Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 141: Không Có Quy Tắc Thì Không Có Trật Tự





Cả ba phá vỡ trận tuyết không gian, bước vào khe hở trong màn sương mịt mùng.
Khi Lâm Xuân thật sự đặt chân vào đó, cô mới nhận ra kẽ hở không gian không chỉ là một vùng sương xám xịt mà nó còn có những đốm sáng điểm xuyết cho mình.
Những chấm sáng ấy vừa to vừa nhỏ, tựa như tinh tú trên bầu trời.
Ngoài ra, thi thoảng trong lớp sương ấy sẽ có gió mạnh thổi qua, liên tục làm suy yếu tấm màn bảo vệ ba người.
“Mỗi đốm sáng này là một không gian con ở Vòm Trời.” Đại tư tế vừa chống pháp trượng lên tấm chắn để chống chọi với cơn cuồng phong vừa giải thích với hai người.
“Toang thế này rồi mà vẫn còn ngưng tụ được à?” Trần Sơ hỏi ra thắc mắc trong lòng Lâm Xuân.
“Nếu bị vỡ bởi ngoại lực thì tất nhiên là không rồi.” Đại tư tế đáp.
Ngoại lực? Trần Sơ hơi chau mày.
“Ngươi không phát hiện ra mấy hàng đốm sáng này được sắp xếp theo quy luật à?” Đại tư tế nhắc nhở.
Cả hai nghe vậy thì quan sát cẩn thận hơn, bấy giờ mới nhận ra khoảng cách giữa các chấm sáng ấy là như nhau.
Mặc dù không biết tác dụng của việc xếp hàng kiểu này nhưng có thể thấy nó cố tình được sắp đặt như vậy.
Nếu tan vỡ một cách tự nhiên, mảnh vụn không gian làm sao biết cách phân bổ đồng đều như thế này.
“Để tái sinh à?” Trần Sơ suy đoán.
“Đúng vậy.” Đại tư tế vừa dẫn hai người đi qua kẽ hở không gian vừa diễn giải: “Thế giới vỡ vụn, thứ bị tiêu hao là năng lượng nguyên bản của thế giới.
Tinh Nguyệt bói ra được Vòm Trời có cơ hội phục hồi nên muốn giữ gìn năng lượng Vòm Trời, vậy nên cô ấy đã chủ động phân giải thế giới.”
“Chủ động phân giải thế giới?” Lâm Xuân thảng thốt: “Thế mà cũng làm được.”
Đại tư tế nói với vẻ hơi khinh miệt: “Nhân loại Trái Đất nhỏ bé quá, không thể chạm đến sức mạnh gốc của thế giới.”
Lâm Xuân cũng không bực mình mà còn “Ừ” với hắn: “Trái Đất yếu quá mà, yếu đến nỗi các ông phải nhờ cậy Trái Đất để cứu thế đó.”
Đại tư tế nín lặng khoảng một giây, sau đó tiếp tục chủ đề vừa rồi nhưng không có chuyện gì xảy ra, chỉ là chuyển sang nói với người khác, hắn nhìn Trần Sơ: “Bây giờ ngươi cũng là tôn giả rồi, cũng có thể cảm nhận được sức mạnh thế giới.”
Trần Sơ: “Lúc ở địa cầu tôi không thấy rõ nhưng đến Vòm Trời lại cảm được một ít.”
Đại tư tế nói: “Bởi vì địa cầu có quá ít người như ngươi, khi sức mạnh của nhân loại đủ mạnh thì có thể khống chế được thế giới.”
Đại tư tế rất biết điều nên đã thay đổi cách giải thích, không phải hắn sợ Lâm Xuân mỉa mình mới bởi vì bây giờ còn phải nhờ người ta giúp đỡ đây, không nên mồm mép tép nhảy làm gì hết.
Lâm Xuân cũng hiểu nên giờ chỉ liếc mắt chứ không nói gì cả.
Trần Sơ kìm lòng chẳng đặng: “Vạn vật đều do thế giới thai nghén lên, nhưng vì sao sức mạnh của nhân loại lại có thể kiểm soát thế giới?”
Đại tư tế: “Không phải kiểm soát thế giới mà là kiểm soát trật tự của thế giới hay còn gọi là ý thức thế giới.”
