Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 18: Chương 18






Dĩ nhiên Đỗ Cửu sẽ không cho rằng Bạch Huyên Huyên tự nguyện nhận tội, y liếc nhìn xung quanh một vòng, không bất ngờ y vẫn chẳng nhìn thấy được gì.
"Có phải là Quỷ Vương không?" Y hỏi hệ thống.
Hệ thống cuộn tròn lại thành một cục: "...!đúng thế."
Đỗ Cửu theo bản năng lại liếc nhìn hai bên: "Hắn đang ở đâu?"
Hệ thống nuốt nước miếng: "...!Ở sau lưng ngươi."
Đỗ Cửu lập tức giật hết cả mình, lưng cứng đờ, chỉ là lần này không phải phản ứng sinh lý vì sợ quỷ mà là phản ứng tâm lý vì sợ Tần Cửu Chiêu.
Hóa ra với y Tần Cửu Chiêu còn đáng sợ hơn cả quỷ à? Y nhỏ lệ trong lòng, nếu đổi cách nhìn thì có phải y nên cảm ơn Tần Cửu Chiêu vì giúp mình không sợ quỷ nữa?
Nhưng mà theo lời lão đại thì hiện tại Tần Cửu Chiêu vốn không hề có ký ức, bây giờ hắn chỉ là Quỷ Vương thôi.
Mất trí nhớ mà vẫn tìm được mình, phải hận tới y mức nào đây?
Hệ thống: "Ta cảm thấy rằng có vẻ không phải là hận, mà là...!yêu?"
Đỗ Cửu: "Nếu có kẻ hại mi bị chúng bạn xa lánh, bị toàn thế giới ghét bỏ, thậm chí là hồn phi phách tán thì mi vẫn còn muốn yêu kẻ đó tiếp à?"
Hệ thống: "...!Được rồi, vậy là hận."
Cho nên may là hắn mất đi ký ức, đối mặt với Tần Cửu Chiêu mất trí nhớ Đỗ Cửu vẫn có thể chắc rằng mình lừa cho qua chuyện được, thế giới trước không phải vẫn bình an đi hết sao?
Nói ngay ra thì việc baba chủ tịch là Tần Cửu Chiêu này khiến y có hơi bất ngờ, nhưng mà hiện giờ ngẫm lại hai người cũng có chút giống nhau, đặc biệt là phần cố chấp kia, nếu lại nhân 3 lên đúng thật ra Tần Cửu Chiêu.

Về phần Quỷ Vương của thế giới này chỉ mới tiếp xúc hai lần ngắn ngủi, hơn nữa lúc đó y còn bị dọa sắp tè ra nên tạm thời không thể so sánh được, nhưng nếu hắn thật sự là Tần Cửu Chiêu thì cho dù là mất trí nhớ chắc chắn cũng sẽ giữ lại một phần tính cách của bản thân.
Bạch Huyên Huyên bất thình lình thừa nhận hù cho người khác giật mình, Đỗ Cửu ngẩn người xong mới ngờ vực hỏi: "Cô biết cô đang nói gì không?"
"Tôi biết." Bạch Huyên Huyên gật đầu đưa tay lên cao hơn, "Tôi không điên cũng không bệnh tật gì, lời tôi nói đều là sự thật, tôi có tội, tôi đã biết tội, tất cả đầu do tôi làm, tôi vì muốn thoát khỏi Bàng Tuấn Bác nên mới gài bẫy hại anh ta, bắt tôi đi."
"Cô nói gì?!" Vẻ mặt bà Bàng không dám tin, "Huyên Huyên cô biết cô đang nói gì không?"
Bạch Huyên Huyên không nhìn tới bà, chỉ tiếp tục đưa tay xin Đỗ Cửu bắt mình.
Đỗ Cửu nhíu mày, vẫy tay gọi Lâm Thiên và Nguyễn Thanh: "Dẫn về trước đã."
Sự việc phát triển một cách thần kỳ, bà Bàng không thể không gọi chồng tới trông Bàng Tuấn Bác còn bản thân thì theo về cục cảnh sát.
