Tôi Cùng Nhà Giàu Số Một Trói Tơ Hồng

Chương 25: Dục Vọng Chiếm Hữu






Người đang nắm tay Phó Hải Tu dùng một chút lực, khiến tay Phó Hải Tu buông lỏng ra.
"Bác sĩ Nhiếp?" Trình Lê ngạc nhiên.
Là người bác sĩ tâm lý đã nói chuyện với Trình Lê vào lần trước - Nhiếp Duẫn Sơ.
Anh ta thực sự khiến Phó Hải Tu buông lỏng tay một cách nhẹ nhàng.
Ánh mắt âm trầm của Phó Hải Tu nhìn vào khuôn mặt của Nhiếp Duẫn Sơ, khi hắn đang định nói chuyện thì điện thoại của hắn lại đột ngột rung lên.
Phó Hải Tu liếc nhìn điện thoại, có vẻ đó là một cuộc gọi không thể không trả lời, hắn ta nghe điện thoại.
Sau khi nghe đối phương nói vài câu, Phó Hải Tu trả lời: "Các anh chờ tôi, tôi sẽ đến ngay."
Lại nhìn qua Úc Tinh lần nữa, Phó Hải Tu nói một câu: "Hiện tại tôi có việc gấp, tôi sẽ gặp em sau" rồi vội vàng rời đi.
Xem vẻ mặt của hắn, quả thực đang có chuyện gấp, không thể không đi.
Trình Lê nghĩ thầm: tơ hồng kết nối hai người đã được cắt đứt, đã không còn duyên phận với nhau thì nhất định sẽ có đủ loại chuyện ngoài ý muốn ngăn cách bọn họ.
Phó Hải Tu đi rồi, Nhiếp Duẫn Sơ nháy mắt với Trình Lê: "Cứ tưởng rằng sẽ được đánh một trận, thế mà hắn lại chạy trước sao?"
Trình Lê cười thành tiếng.
Nhiếp Duẫn Sơ nhìn qua bàn của Trình Lê, biết hai người đã ăn xong, anh liền hỏi: "Trời tối rồi, để tôi đưa các cô trở về đi?"
Trình Lê vốn định từ chối, nhưng cô lại không yên tâm về con người Phó Hải Tu kia, vẫn nên đưa Úc Tinh trở về an toàn.
Nhiếp Duẫn Sơ lái một chiếc xe địa hình mới ra mắt của Bentley, một chiếc Bentley Bentayga, thấy Trình Lê nhìn chăm chú xe của mình, anh mỉm cười.
"Muốn khinh bỉ thì cứ khinh bỉ đi, tôi già rồi.
Tiền kiếm được chỉ đủ ăn, cha tôi còn nói nếu mấy năm nữa còn chưa ổn định nổi cuộc sống ở đây thì phải lăn về quê mà sống."
Nhiếp Duẫn Sơ đưa Úc Tinh về trước, chờ sau khi Úc Tinh đã xuống xe, anh mới nói chuyện với Trình Lê: "Thực ra cô không cần gọi tôi là bác sĩ Nhiếp làm gì, tôi chẳng qua chỉ đơn giản giúp cô đánh giá, cũng không thực sự được xem là bác sĩ của cô."
Trình Lê lập tức xấu hổ.
Thấy vẻ bối rối của cô, Nhiếp Duẫn Sơ cười: "Bác sĩ Nhiếp, bác sĩ Nhiếp, có vẻ nghiêm túc quá, nhưng nếu cô thích thì cứ gọi như vậy, cũng không có vấn đề gì."
Khi còn ở trong phòng khám, Nhiếp Duẫn Sơ ít nhiều gì cũng có chút dáng vẻ của bác sĩ, còn bây giờ anh hoàn toàn thể hiện con người thật của mình.