Trần Sơ cau mày, anh vẫn không hiểu lắm.
Còn Lâm Xuân đã từng nghe hệ thống đề cập đến điều này nhưng cô cũng không biết rõ nguyên nhân cụ thể.
Đại tư tế: “Một thế giới hoang vu sẽ không có ý thức, chỉ khi nào thế giới đó có sinh mệnh ra đời thì ý thức mới được hình thành thôi.
Về cơ bản mà nói, thật ra ý thức cũng giống như con người, đều do thế giới tạo ra.
Vậy nên, loài người nắm giữ năng lực tương tự như việc ý thức nắm giữ sức mạnh, căn nguyên đều là sinh lực của thế giới.

Thành ra khi có một bên mạnh hơn thì bên kia sẽ tự khắc yếu đi.”
Cả hai đã vỡ vạc khi nghe đại tư tế nói như vậy.
Lâm Xuân tò mò hỏi: “Tại sao các ông lại muốn làm suy yếu ý thức thế giới? Để bất tử à?”
Câu hỏi của cô khiến đại tư tế im lặng rất lâu rồi mới trả lời: “Ta không biết người khác nghĩ thế nào, ta tu luyện chỉ vì không muốn bị bó buộc.”
Trần Sơ sực nhớ đến lời thủ lĩnh Lửa Xanh đã nói, lên tiếng: “Khi ông nhìn thấy xiềng xích thì không khỏi muốn thoát ra.”
Đại tư tế: “Chứ còn gì nữa, ai lại tình nguyện để mình bị trói buộc?”
Thứ bạn muốn phá phải là thứ hữu hình.
Điều này giống như việc bạn phải trong một cái lồng được bọc nhiều lớp, lúc đầu bạn chưa biết gì và cảm thấy thế giới của mình chỉ rộng bằng mái vòm này.
Nhưng lần một tình cờ, bạn đã phá vỡ lớp vòm trong cùng, thế giới đã rộng lớn hơn nhưng bạn cũng sẽ nhìn thấy lớp lồng thứ hai.
Bạn sẽ tự hỏi, liệu có đập được mấy cái lồng này ra không nhỉ, và rồi bạn sẽ nghĩ đủ mọi cách để phá được lớp thứ hai, tiếp tục đến với lớp thứ ba.
Sau đó bạn sẽ bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc nhà tù giam giữ mình có bao nhiêu lớp, đến khi đánh tan được toàn bộ cái lồng, thế giới bên ngoài sẽ như thế nào và ai đã nhốt mình bên trong?
Cái lồng là quy tắc, thứ nhốt bọn họ chính là ý thức thế giới.
“Nhưng không có quy tắc thì không có trật tự.” Lâm Xuân bỗng mở lời: “Nếu một thế giới mà không có luật pháp và quy định ràng buộc, vậy nó sẽ hỗn loạn đến mức nào chứ.”
Hai người sững lại khi nghe vậy, bọn hắn là người có thể nhìn thấy những luật lệ đó, đồng thời cũng là người phá bỏ quy tắc nên bọn hắn không muốn bị gò bó như những người còn lại.
Vậy nhưng lời Lâm Xuân nói đã phang vào đầu bọn hắn, thế giới không hề có tự do tuyệt đối, theo dòng lịch sử, ngay cả vào thời đại không có chữ viết, chế độ vẫn phải tồn tại.
Thế giới mà không theo hệ thống sẽ chẳng bao giờ dài lâu.
“Không ngờ một lí lẽ dễ hiểu như vậy nhưng đến khi Vòm Trời tiêu đời thì bọn ta mới nghĩ tới.” Đại tư tế tự giễu: “Tinh Nguyệt từng nói, con người không nên tranh đấu với ý thức thế giới, bởi vì ý nghĩa sự tồn tại của nó là bảo vệ thế giới.
Thế giới còn thì con người mới còn.
Nhưng lúc đó bọn ta không tin, chỉ thấy rằng thầy chiêm tinh là phát ngôn viên của ý thức thế giới nên không thể tin được.”
Trần Sơ tổng kết lại: “Vậy nên Vòm Trời bị hủy diệt là do các ông làm ra.”
Đại tư tế nhìn Trần Sơ, không phản bác mà chỉ nói: “Ngươi cũng người Vòm Trời đấy.”
