Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 122: Chương 122





Đây là lần đầu tiên Đỗ Cửu chủ động tính kế thay đổi một tình tiết lớn của cốt truyện, hơn nữa còn là bước ngoặt quan trọng nên y không thể đảm bảo thành công trăm phần trăm.
Cho nên rõ ràng là y thất bại.
Đúng vậy, thất bại.
Ban đầu mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ nhưng tới lúc mấu chốt vẫn thất bại trong gang tấc, tuy rằng người phát hiện yêu đương vụng trộm đổi thành y nhưng người trúng thuốc vẫn là Lục Tiểu Chu như cũ.
Trong lòng Đỗ Cửu thở dài một hơi, quay lưng lại giấu đi một nụ cười chua chát.
Bốn ngày cộng thêm ba ngày nữa, qua đêm nay sẽ tới ngày Trường Xuân Ti phát tát, y có thể nhịn cũng không cố được bao lâu.
Y bỗng chốc thoáng mờ mịt, y không hiểu vì sao rõ ràng đã gần kết thúc rồi mà Tần Cửu Chiêu lại lựa chọn thế giới khó nhai như vậy, lỡ đâu y thất bại thì phải làm sao đây?
Nhưng mà cũng không giống với cốt truyện gốc, lúc này Đỗ Cửu dẫn theo cậu Phong và Bao Thăng Minh chạy tới lại nhìn thấy giữa sân thừa ra một người, nhìn kỹ lại hóa ra là Quách Ảnh.
Anh ta đang ôm Lục Tiểu Chu, nhìn thấy người đến lập tức luống cuống tay chân đẩy Lục Tiểu Chu vào ngực Đỗ Cửu: "Cái này...!Gì mà, đây là trợ lý của anh đúng không...!Em nhìn thấy quen quen nên mới theo xem..."
Đỗ Cửu không hề đề phòng bị Lục Tiểu Chu nhào thẳng vào lòng, hiển nhiên là thuốc đã có tác dụng, Lục Tiểu Chu đỏ mắt cọ cọ vào ngực y, trong miệng rầm rì khó chịu còn gặm một cái lên mặt y.
Đỗ Cửu:...
Không thể ngờ được có một ngày y lại bị vai chính thụ trêu ghẹo.
Nhìn thấy môi mình sắp bị nhào lên ngậm lấy, đột nhiên trước mắt tối sầm sau đó nghe thấy tiếng rên, hóa ra là cậu Phong thẳng tay đánh ngất Lục Tiểu Chu, xách cổ cậu ta ném cho Bao Thăng Minh, tay kia vỗ lên vai Đỗ Cửu như trấn an, quay đầu trầm giọng nói với Quách Ảnh: "Sao lại thế này?"
Quách Ảnh có hơi ngạc nhiên, nghe vậy đưa mắt nhìn 3 người bên đối diện: "Hỏi họ thì biết."
Ba người kia rõ ràng là một chủ hai tớ, chủ là một tên đàn ông chừng 25 26 tuổi, tuy rằng mặt mũi đẹp trai nhưng lại có vẻ tối tăm, lúc này xụ mặt nhìn hai tên đàn em bò dậy, hiển nhiên đã so chiêu với Quách Ảnh, hơn nữa còn đánh thua.
"Lữ Xuyên, nói xem, cậu muốn làm gì đây?"

Quách Ảnh vậy mà quen biết với người này, hơn nữa nghe giọng điệu có vẻ không sợ gã.
Lữ Xuyên sầm mặt: "Tôi làm gì đâu, ai bảo cậu xen vào chuyện người khác! Quách Ảnh, đừng cho là tôi sợ cậu!"
Quách Ảnh nâng nâng mắt kính thong thả ung dung đáp: "Anh nói xem nếu tôi nói những chuyện hôm nay cho chú Triệu hay thì sao nhỉ?" Tuy rằng nhà họ Lữ có chút thế lực nhưng mà anh không sợ, Lữ Xuyên này còn là kẻ dựa vào nhà vợ mới có được một vị trí nhỏ trong nhà, nếu anh nói chuyện hôm nay với cha vợ gã cũng đủ cho gã chịu khổ một trận.
Quả nhiên nét mặt Lữ Xuyên thay đổi, trừng Quách Ảnh một cái: "Được lắm, anh giỏi!" Sau đó lại quay sang nhìn vào Đỗ Cửu, dường như muốn ghi nhớ kỹ mặt y, ánh mắt oán độc.