Mấy người Lâm Thiên Nguyễn Thanh cũng rơi vào mơ hồ, không thể hiểu nổi tay sao giây trước Bạch Huyên Huyên vẫn còn khóc tới xót cả ruột gan mà giây sau đã đột ngột nhận tội, hơn nữa điệu bộ lúc đó của cô thật sự có hơi quái dị.
"Em nói xem có phải cô ấy trúng tà không?" Lâm Thiên run run.
Nguyễn Thanh thật ra lại khá gan dạ, phân tích: "Em thấy chắc là cô ta bị dọa sợ rồi, người bình thường bị cảnh sát tìm tới đều sẽ chột dạ, tố chất tâm lý hơi kém thì chuyện nhận tội ngay tức thì cũng không phải chưa từng có.
Bạch Huyên Huyên chỉ là một cô gái, lần đầu làm ra loại chuyện này nên chắc chắn sẽ sợ."
"Chưa chắc." Lâm Thiên lắc đầu, "Em xem, lúc chúng ta vừa tới rõ ràng cô ta làm ra vẻ rất đau lòng vì bạn trai cho tới khi đội trưởng Nghiêm đi qua hỏi chuyện, nếu là một cô gái bình thường đã bày ra vẻ như vậy thì chắc hẳn cũng đã chuẩn bị giấu giếm mọi chuyện, nếu không trước đó cô ta cần gì phải giả vờ khóc lóc."
"Cho nên..." Anh sờ cằm nhìn Đỗ Cửu, "Đội trưởng Nghiêm đã nói gì khiến Bạch Huyên Huyên sợ tới mức chịu trói?"
Đỗ Cửu không biết phải trả lời anh ra sao, chẳng lẽ lại đi nói là bị quỷ dọa sợ à, y ấp úng nửa ngày mới phun ra được một câu: "Chắc có lẽ là do tôi quá nghiêm túc?"
Lâm Thiên nhìn y với ánh mắt "cậu đùa tôi đấy à".
Nguyễn Thanh quay đầu đi cười trộm.
Qua xác minh thì những gì Bạch Huyên Huyên nói đều là sự thật, từ trong túi cô cũng tìm ra được thuốc còn thừa lại.
Căn cứ vào lời kể của cô thì do cô muốn thoát khỏi Bàng Tuấn Bác, sở dĩ chọn cách độc ác như vậy là vì có người bày mưu đặt kế, cô giữ lại thuốc chứ không tiêu hủy cũng vì muốn nắm điểm yếu của người kia, cho dù điều tra ra được cô cũng có thể khiến hắn cứu cô.
Tiếc rằng cô tính toán được mở đầu nhưng lại không ngờ được kết thúc, không biết được bản thân đang sống trong thế giới thần quái phản khoa học, thẳng thắn kể ngay ra hết tất cả tính toán của bản thân.
Hơn nữa theo lời cô thì ngay từ đầu là do cô cố ý tiếp cận Bàng Tuấn Bác.
Bà Bàng hết sức khiếp sợ, bởi vì Bạch Huyên Huyên nhờ mình mà quen biết cháu trai nhà mình.
Bạch Huyên Huyên từng là học sinh của bà, vì từng được bà giúp đỡ nên cực kỳ kính trọng bà, tới khi học đại học vẫn thường xuyên qua lại, ngày lễ ngày tết đều sẽ tới thăm bà.
Làm một giáo viên, có thể được học sinh sau khi ra trường rồi vẫn còn nhớ tới, dùng cách như vậy cảm ơn sự giúp đỡ của mình thì làm sao có thể không cảm động.
Hơn nữa Bạch Huyên Huyên luôn tỏ ra dịu dàng hiểu chuyện khiến bà càng ngàng càng thân thiết với cô, sau đó gặp được Bàng Tuấn Bác tới thăm bà nên lập tức giới thiệu hai người với nhau, lúc sau cả hai quen nhau bà còn tự động vui vẻ làm bà mối, ngờ đâu tất cả đều được tính toán ngay từ đầu.
Từ lời khai của Bạch Huyên Huyên, khi cô vẫn còn là học sinh của bà Bàng vô tình biết được gia thế nhà bà bèn âm mưu tiếp cận, vốn chỉ định tạo mối quan hệ nhưng đợi tới khi càng tiếp xúc nhiều mới biết hóa ra anh trai bà Bàng là doanh nhân nổi tiếng của thành phố này, cô ngay lập tức tính kế thêm chuyện khác.