Tuy đã nói bản thân anh không phải là bác sĩ, Nhiếp Duẫn Sơ vẫn hỏi một chút về quá trình điều trị gần đây của Trình Lê, lại nói: "Kỳ thực nghe tư vấn tâm lý cũng là một cách điều trị, nhưng tự điều chỉnh bản thân cũng rất quan trọng, tôi có mấy quyển sách khá phù hợp với trường hợp của cô, tôi sẽ đưa cho cô sau."
Xe đã đến Bravo, Nhiếp Duẫn Sơ đưa Trình Lê vào đại sảnh, anh xin số điện thoại của Trình Lê: "Lần sau khi đi ngang qua đây, tôi sẽ đem sách cho cô."
Trình Lê mỉm cười đồng ý.
Nhiếp Duẫn Sơ nhìn gương mặt tươi cười của cô, anh nghĩ thầm: Gặp lại cô lần này, so với lần trước thì trạng thái bây giờ của cô tốt hơn rất nhiều.
Lần trước ở phòng khám, mặc dù cô cũng mỉm cười, nhưng dáng vẻ lại giống như một bé mèo đang căng thẳng và sợ hãi, cũng giống như một bé gái mồ côi, khi đột nhiên bị bỏ rơi trên một con phố mà đâu cũng chỉ thấy người lạ, cô bé ấy chỉ có thể nhìn mờ mịt nhìn xung quanh, trong đôi mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
Hôm nay gặp lại, người con gái ấy trông có vẻ đã thoải mái và tự tin hơn nhiều.
Chắc hẳn đã có ai đó mang đến cho cô cảm giác an toàn không thể phủ nhận.
Hoặc là do cô đã có một công việc mà cô có thể tự do thể hiện giá trị của mình, hay là do có một nguồn hỗ trợ tinh thần vững chắc, cũng có thể là do cả hai điều đó.
Người kia là ai, không cần nghĩ cũng biết.
Trong lúc Nhiếp Duẫn Sơ đang thất thần, trước mặt anh lại xuất hiện thêm một người.
Kỳ Thức không biết đã lại đây từ lúc nào, anh đang nhìn chằm chằm Nhiếp Duẫn Sơ với ánh mắt không chút thiện ý,
Khi Kỳ Thức vừa mới tiễn khách xuống lần, từ xa trong đại sảnh anh đã thấy Trình Lê và Nhiếp Duẫn Sơ.
Hai người cách nhau rất gần, lại gần nhau cùng trao đổi số điện thoại, một người con gái xinh đẹp, một người đàn ông tuấn tú, thoạt nhìn trông rất hợp đôi, làm cho những người đi ngang qua cũng không nhịn được phải quay đầu lại.
Trong lòng Kỳ Thức đột nhiên bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.
Kỳ Thức không phải là dạng người dễ bị cảm xúc chi phối, vì vậy anh lập tức nhìn xuống vòng tròn đỏ trên ngón tay mình theo bản năng.
Tơ hồng giống như một con rắn, bắt đầu trườn ra khỏi hang sau kỳ ngủ đông của mình.
Ngọn lửa của sự giận dữ bùng lên mạnh mẽ trong lòng, đây hẳn là dục vọng độc chiếm cùng với ghen ghét của Phó Hải tu.
Kỳ Thức dời ánh mắt sang chỗ khác, anh định đi vào thang máy.
Nhưng đáy lòng lại rất chua xót, như có một bàn tay nào đó đang bóp chặt khiến người ta khó chịu.
Kỳ Thức nhịn không được liền quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Trình Lê ngẩng đầu lên và mỉm cười rạng rỡ với Nhiếp Duẫn Sơ.
Cái má lúm đồng tiền nho nhỏ kia giống như một bông hoa.
Kỳ Thức từ bỏ, anh không tiếp tục đấu tranh với chính mình nữa, quay người bước nhanh về phía Trình Lê.
"Bác sĩ Nhiếp đã đưa tôi về và anh ấy nói định cho tôi mượn vài cuốn sách." Trình Lê giải thích với Kỳ Thức.