Đỗ Cửu nhíu mày.
Trong trí nhớ của Lục Hướng Cửu có người này, có lẽ với Quách Ảnh mà nói thì gã không đáng sợ nhưng với y thì lại là kẻ y không thể nào đắc tội nổi, trong lòng không khỏi dâng lên lo sợ.
Đang nghĩ ngợ bỗng dưng trên vai bị vỗ nhẹ một cái, giương mắt trông lên bắt gặp cậu Phong đang nhìn y chớp chớp mắt, ngay sau đó y lập tức nghe thấy một tiếng hét thảm, Lữ Xuyên vốn chạy đi lúc này nằm sõng soài trên mặt đất, tiếng ngã xuống rất lớn khiến người ngoài cũng không khỏi chấn động.
"Ái, ui...!đứa nào!" Lữ Xuyên được hai đàn em đỡ dậy, trùng hợp làm sao gã lại đáp đất bằng mặt, gã che mũi lại, hai vệt đỏ chảy ra từ lỗ mũi trông cực kỳ thê thảm.
"Phì..." Quách Ảnh bật cười, không hề khách sáo ném đá, "Tự cậu đi đứng không cẩn thận mới vấp té còn trách ai, bọn tôi cách xa như vậy chẳng lẽ có thể đẩy cậu từ xa được à?!"
"Anh..." Lữ Xuyên ôm mũi chật vật đứng dậy, dữ tợn trừng mắt một cái với đám người, "Được, được lắm, tốt nhất là sau này đừng để tôi gặp lại mấy người!"
Quách Ảnh cười nhạo một tiếng: "Được thôi, tôi chờ đấy, có ngon thì tới đây nè!"
Lữ Xuyên phẫn hận, gã không đối phó nổi với Quách Ảnh chẳng lẽ còn không đối phó được những người khác sao? Nghĩ vậy bèn không cam lòng liếc Đỗ Cửu thêm lần nữa, kết quả vừa mới bước tới bậc của lại ngã rầm một phát ra đất.
"Ha ha ha..." Quách Ảnh ôm bụng cười to.
Lữ Xuyên không dám nói thêm tiếng nào, để hai đàn em đỡ lại nhanh chân đi mất.
Đỗ Cửu ngạc nhiên nhìn cậu Phong, kề sát vào hắn nói nhỏ: "Là em làm à? Em làm sao hay vậy?"
Cậu Phong giơ ngón trỏ lên miệng nở nụ cười gian xảo.
Đỗ Cửu mỉm cười.

Sống chung lâu rồi cậu Phong vẫn luôn trưng ra dáng vẻ quá mức trưởng thành trầm ổn, hôm nay lại là lần đầu tiên thất được một mặt hoạt bát thậm chí là nghịch ngợm của hắn không khỏi khiến y nhớ tới Nhị Ngốc, bức tường chắn giữa hai người không ai hay biết thoáng tan đi một chút.
Buồn gần tan biến, lại còn lo xa.
Tuy Quách Ảnh hứa rằng anh sẽ giải quyết chuyện này nhưng Đỗ Cửu cảm thấy Lữ Xuyên sẽ không dễ dàng bỏ qua, có thể còn ngại Quách Ảnh nên không dám chèn ép công khai nhưng chút thủ đoạn mờ ám thì e là sẽ có, trên đường vẻ mặt mày không khỏi ủ dột.
Nhưng mà sự ủ dột này cũng không phải hoàn toàn là diễn, "thế mạng" thất bại hỏi sao y có thể không sầu được, trong lòng y đã rối rắm không lần nổi, đợi về phải ngồi một mình nghĩ kỹ lại mới xong.
"Không cần lo." Cậu Phong thong thả nói, "Chuyện này cứ để tôi giải quyết, ngược lại tôi muốn nhìn xem ai dám đụng vào người của tôi!"
Trong lòng Đỗ Cửu bật cười, quả nhiên giống với cốt truyện miêu tả, chỉ cần lọt vào mắt nhận được sự chấp nhận của hắn thì sẽ lập tức được hắn bảo vệ dưới cánh chim như bé con, không thể chấp nhận chuyện kẻ khác ức hiếp y dù chỉ một chút.
Ngoài mặt Đỗ Cửu khẽ nhếch môi tò mò thân phận của cậu Phong, nhưng chần chừ một chốc cuối cùng cũng không nói ra miệng, bảo y nhát gan cũng được, đà điểu gì đó cũng chả sao, y cảm thấy nếu biết được thì khoảng cách giữa hai người sẽ càng xa thêm.
