Tối Cường Âm Dương Đại Tông Chủ

Chương 2: Lâm gia




Ăn đan dược như đường đậu, đột phá như tên lửa.
Tạm thời chỉ có thể hình dung hắn như vậy.
Cứ tinh luyện rồi cắn đan, tinh luyện rồi lại cắn đan … trong vòng năm tiếng đồng hồ, khí tức hắn kéo thằng từ Tôi Thể Nhất Trọng lên thẳng Tôi Thể Cửu Trọng.
Nếu không phải vì kháng tính của dược liệu càng ngày càng mạnh, thu được linh khí cũng không nhiều lắm, không chừng hắn đã càng quét cho đến Linh Nguyên Cảnh mới thôi.
Thật thì hắn nói cho vui miệng, thực tế Tôi Thể chỉ là cường hóa thể chất làm chủ yếu, nên cắn dược lên tu vi nhanh cũng là chuyện bình thường. Nhưng Linh Nguyên thì lại khác, Tôi Thể muốn đột phá Linh Nguyên phải nuôi dưỡng cho linh khí trong người có thể tuần hoàn chu kỳ một cách tự nhiên, cần lượng linh khí rất kinh người.
Mà Nhất Phẩm Huyết Khí Đan đan lúc này đối với hắn cũng gần như vô dụng, hiệu quả không được một phần mười viên đầu tiên ăn, có ăn nữa cũng vô dụng, làm sao có khả năng đột phá.
Hiện giờ hắn chỉ có thể tìm đan dược cao cấp hơn hoặc chậm rãi chờ đột phá, lấy thiên phú của hắn, đột phá Linh Nguyên cũng chỉ là thời gian.
...........................
Hắn rời đi, men theo đường mòn tới một ngôi làng nhỏ.
“Đinh, tới Trang Trấn.”
“Nhiệm vụ mới - Duyên Sư Đồ: Ở Lâm gia tiểu tộc, một nữ nhân mang trong mình Cửu m Tuyệt Mạch, bởi vì không khai Thần Mạch cho nên bị coi thường, tìm và nhận làm đồ đệ, ban thưởng: Huyền m Thần Thạch ( Thần Cấp) + Linh m Đế Lục ( Thần Cấp).”
Hắn đến thôn trang liền nghe một cái nhiệm vụ, trong lòng liền kinh hỉ.
Sau đó, vì để biết thêm thông tin, hắn tìm người dân ở đây hỏi thăm mới biết được tình cảnh hiện tại của Trang Trấn.
Trang Trấn là một tiểu trấn nhỏ với tam gia làm chủ, bao gồm Lâm Gia, Hà Gia cùng Lý Gia, bọn họ đều có một vị Linh Nguyên Cảnh tọa trấn, địa vị cao cao tại thượng. Mà Lâm gia trong ba gia chỉ đứng thứ ba. Những năm gần đây Lâm gia sa sút, thế hệ thiên tài càng ngày càng ít, bị hai gia còn lại chèn ép gắt gao.
“Linh Nguyên cảnh, cũng không phải mạnh lắm.” Hắn thầm nghĩ.
Lâm Thiên không biết rằng, đại đa số tu sĩ nơi nhỏ bé này người thường điều dừng lại ở Tôi Thể Cửu Trọng, một chút người đột phá Linh Nguyên điều được xem là lão quái vật, đã xem là vô địch ở trấn nhỏ này rồi.
“Nha, Lâm gia ở gần cuối trấn, sở hữu một chút tiệm tạp hóa, một cái luyện đan đường.”
Hắn hiện tại hết tiền rồi, cho nên cũng có chút khổ bức, ngay cả ăn miếng cơm cũng là vấn đề.
May thay, Nhất Phẩm Huyết Khí Đan hắn còn cả rỗ, đề phòng những trường hợp thế này, có lẽ bán đi cũng được không ít tiền đâu.
“Quý khách, ngài đến dùng gì.”
Tiểu điếm, một tên nhân viên nhìn hắn cười phúc hậu nói.
“Bán đan.” Lâm Thiên nói.
Tiểu nhân viên nghe vậy, liếc hắn từ trên xuống, cười phì.
“Thiếu gia, khách điếm này không phải chỗ chơi đùa, mang ngài đi chỗ khác chơi.”
Tiểu nhân viên lời nói khinh thường, hắn xem ra Lâm Thiên chỉ đến đây quấy rối, dù sao Lâm Thiên vừa lạ mặt, quần áo trên người lại quái dị mảnh mảnh như ăn mày, chỉ đuổi khéo không chửi cẩu huyết lâm đầu là hên rồi.
“Đây, ngươi có thể kiểm tra.”
Lâm Thiên nhíu mày, mắt chó coi thường người khác gì đó, hắn ghét nhất.
