Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 72: Kết Thúc Thảm Hoạ 2





– Reng reng reng.
Trong phòng giám sát yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, thanh niên tóc trắng đang dùng cây trượng đầu lâu để cảm nhận sức mạnh sinh mệnh cúi đầu xuống, nhìn ra chiếc điện thoại cục gạch bị hắn bỏ qua một bên.
Đó là cái di động cổ lỗ sĩ, đã rớt đài khỏi nền lịch sử điện thoại từ rất lâu rồi.
Hiển nhiên, trước khi tiến hành nghi thức, hắn đã nghĩ đến việc không thể sử dụng điện thoại thông minh nên đã cố tình chuẩn bị chiếc điện thoại có bàn phím.
Hắn ấn phím nghe màu xanh, một giọng nói vang lên trong máy, báo tin cho hắn bằng tiếng Anh: “Titus chết rồi.”
Bàn tay cầm pháp trượng của hắn căng ra, chỉ trong tích tắc đã nghĩ đến rất nhiều điều: “Đã biết.”
Sau khi cúp máy, hắn quay người đi ra ngoài cửa, qua cánh cửa, hắn nghe thấy tiếng thuộc hạ đang kể truyện cười cho chiếc ô của thiên thần.
Kết giới vẫn an toàn.
Đợt này Lửa Xanh kh ủng bố Trung Quốc, Titus chỉ là vỏ bọc nguỵ trang, mục đích của hắn là cầm bản đồ địa mạch ra biên giới phía Bắc để thu hút sự chú ý của người dị năng thuộc chính phủ Trung Quốc, tiện thể kìm hãm những lực lượng cấp cao của bọn hắn, còn hành động kh ủng bố thật sự đang được diễn ra ở đây.
Hắn muốn lẳng lặng hoàn thành một buổi lễ hiến tế mười nghìn người ngay tại đất Trung Quốc, dưới sự giám sát của tổ chức chính phủ Trung Quốc.
Vì thế, bọn hắn đã triển khai trước ba tháng, xem bói rất nhiều lần, kiểm soát người phụ trách tổ chức concert, tính toán chi li từng bước đến tận bây giờ, kế hoạch cẩn thận như vậy mà vẫn bị phát hiện?
Cái chết của Titus đã giúp thanh niên tóc trắng biết được một chuyện, hành động kh ủng bố của bọn hắn đã bị phát hiện.
Nếu không làm mích lòng tổ chức chính phủ Trung Quốc, với cái sự đạo đức giả nổi tiếng của tổ chức đó, nhất định sẽ không chủ động tấn công Titus, thế nên, chắc chắn bọn hắn đã bị bại lộ.
Tuy nhiên kết giới vẫn đang ở đây nên hắn hãy còn thời gian.
Thanh niên tóc trắng theo dõi camera trên sân khấu, Cảnh Lộ vẫn đang hát, nhưng vì sợ hãi tột độ nên những ngón tay đang run rẩy, thỉnh thoảng còn hát sai nốt, tiếng hát cũng mất đi linh khí.
Sợ hãi? Một kẻ luôn muốn chết cũng biết sợ ư? Thanh niên tóc trắng không biết, nhưng đến bây giờ Cảnh Lộ còn chưa suy sụp cũng không có ích lợi gì cho cô.
Mục đích của hắn là khiến cho Cảnh Lộ tự sát, bởi vì thần tượng tự tử ngay trên sân khấu là nỗi đau lớn nhất với người hâm mộ.
Nhưng không sao, mặc dù hiệu quả giết người kém đi, nhưng chỉ cần đủ đẫm máu thì vẫn có tác dụng.
“Tiếc quá, cứ tưởng hôm nay có thể hiến tế xong mười nghìn người, hôm nay chỉ giết được một nửa.” Thanh niên tóc trắng nói xong, dị năng trong người đã bộc ra, xuyên qua lưỡi liềm lơ lửng trên không trung, tác động vào các linh hồn ở bên ngoài.