Kỳ Thức ừ một tiếng, gật đầu với Nhiếp Duẫn Sơ, nói với Trình Lê: "Em đi lên trước đi, tôi có chuyện cần nói với bác sĩ Nhiếp."
Giọng điệu của anh lạnh lùng và âm trầm, không còn là giọng điệu thờ ơ, lười biếng thường ngày, mà giống như giọng điệu của Phó Hải Tu khi nói chuyện.
Trình Lê lo lắng nhìn Kỳ Thức, nhưng cô vẫn vẫy tay với Nhiếp Duẫn Sơ rồi ngoan ngoãn đi vào thang máy.
Chờ đến khi Trình Lê đi rồi Kỳ Thức liền nói thẳng.
"Bác sĩ Nhiếp, tôi nhớ là bác sĩ tâm lý thì không thể yêu đương với bệnh nhân của mình được, dù quy định của nước ta về phương diện này không nghiêm ngặt thì ít nhất anh cũng nên tuân theo đạo đức nghề nghiệp."
Thật ra Kỳ Thức không cần mở miệng, chỉ cần nhìn vẻ mặt của anh ta, Nhiếp Duẫn Sơ đã biết anh ta muốn nói gì.
Nhiếp Duẫn Sơ mỉm cười: "Tôi vừa mới nói việc này với Trình Lê, thật ra tôi cũng không hẳn được xem là bác sĩ tâm lý của cô ấy nếu chiếu theo quy định chặt chẽ nhất."
Kỳ Thức híp mắt.
Lúc trước Nhiếp Duẫn Sơ chỉ đơn giản đánh giá một chút rồi lại giới thiệu Trình Lê cho người khác, có lẽ ngay từ đầu anh ta đã có loại tâm tư này.
Hai người đàn ông nhìn thẳng vào nhau, không ai nhường ai.
Vài giây sau, Nhiếp Duẫn Sơ đột nhiên nói: "Kỳ tổng, tình trạng của Trình Lê hiện tại mới bắt đầu có chuyển biến tốt, cô ấy cần một môi trường thoải mái mà bản thân có thể thả lỏng, nếu như anh cứ thể hiện sự chiếm hữu và ghen tuông của bản thân như thế này thì sẽ gây bất lợi cho sự hồi phục của cô ấy."
Trình Lê trở lại tầng cao nhất, do dự một chút, cô không đi gỡ tơ hồng mà ở lại phòng làm việc của Kỳ Thức đợi anh.
Đợi một lúc lâu, Kỳ Thức cuối cùng cũng đi lên.
"Anh không sao chứ?"
Trình Lê có chút lo lắng.
Vừa rồi anh giống như bị Phó Hải Tu nhập vào người.
"Không có việc gì."
Kỳ Thức vừa vào phòng liền đi tới ngồi xuống chỗ của mình, xoa xoa giữa mày.

Trình Lê lặng lẽ đi tới, cô đưa tay sờ trán cùa anh, giọng điệu lo lắng: "Lần sau tôi sẽ không để anh phải buộc loại tơ hồng kỳ quái này cùng tôi nữa."
Những lời này của cô vô cùng thân mật, dịu dàng săn sóc, khác hẳn so với cách nói bình thường.
Kỳ Thức bất giác kéo tay cô xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Kỳ Thức chợt nhận ra đây không phải là Trình Lê.
Cũng giống như anh bị ảnh hưởng bới Phó Hải Tu, lúc này Trình Lê cũng đang bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Úc Tinh.
Chẳng qua vì Úc Tinh và Trình Lê cũng trạc tuổi nhau, tính tình hai người cũng đơn thuần, không cực đoan như Phó Hải Tu nên cách thể hiện cũng không rõ ràng.
Cô bỗng nhiên trở nên chu đáo, tỉ mỉ, khom lưng cúi đầu, sẵn sàng đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của anh.