Anh gườm hắn ta, chả buồn tranh cãi.
Lâm Xuân thấy mừng sau khi nghe hết những gì đại tư tế nói: “Như vậy thì chứng tỏ người Trái Đất chúng ta rất lanh lợi.”
Đại tư tế nhìn cô: “Người địa cầu các ngươi không chạm được tới quy tắc mà thôi, nếu mà làm được thì ta không tin các ngươi còn thông minh như vậy.”
“Tôi không nói cái này.” Lâm Xuân nhìn Trần Sơ: “Hồi trước Diễm Minh Hiên từng nói, thế giới tu tiên thật ra có tồn tại.”
Trần Sơ nhớ chuyện nhưng anh vẫn không hiểu cô muốn nói gì.
“Thật ra thế giới đó rất giống Vòm Trời trước khi tan vỡ, thành tiên là được bất tử, sức mạnh của con người cũng ảnh hưởng đến ý thức thế giới, nhưng Trái Đất có toang đâu.” Lâm Xuân thích chí.
“Điều này chỉ có thể chứng minh rằng ý thức thế giới lúc đó mạnh hơn.” Đại tư tế nói.
“Không, đó là vì quy tắc.” Lâm Xuân lắc đầu: “Thế giới tu tiên ở Trái Đất khác với Vòm Trời các ông, trong thần thoại, người phàm tu tiên, nếu đắc đạo thì cuối cùng sẽ phi thăng.
Mà phi thăng là rời khỏi cõi trần để đến tiên giới.

Tôi đoán tiên giới này thật ra không nằm ở địa cầu.”
Trần Sơ nói tiếp: “Không nằm trên Trái Đất thì sẽ không ảnh hưởng đến ý thức thế giới.
Vậy nên ý thức Trái Đất vẫn luôn mạnh hơn con người.”
Lâm Xuân có một suy đoán to gan hơn: “Anh có nghĩ phi thăng là do ý thức thế giới cố gắng tạo ra không.
Ông trời đã nhận thấy ý thức của nhân loại càng ngày càng mạnh, sợ mình không thắng được nên đã mở cửa sau, tiễn hết kẻ mạnh ra ngoài, chỉ giữ lại những người yếu thế rồi từ từ khống chế họ.
Cuối cùng, thời đại tu tiên hoàn toàn bị xóa bỏ và Trái Đất hiện tại được gây dựng lên?”
Trần Sơ nhìn cô, bỗng thấy cô não to thật sự, nhưng anh lại không tìm được lí do phản bác.
Đại tư tế vừa nghe vừa chậc lưỡi hít hà: “Ý thức Trái Đất mưu mô thật đấy.”
Lâm Xuân quạu: “Ý thức Vòm Trời thì lại quang minh lỗi lạc quá cơ, nhưng suýt nữa bị các ông tùng xẻo còn gì?”
Đại tư tế cứng họng, hắn không vặc lại được.
Lâm Xuân: “Thoát khỏi gông cùm cái gì, muốn bất tử cái gì, toàn bộ Vòm Trời có hai mươi tám vì tinh tú thôi mà? Hàng tỉ dân cộng lại mà có mỗi hai mươi tám người bất tử, nhưng giờ cả tỉ dân phải chết cùng các ông, các ông không thấy cắn rứt lương tâm à?”
Đại tư tế mãi mới nói được: “Nhưng bọn ta cũng là người cứu thế mà.”
Lâm Xuân: “Không vì các ông thì Vòm Trời cũng có toác đâu, sao, chả lẽ còn phải cảm ơn mấy người à?”
Trần Sơ chỉ thấy Lâm Xuân suy luận cực đỉnh, kìm lòng chẳng đặng mà giơ ngón cái lên khen cô.
Cô đắc chí hếch mặt lên trời.
Đại tư tế nín lặng, chặng đường tiếp theo cũng không chủ động mở lời nữa, mãi đến khi cả ba đi tới một đốm sáng, hắn mới nói: “Đến rồi.”
“Trại Miêu đây à?” Trần Sơ hỏi.
Đại tư tế sửa lưng cho anh: “Đây là Vô Ngân Cốc.”