Ở nơi gần sân khấu nhất, linh hồn một người bảo vệ bỗng trở về thân thể, người bảo vệ nằm dưới đất bỗng giật giật, sau đó mở mắt ra, toát lên tia sáng màu xanh u ám.
“Giết, giết Cảnh Lộ.” Bảo vệ quay người một cách cứng nhắc, leo lên sân khấu từ rìa bên kia, tiện tay nắm một giá đèn, bước từng bước đến bên Cảnh Lộ đang đánh đàn.
“Lộ Lộ, cẩn thận đằng sau!” Đỗ Bác Dung vẫn luôn chú ý đến tình hình của Cảnh Lộ nên rất nhanh đã phát hiện ra sự bất thường.
Cảnh Lộ nghe thấy lời cảnh báo, vô thức quay đầu lại, nom một người bảo vệ cao to lực lưỡng đang giơ giá đèn nặng trịch rồi vung vào người mình.
Chị vội vàng né tránh, cái đèn đập vào cây đàn, tạo ra tiếng “Ầm” vang dội, các phím đàn đen trắng bay tứ tung, rơi xuống mặt đất.
Thấy mình đánh trượt, bảo vệ lại cầm cái đèn, xoay người, nện về phía Cảnh Lộ.

Bởi vì tổ chức concert nên Cảnh Lộ mặc chiếc váy dài lộng lẫy, bây giờ hoạt động cực kì bất tiện, chị nhổm dậy muốn tránh đi nhưng gấu váy lại bị mắc vào ghế, người chị đơ lại, sau đó đã bị một cây đèn đập vào người, vai phải truyền đến một nỗi đau khủng khiếp, đau tới nỗi chị hét lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Tiếng thét bi thảm xuyên qua tai nghe rồi phát ra ngoài loa, sau đó lan ra toàn bộ chiếc những loa của sân vận động, k1ch thích thần kinh của hơn mười nghìn người hâm mộ.
Các fan hoang mang, sợ sệt, tức giận, bọn họ muốn xông lên giúp đỡ nhưng lại phát hiện ra mình không tài nào nhúc nhích được, khiến họ càng thêm hoảng loạn, sợ hãi và phẫn nộ.
Cái liềm ở trên không trung của sân vận động đã bổ xuống, gặt hái sức mạnh sinh mệnh bạt ngàn.
Trong phòng của sân vận động, Lâm Xuân cũng hết hồn vì tiếng thét thảm thiết của Cảnh Lộ, cô chạy về, đứng ở cửa, chứng kiến cảnh tượng trên sân khấu qua màn hình tinh thể lỏng.
Cảnh Lộ bê bết máu đang cố gắng vẫy vùng.
Nhân viên bảo vệ giữ chân đèn, gã rất khoẻ, liên tục la hét muốn giết Cảnh Lộ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Bởi vì mãi mà Cảnh Lộ không tự tử nên bọn Lửa Xanh không đợi được nữa sao?
Không thể để cho Cảnh Lộ chết, Lâm Xuân chạy băng băng lên sân khấu.
Nhưng có người đã nhanh hơn cô, Đỗ Bác Dung leo lên từ thang máy ở hậu trường, lao như điên về phía người bảo vệ đang cầm đèn đuổi đánh Cảnh Lộ.
“Cút mau!” Anh cầm đồ trong tay, chẳng cần biết nó là thứ gì, cứ thế đập hết sức vào gã bảo vệ.
“Giết mày, giết mày.” Dường như gã bảo vệ không biết đau là gì, chẳng màng đến vết thương của mình, mặc kệ sự tấn công của Đỗ Bác Dung, trong mắt gã chỉ có Cảnh Lộ.
Giá đèn trong tay lại nâng lên, đánh vào người Cảnh Lộ.
Đỗ Bác Dung nhào đến ôm lấy gã từ đằng sau, kéo mạnh gã đi.