Trình Lê tùy ý để Kỳ Thức nắm tay mình, cũng không có ý định rút tay ra.
Phần thuộc về Phó Hải Tu đang bùng cháy trong lòng anh, sự ghen tuông vừa mới bị Nhiếp Duẫn Sơ khơi mào lấn át lý trí của anh, dục niệm bạo lực tràn ngập trong đầu anh.
Cô càng thuận theo, lại càng khiến anh muốn đè cô xuống, bắt nạt cô, bóp nghẹt cô, ngắm nhìn bộ dáng khóc lóc của cô.
"Ngồi xuống." Kỳ Thức khàn giọng nói, duỗi tay siết chặt eo Trình Lê.
Nếu là bình thường, Trình Lê tuyệt đối sẽ không bao giờ nghe theo những lời như vậy.
Thế nhưng lần này, khi bị Kỳ Thức ra lệnh, cô lại thực sự ngồi ở trên người anh, tuy hai má cô phiếm hồng nhưng lại không có chút phản kháng nào.
"Hôn tôi." Kỳ Thức chăm chú nhìn cô, thấp giọng đưa ra mệnh lệnh tiếp theo.
Trình Lê chỉ lưỡng lự một lát, sau đó cô liền cúi đầu xuống, cánh môi phủ lên môi anh.
Động tác của cô nhẹ nhàng, mềm mại, lại hoàn toàn không thể giảm bớt được những bực bội trong lòng Kỳ Thức, ngược lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
Kỳ Thức dứt khoát đưa tay giữ sau đầu Trình Lê, ấn mạnh cô xuống, ôm chặt cô trong vòng tay anh.
Mọi tia lý trí trong đầu Kỳ Thức đều biết hành động bây giờ của là sai trái, lợi dụng tơ hồng để chiếm tiện nghi của cô.
Nhưng nếu không làm như vậy, Kỳ Thức sợ rằng chính bản thân anh sẽ làm ra chuyện càng đáng sợ hơn.
Nụ hôn này quá mức dữ dội và hung bạo, một chút máu lan ra trên lưỡi.
Kỳ Thức đột nhiên buông Trình Lê ra.
"Được rồi.
Em đi đi."
Thanh âm lạnh như băng, toàn thân trên dưới lại khôi phục tư thái cự tuyệt người khác từ cách xa ngàn dặm.
Trình Lê nghe lời đứng dậy từ trên người anh, khi cô đi tới cửa thì đột nhiên hỏi: "Kỳ Thức, có phải vừa rồi anh rất muốn đánh tôi đúng không?"
Hóa ra cô ấy đều biết.
Kỳ Thức nghĩ thầm: Ngây thơ.
Điều tôi muốn làm so với việc đánh còn điên rồ hơn nhiều.
Giọng điệu Kỳ Thức bình thường: "Ừ.
Quay lại văn phòng, tự nhốt mình lại, hôm nay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Nhưng Trình Lê không thể không xuất hiện trước mặt anh.
Bởi vì khi cô vừa trở lại văn phòng Nguyệt Lão thì lại phát hiện ra một chuyện kỳ quái.
Hôm qua Kỳ Thức đã cạo hết tơ hồng trên tên của Phó Hải Tu, nhưng khi Trình Lê xem lại hôm nay, cô thấy trên tên của hắn lại xuất hiện thêm một sợi tơ hồng.
Sợi dây kia lẻ loi rũ xuống từ quyển sách, như thể không biết chính nó nên đi về đâu.
Trình Lê vội vã đi tìm Kỳ Thức.
Kỳ Thức đang ngồi phê duyệt báo cáo, nghe thấy tiếng Trình Lê tiến vào, anh liền ngẩng đầu liếc mắt một cái: "Lại tới tìm tôi? Vừa rồi hôn chưa đủ sao?"
Đó chính là giọng điệu trào phúng mang theo sự lười biếng của Kỳ Thức.
Trình Lê thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như cơn thịnh nộ kia của anh đã qua đi.