Y đáp lời: "Vẫn còn ổn, anh có thể tự giải quyết được." Nếu cậu Phong ở lại đây không rời khỏi chắc hẳn là đang gặp chuyện phiền toái, y không muốn bản thân lại gây thêm rắc rối cho hắn.
Cậu Phong hiểu được ẩn ý trong đó, trấn an: "Yên tâm đi, tôi có chừng mực, không cần lo."
Đỗ Cửu còn có chút do dự lại bị hắn chặn đứng, ánh mắt kiên nghị: "Nếu tôi đã thừa nhận quan hệ giữa hai ta thì chuyện của anh cũng chính là chuyện của tôi, anh có chuyện sao tôi có thể ngó lơ được, hay là anh cho rằng tôi không đủ tư cách?"
Lời này có hơi làm quá khiến Đỗ Cửu vôi lắc đầu: "Đương nhiên không phải..."
"Vậy thì cứ để tôi." Cậu Phong nắm lấy tay y, dứt khoát kết thúc, "Tôi biết anh đang lo nghĩ chuyện gì nhưng anh cứ y tâm, lời Phong...!tôi nói ra trước giờ đều không thay đổi, nếu tôi đã thừa nhận quan hệ giữa chúng ta thì chắc chắn sẽ không đổi ý, sau này anh cứ yên tâm dựa vào tôi."
Đỗ Cửu không nhịn được mà bật cười, cái chủ nghĩa đàn ông cao cả này...!Nhưng mà cũng rất giống với Nhị Ngốc, hay nên nói là không hổ là Nhị Ngốc, ngang ngược từ tận trong xương tủy.
Thấy vậy y cũng không khách sáo nữa mà nắm lại tay hắn: "Được, cảm ơn em."
Cậu Phong thuận đà quàng tay lên vai y, thấy Đỗ Cửu xoay lưng đi hắn mới khẽ thở phào.
Yêu đương gì đó quả nhiên không thoải mái, đừng thấy bề ngoài hắn bình tĩnh tự tin nhưng trong lòng thật ra đang lén lút đoán mò suy nghĩ của đối phương, hắn không thích mấy thứ mập mập mờ mờ kia, nếu đã quyết định chấp nhận người kia thì đó chính là bạn đời mà hắn đã nhận định.
Sống cùng mấy ngày hắn cũng cảm nhận được chân tình của người kia, tuy rằng phần ký ức khi mất trí nhớ không trở về nhưng cảm giác lại tìm về được, cho nên hắn cũng không làm ra vẻ nữa, theo đuổi thôi!
Chỉ là trước giờ hắn chưa từng theo đuổi ai nên nhất thời cũng có hơi thất thố, hơn nữa chắn giữa hai người còn có hắn của khi mất trí nhớ, vì thế hắn không dám làm liều, sợ có vẻ quá càn rỡ, nhưng mà cũng không thể không làm gì được, tuy rằng chuyện này bị tên Quách Ảnh kia giành trước nhưng hắn tuyệt đối không thể thua kém.
Chắc là A Cửu cũng có thể cảm nhận được sức mạnh và sự lợi hại của hắn...!nhỉ.
Hay là khiến tên họ Lữ kia tới tận nhà xin lỗi? Hoặc thẳng tay kéo cả nhà họ tới đây luôn?
Hắn chần chừ chọn lựa.
Haiz, xem ra hắn nên khôi phục lại thân phận nhanh một chút, tới lúc đó nhất định phải phô bày bóng dáng cao lớn vĩ đại của hắn ra.
Đỗ Cửu không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nếu biết được chắc chắn là cạn hết lời, ai mà ngờ người có bề ngoài trưởng thành nghiêm túc như cậu Phong khi đối diện với tình cảm sẽ là cái dạng thế này đâu chứ, cốt truyện gốc hoàn toàn diễn ra dưới góc nhìn của Lục Tiểu Chu, trong mắt cậu ta cậu Phong trước giờ luôn lão luyện thong dong bày mưu lập kế, nào biết được trong lòng hắn nghĩ gì đâu.
Nhưng mà hiện giờ y cũng không có lòng dạ nào đi suy đoán nọ kia, "thế mạng" thất bại khiến y thật sự lo lắng, chỉ muốn mau mau tìm một chỗ yên tĩnh để nghĩ cách tiếp.