– Lộ Lộ, chạy!
Trên người, trên đầu Cảnh Lộ toàn máu là máu, chị di chuyển đầy chật vật, trước mắt chỉ còn màu đỏ của máu, gần như không thấy rõ gì hết.
Song chị biết, chị không thể chết được, ít nhất là không thể chết trên sân khấu, không thể chết trước mặt những người hâm mộ đang ở đây.
“Mình không thể chết được, không thể chết ở chỗ này, không thể k1ch thích fan được.” Cảnh Lộ lẩm bẩm, giùng giằng leo lên thang máy ở gần đó.
Chỉ cần đi vào trong, fan sẽ không thấy chị.
Mà khi chị thầm thì, tiếng nói của chị cũng xuyên qua tai nghe, vang vọng khắp sân vận động.
“Vẫn có người tỉnh, thảo nào hoạt động lại bị phát hiện.” Thanh niên tóc trắng tách ra ý niệm của mình, một lần nữa cảm nhận các linh hồn bên trong sân vận động, thoáng chốc đã tìm thấy hai con cá lọt lưới.
Một đứa trên sân khấu, một đứa dưới khán đài.
Trên sân khấu là Đỗ Bác Dung còn dưới khán đài là Lâm Xuân.
Bàn tay cầm quyền trượng của hắn khẽ động, đầu lâu trên đỉnh cây trượng chợt loé lên màu đỏ, sức mạnh vong linh trào ra, bay đến hai mục tiêu.
“Rầm!” một tiếng, Đỗ Bác Dung ở trên sân khấu mà mắt bỗng tối sầm, linh hồn lại bị rút đi.

Nhưng cơ thể anh vẫn ôm chặt eo của gã bảo vệ.
Dưới sân khấu, bên trong khán đài, Lâm Xuân vừa chạy đến đây cũng cảm nhận được cơn chóng mặt, cái cảm giác linh hồn lại bị người ta cướp đoạt rồi lại được cứu về khiến cô buồn nôn vô cùng.
“Tao không lấy linh hồn của mày được?” Bây giờ chỉ có hai mục tiêu nên thanh niên tóc trắng rất dễ nhận ra sự khác thường của Lâm Xuân.
Lâm Xuân tựa mình vào cái ghế bên cạnh, khó khăn lắm mới không làm mình ngã xuống đất, cô nôn khan hai cái, nghe thấy giọng của pháp sư vong linh, thấy đầu mình tê dại cả đi.
Bị phát hiện rồi!
Mặc dù không biết mình bị phát hiện kiểu gì, nhưng sự tồn tại của cô đã bị bại lộ.
Theo kế hoạch đề ra, sau khi bị phát hiện cô phải rời đi ngay tức khắc, nhưng cô còn chưa gõ mõ.
Cô nhìn ra sân khấu ở gần đó rồi cắn răng chạy lên.
Ít nhất, ít nhất phải gõ được mõ.
“Giết nó.” Pháp sư vong linh tấn công vào linh hồn, kể đó đó là người dị năng cấp A, dưới sức mạnh vong linh của hắn, linh hồn cũng sẽ bị tổn thương.
Thế nhưng con ả này rất dị, linh hồn ả không nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Thanh niên tóc trắng bất lực, đành thao túng khán giả giết Lâm Xuân.
Trong chớp mắt, khán giả xung quanh Lâm Xuân đã tỉnh lại hết, mở đôi mắt ngập sắc xanh u ám như cương thi rồi nhào vào người cô.
“ĐCM!!!” Lâm Xuân buột miệng chửi thề, loáng chốc đã có ảo giác mình bước vào phim kinh dị.
Ngay lúc này, giọng nói trẻ con vang lên bên ngoài vòng vây của bọn cương thi: “Yêu quái, thả ông của ta ra.”
Sau đó, một trận lũ như núi lở đập vỡ bờ kè ập đến, trong nháy mắt đã cuốn sạch mấy chục cương thi ra ngoài.