Thuận tay móc từ trong lòng ngực ra một lọ thủy tinh ( Thành đan hệ thống tặng kèm) ném lên bàn tiểu điếm, rồi ngồi xuống ghế chéo chân như ông cụ non.
Tiểu nhân viên mắt chó coi thường người tất nhiên là không tin, hắn xem Lâm Thiên trăm phần trăm là quấy rối, khinh bỉ ném lọ dược sang một bên.
“Đồ bỏ cũng dám đem lên đây, hai đại ca, có người quấy rối.”
Trước cửa hai tên Tu Sĩ đi vào, dựa vào khí tức dễ dàng nhận ra cả hai đều là Tôi Thể Ngũ Trọng.
“Làm sao lão đệ, lại có người quấy rối.” Lâm Đại Bươu cùng Lâm Tiểu Bưu liếc qua Lâm Thiên một cái, nhìn hắn mới mười sáu mười bảy tuổi, không thèm quan tâm mà nhìn sang tiểu nhân viên.
“Là hắn, hắn là hai gia tộc khác mượn đến gây chuyện.” Tiểu nhân viên cười tà tà, rò ràng là muốn hại người ta.
Lâm Thiên khóe mắt giật giật, ngày trước hắn xem tiểu thuyết luôn thấy tình huống mắt chó coi thường người luôn có phần giả tạo, xem ra thực sự không phải vậy, ở thế giới thực lực vi tôn này, không thể hiện một chút thực lực chắc chắn sẽ bị khuất nhục, là ai cũng khó tránh khỏi.
Ngộ ra chân lý, hắn cũng hiểu rồi, nước sông không phạm nước giếng, có ơn thì báo, có oán thì trả.
Hắn nhìn tiểu nhân viên ‘thâm tình’, khiến tên kia lạnh cả xương sống.
“Ồ, trước mặt hai lão gia đây còn dám ngang ngược như vậy, xem ra ngươi chán sống.”
Lâm Tiểu Bưu khinh thường, tiến tới chuẩn bị đánh Lâm Thiên một trận.
“Một cái tu sĩ nhỏ bé, cũng dám ngông cuồng.”
Lâm Thiên lạnh lùng, không nói gì nhiều, tùy tiện một cước đạp bay Lâm Tiểu Bươu.
Lâm Tiểu Bươu như đạn pháo bắn ra, oanh nát cả bức tường, toàn thân xương cốt điều vỡ nát, rõ ràng là gần như phế.
“Tiểu đệ.” Lâm Đại Bưu đau đớn hét, lập tức như điên vô tới, hầu như quên mất hắn không mạnh hơn tiểu đệ hắn bao nhiêu, đồi với Lâm Thiên chỉ là đưa đồ ăn.
“Rầm …”
Tiểu nhân viên nhìn thấy hai người giữ cửa dễ dàng bị miểu sát, kinh hãi quay đầu chạy, lúc này phía sau điếm hai người đi ra.
“Đây là …”
Lâm Tiếu cùng Lâm Côn đang ngồi trò chuyện dược liệu điếm, không ngờ nghe bên ngoài xảy ra chuyện, liền ngờ vực đi ra tìm hiểu.
Tiểu nhân viên thấy được hai người, kinh hỉ chạy tới.
“Nhị Trưởng Lão, Tam Trưởng Lão nhanh, có người muốn phá quán.”
“Là ai.” Lâm Tiếu giật mình, Lâm Côn bạo nổ hét lớn, chạy ra đại sảnh.
Nhìn hai tên bảo vệ xương cốt vỡ nát, nằm la liệt trên đất, cả hai vị trưởng lão điều giật mình sau đó là phẫn nộ.
“Làm sao lại lại như vậy.”
“Ngươi là ai, làm sao lại đến Lâm Gia phá rối.”
Bọn hắn nhìn Lâm Thiên, hét lớn, chuẩn bị chân khí tùy thời ra tay chế phục hắn.
“Bổn lão gia là cháu của Lâm Vũ, thiên tài ba trăm năm trước rời khỏi Lâm gia.”
“Lâm Vũ, ba trăm năm trước, chẳng lẽ là Huyết Kiếm Lâm Vũ, không ngờ hậu nhân của hắn vẫn còn sống.”
Lâm Tiếu cùng Lâm Côn hai lào đầu nghe hắn lắc lư, đột nhiên nghĩ đến trong sách cổ Lâm gia hình như cũng từng có Lâm Vũ người này, cũng khoảng vài trăm năm trước rời khỏi Gia tộc.
“Làm sao có thể, Huyết Kiếm Lâm Vũ tời đi gia tộc tính ra đã được hơn ba trăm năm, làm sau có thằng cháu nhỏ như ngươi.” Lâm Tiếu nghi ngờ hỏi.
Lâm Thiên khóe mắt giựt giựt, nói bậy nói bạ không ngờ nói trúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.