Trần Sơ cũng không thắc mắc về cách xưng hô khác nhau, anh chỉ vào một khe hở rồi nói: “Đây là chỗ ông vào lần trước.”
Đại tư tế gật đầu: “Đúng, Miêu Ca Vân biết ta sẽ đến đây lần nữa nên không dùng giới cổ để vá lại trận tuyến không gian.”
Nói xong, hắn giơ tay chỉ vào kẽ hở không gian, ánh sáng lóe lên, một lối đi đủ cho một người bước qua đã lộ diện.
Ở đầu ra bên kia, cảnh xuân ấm áp với những bông hoa đua nở đã xuất hiện.
“Các ngươi vào trước đi.” Đại tư tế né mình ra hiệu cho hai người đi vào.
Trần Sơ cũng không khách sáo, anh kéo tay Lâm Xuân, bước ra khỏi tấm màn bảo vệ, đặt chân vào hành lang không gian.
Ở đầu bên kia là dãy núi nơi cả hai gặp đại tư tế vào lần trước.
Có điều khác với trước đây, trại Miêu bây giờ rất lạ, vẫn là cảnh tượng ấy nhưng xung quanh lặng im đến bất thường, thậm chí còn chẳng có gió thoảng qua.
“Anh nhìn này.” Lâm Xuân bỗng chỉ vào một đóa hoa ở bên chân mình, tỏ ý Trần Sơ ra xem.
Anh nhìn xuống và nhận ra trên bông hoa vàng xinh xắn ấy có một giọt sương đang rơi từ cánh hoa, nhưng dường như hạt sương lại đang đứng yên giữa không trung.
“Thời gian và không gian ngừng lại rồi.” Bấy giờ đại tư tế cũng bước ra khỏi trận tuyến không gian, thấy vậy thì giải thích: “Vòm Trời không còn nhiều năng lượng, lần nào Vô Ngân Cốc mở cổng cũng phải tích góp lại từ đầu.”
Trần Sơ nghĩ đến bầu trời ngập sao ban nãy: “Lấy từ những mảnh vụn không gian đang bất động à?”
Đại tư tế gật đầu: “Ừ.”
Anh vỡ lẽ, vậy thì mọi chuyện lại trở nên dễ hiểu.
Liên kết giữa không gian con và Trái Đất là một quá trình chủ động.
Dù có rất nhiều người dị năng Trái Đất sẽ phải bỏ mạng, nhưng thành thật mà nói, năng lượng do họ mang lại còn lâu mới đủ để mở cổng không gian con.
Vì vậy, những điểm sáng đứng yên trong khe hở không gian chính là thứ đã duy trì cánh cửa không gian.
Và thành phố kết nối với Trái Đất là khu vực mà họ cố tình lựa chọn để giúp ích cho việc cứu thế.
“Đi thôi, đi tìm Miêu Ca Vân.” Đại tư tế sải bước về phía trước.
“Miêu Ca Vân không bị bất động à?” Lâm Xuân hỏi.
“Người ta là tôn giả.” Chữ “tôn giả” của đại tư tế đã trả lời cho hết thảy.
Thảo nào tôn giả có thể chống lại ý trời, trong một không gian mà toàn bộ thời không đã chững lại mà tôn giả vẫn có thể hoạt động, chỉ có thể nói rằng tôn giả đã mạnh đển nỗi thoát xa khỏi thế giới này rồi.
Ba người đi rất nhanh, chưa đầy mấy phút đã đến trại Miêu rồi.
Bởi vì toàn bộ thời gian và không gian đã đóng băng nên Lâm Xuân không gặp bất cứ linh thể nào, trại trống không, chỉ có pho tượng ở giữa trại vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Đại tư tế bước thẳng tới, không thèm chào hỏi mà tung chưởng đập vỡ pho tượng vua cổ.
Bên dưới, trong quan tài tinh xảo, hàng mi dài trên khuôn mặt mĩ miều của Miêu Ca Vân khẽ run, dần dần mở mắt ra.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Miêu Ca Vân ngồi dậy, nhìn đại tư tế hỏi.
“Chưa đến nửa năm.” Thời gian ở Vòm Trời khác với Trái Đất, đại tư tế nói ra thời gian mà hắn ước tính.