Nhóc Thuỷ.
Tiếp đó, Lâm Xuân cảm giác người mình bị nâng lên cao, đến khi sực ra thì cô đã bị nhóc khiêng về hậu trường.
“Nhóc Thuỷ, đi lên sân khấu, đi lên sân khấu.” Cô phải ra sân khấu sử dụng mõ của hoà thượng nữa.
Vậy nhưng nhóc Thuỷ chẳng thèm để tâm đến cô, nó chỉ muốn đưa ông cụ về nhà.
Lúc nãy Lâm Xuân đi tìm ô của thiên thần, để phòng việc mình đang đi nửa đường mà gặp bọn Lửa Xanh rồi không đánh lại được nên cô đã dán sticker ông cụ ở hậu trường, thế nên nhóc hồ lô mới “vác” cô về đấy.
“Ông ơi, mình về nhà rồi.” Nhóc Thuỷ hoàn thành nhiệm vụ, hài lòng biến mất tại chỗ.
Khi ngã xuống đất, gương mặt Lâm Xuân ánh lên nỗi tuyệt vọng, hồi trước cô thấy dùng Sadako không ổn, bởi vì bả có ý thức tự chủ nên không thèm nghe lời.
Song hôm nay cô nhận ra rằng vật phẩm có suy nghĩ của riêng mình cũng rất tốt, ít nhất nó còn linh hoạt.
Cô không màng đến cái mông đau của mình, bò dậy chạy ra thang máy, cô muốn vào thang máy để đi từ hậu trường lên sân khấu.
Cô không biết sau cánh gà có micro kết nối với loa không, nhưng có thì cô cũng chẳng tìm ra ngay được, thế nên chạy lên sân khấu vẫn nhanh hơn.
Tuy nhiên, cùng ngỏm dậy với Lâm Xuân còn có đông đảo nhân viên làm việc ở hậu trường, bọn họ mở to đôi mắt xanh u tối, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
– Nhóc hồ lô, nhóc hồ lô~
Khi tiếng nhạc của nhóc hồ lô vang lên, nhóc ba đã hiện ra.
“Yêu quái, thả ông nội của ta ra.” Nhóc ba tung cước đá văng hai nhân viên giờ đã hoá thành cương thi ở gần Lâm Xuân, cõng cô về nhà.
Mà nhà chỉ cách cô có hai bước.
– Ông ơi, mình về nhà rồi.
Sau khi lại bị nhóc hồ lô bếch về nhà, Lâm Xuân không thể nhịn được nữa, xé luôn sticker ông cụ xuống.
– Ông không có nhiều thời gian, không muốn bị kéo về nhà nữa.
Không có nhóc hồ lô, những nhân viên đã hoá thành cương thi cũng chẳng e dè gì nữa, cùng lao về phía Lâm Xuân.
Cô cũng không hề thảng thốt, vươn tay vào hư không, lấy chiếc mõ của hoà thượng ra khỏi kho hàng.
Cô cầm gậy bằng tay phải, gõ mạnh xuống mõ, sau tiếng “Cốc”, cô hét to: “A di đà phật.”
Trong tích tắc, những cương thi đang cầm ghế, giơ cả chiếc ghế dài hoặc đang giơ tay định bóp cổ Lâm Xuân bỗng hoàn hồn, nhìn cô mới ánh mắt mịt mờ.
“Cô là ai?” Có người hỏi Lâm Xuân.
Ai ngờ, cô còn chưa kịp trả lời thì những người đó lại nhắm mắt, đến khi mở ra, ánh mắt đã hoá thành màu xanh.
Lại bị thao túng rồi?
Lâm Xuân nhìn lướt qua rồi giơ tay gõ mõ: “A di đà phật.”
Các nhân viên lại được thanh tỉnh, có người mù mờ đang định nói gì đó thì lại nhắm mắt, sau đó đôi mắt đã chuyển sang màu xanh.
