đợi bọn hắn chính là tử vong.
- Các sư đệ sư muội đừng quay đầu, sư huynh giúp các ngươi ngăn cản đường lui.
Thanh niên nói ra.
- Tào sư huynh...
- Nhiều lời vô ích, các ngươi nhất định phải sống sót.
Thời khắc này thanh niên đột nhiên ngừng lại sau đó hít sâu một hơi, cái ánh mắt kiên nghị nhìn chăm chú về phía những người đang theo sau truy đuổi đến, một chiêu kiếm nơi tay ngăn cản tất cả.
- Hừ, chạy không nổi rồi đúng không.
Giờ khắc này những người truy đuổi phía sau nháy mắt đã đem thanh niên này bao vây lại, liên tục cười lạnh.
- Uỗng cho Hỗn Nguyên Tông các ngươi là danh môn chính phái, dĩ nhiên cũng làm ra loại việc diệt tông này.
Thanh niên tức giận nói.
- A, dư nghiệt Xích Hồng Tông dĩ nhiên cũng nghĩ có thể ngăn cản chúng ta, quả thực chính là si nhân mộng tưởng, lên cho ta.
Người đầu lĩnh Hỗn Nguyên Tông nhẹ nhàng vung tay lên nói.
Thanh niên hít sâu một hơi:
- Hôm nay cho dù chết, cũng phải lôi kéo các ngươi xuống cùng.
Mấy người liên tục tiến vào đem thanh niên vây lại ở bên trong, sau đó liên tục đánh tới.
Theo thời gian trôi qua, thanh niên kia từ từ bắt đầu có chút không chịu đựng được nữa, nếu như không phải dựa vào thân thể thì chỉ sợ đã chống đỡ được tới lúc này.
----------------------------------------------------------------------------------------------------