Dù sao hầu hết không gian con của Vòm Trời đều đang ở trạng thái tĩnh nên hắn không thể tính toán chính xác được.
“Ngắn vậy sao?” Miêu Ca Vân hơi ngạc nhiên, theo dự đoán của bà, dù đại tư tế có thể tìm ra Trần Sơ và thuyết phục được cậu thì cũng không thể đến gặp bà nhanh như vậy được.
Nói xong, Miêu Ca Vân quay sang Trần Sơ, ánh mắt bà lóe lên, nhìn vào ngực anh.
Thâm tâm Trần Sơ vô cùng căng thẳng, vô thức né người sang bên, che khuất tầm nhìn của Lâm Xuân.
Lâm Xuân tự dưng bị chặn ngang bỗng sững lại, không hiểu anh đang làm gì, chẳng lẽ anh sợ Miêu Ca Vân lại tổn thương cô? Nhưng rõ ràng Miêu Ca Vân đang nhìn anh mà.
Miêu Ca Vân thấy vậy, có lẽ bà đã hiểu ra nên đã nhìn thẳng vào mắt Trần Sơ: “Các ngươi đã góp được bao nhiêu vật phẩm tai họa rồi?”
“Chỉ thiếu dịch bệnh và chiến tranh.” Trần Sơ đáp lời.
Gom được bốn món rồi sao? Miêu Ca Vân hốt hoảng, chỉ mới nửa năm thôi mà cứu thế sắp đi đến bước cuối cùng rồi?
“Trái Đất nguyện ý giúp Vòm Trời sống lại?” Miêu Ca Vân ngần ngừ hỏi.
“Bây giờ không giúp cũng phải giúp.” Đại tư tế cất tiếng.
“Vì sao?” Miêu Ca Vân không hiểu.
“Ngươi cảm nhận quỹ đạo chuyển động của Vô Ngân Cốc đi.” Đại tư tế nhắc nhở.
Miêu Ca Vân ngủ say biết bao năm trời, cộng thêm trại Miêu giờ đã chững lại nên bà không thể nhạy bén bằng đại tư tế.
Song đến khi cố gắng cảm nhận thì bà cũng phát giác ra.
Thành ra sau khi nhắm mắt để thấu cảm trong giây lát, bà đã hiểu ý của đại tư tế: “Vô Ngân Cốc đang bay về phía Trái Đất, sao ngươi biết?”
“Ta cũng không rõ, nhưng nó đang diễn ra rồi.” Đại tư tế nói.
Miêu Ca Vân không truy hỏi mà chỉ gật đầu: “Cũng phải, mấy chuyện này không quan trọng nữa.
Các ngươi đến lấy dịch bệnh đi.”
Trần Sơ gật với bà: “Ừ.”
Miêu Ca Vân nhìn anh rồi lại tia sang Lâm Xuân đang đứng bên cạnh.
Anh thảng thốt, đương định chắn cho cô thì bà đã lên tiếng: “Ngươi cản ta thế này, không muốn ta lấy lại dịch bệnh trên người con bé à?”

Đến giờ Trần Sơ mới nhớ ra trong người Lâm Xuân hẵng còn bệnh dịch nên nói ngay: “Xin bà hãy lấy lại.”
Miêu Ca Vân lườm anh: “Còn không thèm cảm ơn, vô lễ nhỉ?”
Miêu Ca Vân là bạn thân với chủ nhân của gió nên khi nhìn Trần Sơ, bà luôn có cảm giác như đang nhìn hậu bối nhà mình, không kìm được mà muốn nói thêm đôi câu.
Vậy nhưng Trần Sơ lại chẳng hề cảm kích mà chỉ lạnh lùng nói: “Vốn dĩ là do tiền bối để lại.”
Miêu Ca Vân ngạc nhiên, nó hận mình à? Nhưng hận cũng phải.
Bà nhoẻn môi cười, phất tay về phía Lâm Xuân.
Cô chỉ thấy cổ tay mình lạnh hẳn đi, dịch bệnh nằm trên tay trái của cô đã được Miêu Ca Vân lấy đi hết và dung hòa nó vào cơ thể bà.
Ngặt nỗi, sau khi thu hồi dịch bệnh, bà cũng không hạ tay xuống, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn của bà có thứ gì đó đang lúc nhúc chảy xuống cổ tay, cuối cùng cắn rách da bà rồi chui ra ngoài.