Không từ bỏ đúng không?
Lâm Xuân cũng đã thông thạo, mở miệng niệm: “A di đà phật.”
Cô đứng dậy, chạy nhanh ra thang máy, không quan tâm mấy nhân viên ở đằng sau có bị pháp sư vong linh điều khiển nữa không, dù sao cô cứ chạy, cứ gõ cả đường, vừa chạy vừa niệm A di đà phật.
Chỉ trong chốc lát, cô đã chạy ra thang máy, thang rất cao, nom phải hơn hai mét, bên dưới có một cái ghế đẩu, có lẽ vừa nãy Đỗ Bác Dung đã dùng để leo lên, nhưng anh ấy cao hơn một mét tám mươi, còn cô chỉ mới hơn mét sáu, anh ấy lên được chứ cô thì chịu.
Ngay khi Lâm Xuân đang nghĩ phải làm thế nào để lên trên kia, một bàn tay đẫm máu rơi từ sân khấu xuống đất, máu nhỏ tong tong xuống sàn.
Cô ngẩng đầu nhìn, đối diện với đôi mắt sáng như sao trong vệt máu.
“Cảnh Lộ.” Lâm Xuân hét thất thanh.
“Em gái phù thuỷ.” Cảnh Lộ cũng nhận ra cô.
“Chết đi.” Sau lưng Cảnh Lộ, gã bảo vệ cầm đè đập vào sau gáy của chị.
Lâm Xuân chẳng nghĩ suy gì hết, lại gõ chiếc mõ, niệm Phật để xua tan sức mạnh vong linh trên người bảo vệ, gã sững lại, bàn tay cầm đèn bị lệch đi, không đập vào gáy Cảnh Lộ mà ập xuống lưng chị.
Chị rên lên, Đỗ Bác Dung ở sau lưng cũng được thức tỉnh nhờ tiếng “A di đà phật”, anh xông đến đẩy gã bảo vệ ra, định dẫn Cảnh Lộ ra thang máy.
“Đừng xuống, ở đấy cũng có người.” Pháp sư vong linh có thể điều khiển bất cứ ai trong sân vận động, vậy nên dù đứng trên sân khấu hay xuống cánh gà thì Cảnh Lộ cũng sẽ bị đuổi cùng giết tận.
“Đi xuống, khán giả sẽ không thấy được.” Cảnh Lộ vùng vẫy, khiến mình ngã lăn xuống.
Lâm Xuân hoảng sợ, vội vàng gọi Sadako: “Sadako.”
Sadako hiểu ý, trải mái tóc ra, đón lấy Cảnh Lộ, đặt chị nằm xuống đất.
“Chị thế này, có phải đã cứu được mọi người không?” Dường như Cảnh Lộ đã dùng hết sức bình sinh, chị nằm trên đất, không thể cử động.
“Vẫn chưa đâu.” Lâm Xuân nhìn đôi mắt đã biến thành màu xanh đứng trên thang máy, nhìn gã bảo vệ và Đỗ Bác Dung đang định nhảy xuống, cùng với những nhân viên khác đang đuổi tới sau lưng, cô vươn tay tháo tai nghe của Cảnh Lộ xuống.
“A di đà phật.” Tiếng hét “A di đà phật” nộ lực vang vọng khắp sân vận động.

Tựa như ông trời đã mang Phật đến, đánh thức mọi linh hồn lầm đường lạc lối.
– Có chuyện gì thế này?
– Xảy ra chuyện gì vậy, sao mình lại nằm dưới đất?
– Tay quá, tay của tôi.

Một người thức tỉnh không thể tác động đến nghi thức, mười người hay trăm người thanh tỉnh cũng như vậy, nhưng nếu cả mười nghìn người cùng tỉnh lại, buổi lễ đã bị gián đoạn ngay tức khắc.