Thật ra ban đầu cô vốn nhắm tới cha Bàng, không ngờ được tình cờ gặp được Bàng Tuấn Bác, nhìn thấy Bàng Tuấn Bác có ấn tượng tốt với mình cô mới đổi ý chọn cậu ta.
Sau khi quen được Bàng Tuấn Bác, theo cậu ta bước vào vòng tròn xã giao lại quen biết được một cậu ấm khác tên Thượng Thừa Vọng, so với Bàng Tuấn Bác hiền lành tẻ nhạt thì Thượng Thừa Vọng hài hước thú vị, ra tay hào phóng, cũng đẹp mã hơn Bàng Tuấn Bác nên hai người mau chóng vụng trộm sau lưng cậu ta.
Bạch Huyên Huyên cũng tự hiểu được bản thân, chưa từng nghĩ tới chuyện có thể thành công gả vào nhà giàu, từ lúc bắt đầu vẫn luôn nhắm cho mình vị trí tình nhân.
Lúc mẹ Bàng Tuấn Bác tìm gặp cô thì cô đã có ý định đá Bàng Tuấn Bác rồi, bởi vì cô không đào được nhiều tiền trên người Bàng Tuấn Bác như mong muốn, vừa hay mẹ Bàng cho cô một lý do.
Thượng Thừa Vọng cho cô nhà xe cùng một cái thẻ, yêu cầu duy nhất chính là giúp hắn ta hại Bàng Tuấn Bác, dưới sự mê hoặc của tiền tài, hơn nữa còn có sự lạnh nhạt của mẹ Bàng nên cô đã đồng ý.
Cô khéo che giấu, hơn nữa thêm vào ấn tượng bình thường lưu lại thì nếu không tìm được chứng cứ, đúng là trong thời gian ngắn không ai sẽ nghi ngờ cô.
Nếu Bàng Tuấn Bác thật sự đâm bị thương hoặc chết người thì dựa trên ấn tượng về đám cậu ấm không đàng hoàng mấy năm nay, còn có người cố tình ở phía sau thêm củi sự việc chắc chắn sẽ to ra, tới lúc đó e rằng ngay cả công ty liên quan tới nhà họ Bàng đều sẽ phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cho dù là không đâm phải ai mà chỉ tự làm mình bị thương, nói không chừng kết quả xe hỏng người nát, cha Bàng mẹ Bàng chỉ có một đứa con trai là cậu ta, tới lúc đó tất nhiên sẽ loạn lên một trận.
Lâm Thiên cách tấm kính nghe xong lắc đầu liên tục: "Đàn bà đã ác rồi thì thật đáng sợ."
Nguyễn Thanh nhìn Đỗ Cửu trong phòng thẩm vấn, cãi lại: "Một mình Bạch Huyên Huyên không thể đại diện cho tất cả phụ nữ được."
"Anh biết anh biết mà, chỉ là tiện miệng than thở chút thôi." Lâm Thiên vội vàng giải thích.
Bà Bàng vẫn luôn im lặng lắng nghe, đợi Đỗ Cửu trở ra mới nói với y: "Tôi có thể nói chuyện với cô ta một lát không?"
Đỗ Cửu nhìn vẻ mặt mệt mỏi ảm đạm của bà, nhẹ gật đầu: "Được, hai phút." Xem ra chuyện này gây ra đả kích không nhỏ cho bà.
Sau khi Bạch Huyên Huyên bước vào cục cảnh sát thú nhận xong lập tức tỉnh táo lại, ban đầu còn biện hộ cho bản thân, nhưng lời nhận tội do chính cô nói ra, có video ghi lại làm bằng chứng, hơn nữa bị Đỗ Cửu nghiêm mặt dọa nên không chống đỡ được bao lâu.
Thấy bà Bàng tiến vào, cô theo phản xạ cúi gằm xuống.
"Cô chỉ nói một câu thôi." Bà Bàng lạnh nhạt nhìn cô, "Tiểu Bác thật lòng với em, nó đã định cầu hôn em rồi, nhẫn là do cô chuẩn bị giúp nó, vốn định cho em một bất ngờ nhưng hiện giờ xem ra không cần nữa."