Đó là một con sâu màu xanh lục, bé bằng ngón tay người, nom rất giống bọ cánh cứng ở Trái Đất.
“Đây là vua cổ, cũng chính là dịch bệnh.” Miêu Ca Vân chìa bàn tay trắng ngần đang nắm vua cổ về phía Trần Sơ.
“Nó còn sống sao?” Lâm Xuân kêu lên.
“Còn sống đấy.” Miêu Ca Vân gật đầu.
“Lúc kích hoạt nó sẽ không chạy đâu nhỉ?” Lâm Xuân lo rằng đến lúc đó sẽ không bắt được vua cổ, dù gì hình như nó còn có cánh nữa.
Miêu Ca Vân mỉm cười, vung tay lên trời, một cây sáo trúc màu xanh bay ra khỏi cây trúc, rơi vào tay bà: “Đây là sáo cổ, thổi một tiếng có thể triệu hồi vua cổ, hai tiếng là phong ấn được dịch bệnh.”
Trần Sơ nghe xong, giờ mới giơ tay ra nhận hai món đồ.
Vua cổ được đặt trong chiếc hộp kim loại đựng chìa khóa mở cổng không gian, nó cũng rất ngoan, không hề làm loạn.
“Được rồi, các ngươi đi đi, ta cũng phải an giấc thôi.” Miêu Ca Vân nói.
Ba người không nói gì bởi họ biết rằng, đây là một sự an nghỉ đích thực.
Cả ba không thân quen với bà, nhưng cũng có thể tiễn đưa bà trong chặng đường cuối cùng.
Miêu Ca Vân thấy mọi người không đi, bật cười nhắc nhở: “Không đi à? Lúc ta tan biến sẽ hóa thành hàng nghìn cổ trùng, có hơi nguy hiểm đấy.”
Nghe thế, đại tư tế không chịu được nữa, quay người đi luôn.
Hắn đi rồi nên Trần Sơ và Lâm Xuân cũng không ở lại, rời đi theo hắn.
Tuy nhiên, khi hai người đi ra khỏi trại, ngay trung tâm bỗng xuất hiện rất nhiều cổ trùng, chúng bay ra ngoài, che khuất cả nền trời, nhưng trong lúc bay chúng đã hóa thành những tia sáng màu xanh và quay về với thế giới của mình.
“Hèn chi phụ nữ ở Vô Ngân Cốc phải cướp đàn ông về nhà mới kết hôn được, lòng dạ đàn bà độc ác quá mà.” Rõ ràng chê bai là thế, nhưng hai người lại thấu được nỗi buồn in dấu trong giọng nói của đại tư tế.
“Đi thôi, ta dẫn các ngươi về.” Đại tư tế cũng không rầu rĩ quá lâu: “Còn phải trở lại Hắc Thạch nữa, đi muộn là nó đóng cổng đấy.”
“Không cần phải rắc rối như thế.” Lâm Xuân nói: “Bọn tôi tự rời khỏi đây được.”
“Hai ngươi có thể ra ngoài à?” Đại tư tế sửng sốt, sau đó mới sực ra điều gì đó, hắn nhìn lên đầu Lâm Xuân: “Mái tóc của ngươi.
Lần trước không nhìn kĩ nhưng giờ mới thấy tóc ngươi có sức mạnh không gian khá quen thuộc.”
Không quen thế quái nào được? Vật phẩm của hệ thống toàn đến từ Vòm Trời chứ đâu nữa.
“Đi đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi.” Lần sau gặp sẽ phải đi lấy chiến tranh.
Lâm Xuân kéo tay Trần Sơ, tiêu tám nghìn viên đá sức mạnh để dịch chuyển qua kẽ hở không gian, quay về Trái Đất.
Lâm Xuân nhìn hai nghìn viên đá còn sót lại, thầm nghĩ, Sadako chỉ giảm giá cho Trần Sơ bởi vì gương mặt của anh ư, hay là do anh là người Vòm Trời?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Xuân: “Nói đi, rốt cuộc là vì sao?”
Sadako: “Chị thích trai đẹp nhưng chị còn thích tiền hơn.”
Lâm Xuân: “!!!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.