"Ai muốn hôn anh chứ.
Có một chuyện lạ, anh qua đây xem thử."
Trình Lê nắm tay áo ông chủ, kéo anh đến văn phòng Nguyệt Lão, cho anh xem sợi tơ hồng vừa mới xuất hiện trên tên của Phó Hải tu.
Kỳ Thức nhíu mày.
"Có lẽ ngày hôm qua tôi đã không cạo sạch tơ hồng một cách triệt để.
Hoặc là do chấp niệm của Phó Hải Tu quá nặng.
Tôi sẽ đi tìm người có thể biết cách giải quyết chuyện này."
Kỳ Thức vừa nói vừa tiện tay cầm lấy sợi tơ hồng mới của Phó Hải Tu, đem quấn nó vào cây gậy nhỏ ở góc tường.
Một sợi tơ hồng đứt dài như vậy, nếu bị lẫn với các sợi khác sẽ rất phiền phức, đặc biệt khi đây còn là tơ hồng của một người như Phó Hải Tu.
Trước hết cũng chỉ có thể làm như vậy.
Trên cây gậy nhỏ lại treo thêm một sợi tơ hồng, treo lơ lửng trên không trung, trông thật đáng thương.
Khi Kỳ Thức đi tới cửa, anh bỗng nhiên nói: "Trình Lê, tối nay em trở về ký túc xá được không?"
Trình Lê đồng ý.
Đêm nay phỏng chừng cũng không dễ chịu, hai người vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn, có vẻ nếu cánh nhau càng xa thì ảnh hưởng của tơ hồng cũng sẽ yếu hơn.
"Tôi bảo tài xế đưa em về." Kỳ Thức nói.
Trình Lê không nhịn được mà bật cười, cô kiên quyết từ chối: "Không cần, cũng không phải là không có xe buýt."
Trình Lê đã lâu không quay lại ký túc xá, khi ngồi trên xe buýt, không khí ấm áp trong xe khiến cô mơ màng buồn ngủ.
Lúc trước, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, Trình Lê bắt đầu học đi xe buýt.
Đó là một ngày nắng nóng, xe không có điều hòa, trong xe nồng nặc mùi mồ hôi, đối với xe có điều hòa thì không khí trong xe lại càng có mùi quỷ dị hơn.
Mỗi lần xuống xe, cô đều cảm thấy khó chịu nửa ngày, hận không thể ngay lập tức trở về nhà tắm rửa thay quần áo, lột một tầng da của chính mình.
Sau đó càng ngồi càng quen, có khi còn có thể dựa vào cửa sổ xe ngủ một giấc.
Mấy ngày nay đều đi bằng xe của Kỳ Thức, hôm nay quay lại đi bằng xe buýt, cái mùi vốn dĩ đã quen giờ lại thấy không quen.
Có thể thấy, thay đổi từ cách sống của người nghèo sang người giàu thì dễ, còn ngược lại thì khó khăn biết bao, quả thực không thể để bản thân có tật xấu như vậy.
Vốn dĩ xe buýt sẽ đi thẳng đến cổng trường, nhưng vì Trình Lê có chút khó chịu nên xuống xe sớm hơn một trạm.
Không khí đêm đông trong lành và se lạnh khiến cô cảm thấy tốt hơn nhiều.
Trình Lê đi bộ về phía trước dọc theo đường, đêm nay trên đường không có người qua lại, đèn đường có hơi tối.
Bỗng nhiên Trình Lê chợt nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng cô.
Có thứ gì đó bất ngờ che miệng và mũi của Trình Lê, cô ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Trình Lê thuận tay bẻ ngón tay của người đó, nghe rõ ràng một tiếng "răng rắc".
Đó là một kẻ ngoan độc, hắn ta bị thế nhưng không hề buông tay, Trình Lê lại thúc cùi chỏ vào ngực hắn, nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.
Sau đó, ý thức trở nên mơ hồ.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.