Cái liềm lửng lơ trên đỉnh sân vận động bỗng gãy làm đôi, hoá thành cát bụi, tan vào màn đêm.
“Mày là ai?!” Giọng nói điên tiết vang dội khắp hội trường, ngài Địch chưa bao giờ tức như thế này, bởi vì không ai có thể phá hỏng nghi thức của hắn một cách dễ dàng.
Lâm Xuân nào có thời gian quan tâm đến hắn, nhân lúc nghi thức đang bị đứt gãnh, khán giả trong sân tạm thời không bị thao túng, cô quay ra camera rồi bắt đầu kể truyện cười.
Cô cũng không biết ở hành lang sân vận động thì có nghe được hay không nhưng chí ít cũng phải thử một lần.
– Một người bán dưa hấu rong trên đường hét lên rằng không quen không lấy tiền, tôi đi qua nhìn anh ta, chắc chắn rằng mình không quen ổng, thế là tôi cầm luôn hai quả dưa rồi đi luôn.
Khán giả hẵng còn mơ mơ màng màng, tự dưng nghe thấy có người kể truyện cười nhạt nhẽo, mặt bỗng nghệt ra đầy khó hiểu.
Sau khi kể xong, Lâm Xuân mở điện thoại ra kiểm tra như thể đang xem kết giới đã mất chưa, ai ngờ điện thoại vẫn như cục gạch.
Kết giới vẫn còn sao? Cái ô không nghe thấy truyện cười của mình à? Cách âm trong này tốt như thế ư? Thế này mà không nghe được.
“Hừ, muốn phá vỡ kết giới để người ngoài vào cứu mày sao, cứ mơ đi.” Ngài Địch nhìn qua đã biết được kế hoạch của Lâm Xuân.
Dứt lời, cánh cửa đằng sau cánh gà đã bị người ta đá văng ra, có hai người bảo vệ mặc đồng phục chạy vào, vọt về phía Lâm Xuân.
Đây là người dị năng nhưng không phải người có đôi mắt màu xanh mà là người của bọn Lửa Xanh.
Trong thời gian cô tranh đoạt linh hồn với pháp sư vong linh, những kẻ này chạy ra từ trong sân vận động.
“Ngăn chúng lại.” Đỗ Bác Dung phản ứng kịp thời, hét lên với nhân viên vừa mới được hoàn hồn ở đằng sau cánh gà vẫn đang mù mờ không biết chuyện gì xảy ra.
Nhân viên không quen Lâm Xuân, cũng chẳng biết hai người bảo vệ này là ai, nhưng Đỗ Bác Dung là sếp của bọn họ, nghe anh nói như vậy, còn thấy Cảnh Lộ be bét máu nên đã cản lại ngay.
– Cút!
Người bình thường sao có thể là đối thủ của người dị năng, chưa đến mấy giây đã bị đánh gục hết rồi.
Nhưng mấy giây là đủ rồi, quá đủ để Lâm Xuân dán được sticker ông cụ.
– Nhóc hồ lô, nhóc hồ lô~~
“Ông ơi, con tới cứu ông đấy.” Trong tiếng nhạc, nhóc bốn xuất hiện, đứng chắn trước người Lâm Xuân.
– Đánh chúng đi.
Lần này Lâm Xuân không chuyển địa điểm mà đã yên vị trong nhà, khiến nhóc hồ lô phải trông nhà cẩn thận.
Sau đó, cô mặc kệ hai kẻ dị năng, tranh thủ thời gian, cầm micro hét ra bên ngoài: “Bảo vệ ở trong nghe kĩ, đi vào hành lang, tìm một cái ô màu đen, kể lại truyện cười vừa nãy cho cái ô nghe.
Tìm được ô và kể chuyện thành công sẽ được thưởng mười nghìn tệ tiền mặt.”
Cô không có thời gian để giải thích sự việc phức tạp đang diễn ra ở đây, nhưng cô tin vào sức mạnh của đồng tiền..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.