Nói xong cũng không nhìn Bạch Huyên Huyên phản ứng thế nào mà xoay người rời đi ngay.
Bạch Huyên Huyên ngẩn ngơ, trong phút chốc không kịp phản ứng lại, sau một lúc mới bày ra vẻ mặt muốn khóc lại muốn cười, miệng lẩm bẩm: "Dối trá, nói dối, không thể nào, không thể nào..."
Nguyễn Thanh không nhịn được nói: "Tuy rằng tôi không biết tại sao cô lại nghĩ vậy nhưng trên đời này đâu phải ai cũng vì tiền cả, vẫn có người càng xem trọng tình cảm hơn."
Nói xong lại nhìn Đỗ Cửu: "Đúng không đội trưởng Nghiêm?"

Đỗ Cửu bị gọi tên gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, trong lòng thì không cho là đúng, có một câu thế này, tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền thì chả làm gì được hết."
Không có tiền thì y biết lấy gì chơi trò chơi, ăn đồ ăn ngon đây? Còn về phần tình cảm, thứ nhất y không có người thân, thứ hai cũng chả có bạn bè, cần tình cảm làm gì chứ?
Đương nhiên lời này chắc chắn y không thể nói ra, ít nhất không thể nói ra từ miệng của Nghiêm Cửu.
Bạch Huyên Huyên cho lời khai xong nhưng vụ án không thể kết thúc ở đây, theo lời cô thì Thượng Thừa Vọng mới là chủ mưu phía sau, nhưng mà Đỗ Cửu cảm thấy e là không dễ làm rõ được.
Không có chứng cứ trực tiếp Bạch Huyên Huyên lấy thuốc từ Thường Thừa vọng, Bạch Huyên Huyên tự cho là thông minh ghi âm lại nhưng đã bị Thượng Thừa Vọng nhìn ra đánh tráo mất.
Chuyện diễn ra tiếp theo đúng như Đỗ Cửu đoán, Thượng Thừa Vọng hoàn toàn không thừa nhận rằng hắn ta dính dáng gì tới chuyện này, chỉ thừa nhận mình có quan hệ với Bạch Huyên Huyên, nhà họ Thượng cũng là nhà giàu có tiếng ở thành phố này, giúp hắn ta mời luật sư giỏi, giằng co một trận cuối cùng chỉ có thể thả người ra.
Chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu nên mọi người đành chấp nhận, chỉ có Nguyễn Thanh vừa mới vào nghề mà khó chịu mất một thời gian.
Ngày kết án, cuối cùng Đỗ Cửu cũng có thời gian rảnh để gặp Kiều Niên Niên.
Hai người hẹn nhau ở rạp phim, là do Kiều Niên Niên chọn, bảo rằng cô thích bộ phim này nên muốn Đỗ Cửu cùng xem.
Đỗ Cửu đến sớm 20 phút, y mặc tây trang phẳng phiu, tay ôm bó hoa hồng theo lời đề nghị của Lâm Thiên khiến không ít người ngoái nhìn.
Từ sau hôm đó Quỷ Vương không xuất hiện thêm lần nào nữa khiến Đỗ Cửu thấp thỏm mấy ngày liền, cái loại trạng thái thoắt ẩn thoắt hiện này thiệt khiến người ta sầu lòng, ai biết được hôm nào kẻ kia sẽ thò mặt ra nữa chứ.
Kiều Niên Niên với cách trang điểm khác lạ hoàn toàn mau chóng xuất hiện trong tầm mắt y, thấy cô vẫy tay với mình, Đỗ Cửu đang định nhấc chân bước tới lại bị luồn hơi thở lạnh lẽo quen thuộc vây quanh níu bước, sau đó y nhìn thấy rõ ràng một bàn tay kéo mình lại, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhưng nhợt nhạt không giống người thường.
Y đờ người, tầm mắt men theo cái tay kia nhìn lên, bắt gặp một gương mặt tuấn mỹ tới tận cùng.
- ----------
Editor: Có một sự thật là edit truyện không mệt bằng đăng truyện, cần tuyển người đăng truyện giùm ở cả wp và wt, quá mịt mủi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.