Trước tiên phải mang Lục Tiểu Chu đi bệnh viện giã thuốc, y không tiện ra mặt nên chỉ có thể giao cho Bao Thăng Minh, sau đó trở về nhà, lúc này hiển nhiên đã khuya rồi, trải qua một ngày lăn lộn làm cho tất cả mọi người đều mệt mỏi, từng người lúc này bèn tách ra đi nghỉ ngơi.
Đỗ Cửu về phòng tháo cà vạt xuống, cởi áo khoác ra sau đó trốn vào phòng tắm, đóng cửa lại châm điếu thuốc, mặt mũi rầu rĩ.
"Làm sao đây?"
Hệ thống cũng không có cách nào, nó chỉ là một công cụ hỗ trợ mà thôi, chuyện tình cảm nó cũng không hiểu được bao nhiêu, ngẫm nghĩ bèn khuyên: "Ngươi đừng gấp, không phải ngươi nói trời không tuyệt đường người sao, còn có thời gian không chừng sẽ có cơ hội trở mình, ta cảm thấy Tần Cửu Chiêu chắc sẽ không tự đào mồ chôn mình đâu, chắc chắn sẽ có cách mà..."
Đỗ Cửu nhìn sương khói trước mắt, nghe hệ thống dong dài mà trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Y cố gắng như vậy đi thu gom hồn phách cho Tần Cửu Chiêu, sáu phần là vì thích còn bốn phần là vì trả ơn, suy cho cùng thì Tần Cửu Chiêu bởi vì y mới trở nên như bây giờ.
Y rất biết ơn hắn giúp y tìm được tơ tình, không lúc nào y không cảm thấy nhờ có tơ tình mà y mới hiểu được hóa ra mình và mình của hiện tại khác nhau ở đâu.
Nói khó nghe một chút thì y và hệ thống vốn không có gì khác nhau, không phải y hoàn thành nhiệm vụ mà tựa như nhiệm vụ chi phối y, có tình cảm y mới cảm nhận được sự tươi đẹp của thế gian, đương nhiên cũng có xấu xí nhưng nếu đem so ra thì còn tốt hơn rất nhiều chuyện không để ý không quan tâm tới bất cứ thứ gì.
Giống như một người máy.
Y thầm nghĩ.
Hóa ra y thật sự giống với người máy của thế giới tương lai, tuy rằng có hình dáng con người nhưng lại không có tình cảm phức tạp.

Cho nên y biết ơn Tần Cửu Chiêu giúp y có được tình cảm trọn vẹn.
Nhưng tác dụng phụ khiến y thấy khó chịu đương nhiên là Trường Xuân Ti.
Y biết tơ tình cần phải dung hợp lại với Trường Xuân Ti mới có tác dụng, nhưng lúc này đây thứ mà Trường Xuân Ti hạn chế khiến y càng ngày càng khó chịu, loại cảm giác bị cưỡng bách bị ràng buộc này khiến cả người y đều thấy khó chịu, theo tình cảm trở về lại càng làm cho cảm giác khó chịu kia tăng thêm.
Trong thế giới này càng dữ dội hơn nữa.
Thất bại hôm nay khiến y thoáng nản lòng.
Dù sao cũng là Tần Cửu Chiêu tự nguyện mà, hắn cũng từng nói không hối hận, cho dù y không thể khiến hắn sống lại cũng không liên quan tới y...
Huống hồ là từ đầu là do chính hắn đơn phương tự nguyện ép y khôi phục tơ tình...
Không phải y không cố hết sức nhưng ý trời đã thế, cũng không thể trách y...
Đủ loại cảm xúc tiêu cực xẹt qua trong đầu y.
Bỗng dưng bên tai vang lên một tiếng sấm thật lớn làm y bừng tỉnh, y giật mình cũng chợt ngộ ra.
Thì ra là vậy!
Cùng lúc đó trước mắt y loáng một cái, khung cảnh xung quanh thay đổi, y xuất hiện giữa một không gian đen nhánh, có chòm sáng ảm đạm đang tiến lại gần.
Trong chòm sáng hiện ra bóng dáng một người, huyền sam tóc đen, mặt mày lạnh nhạt, đúng là Tần Cửu Chiêu.
- --/
Lời tác giả:
Tác dụng lớn nhất của thế giới này là để giải quyết Trường Xuân Ti.
- --
Editor: Chương sau có pass mà có pass thì không đăng ở đây!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.