Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 290: Chuyển bại thành thắng!




Uỳnh!



Trên sân luyện võ, tiếng quyền cước vang lên.



Điền Thất bị đánh văng ra ngoài bởi vì thực lực yếu hơn Nhiễm Huy, hắn gian nan trụ vững ở mép sân, gương mặt khó coi xuất hiện nụ cười.



"Chuyện này..."



Mọi người trợn mắt há hốc mồm.



Từ lúc bắt đầu đến giờ, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu.



Đệ tử Võ Sư tứ phẩm của Thiết Cốt Phái ở trong tình thế hạ phong, vẫn luôn bị tấn công nhiều lần, bất quá vẫn chưa ngã xuống!



Thân thể này rốt cuộc tôi luyện bằng cái gì vậy!



Trong cùng cấp bậc Võ Sư cao đẳng, Điền Thất thua thiệt ba cấp độ so với Nhiễm Huy, mặc dù bản thân có võ học tăng phúc, nhưng rất khó xoay chuyển tình thế.



Bất quá đừng quên.



Hắn cũng một mực tôi luyện bên trong tháp rèn luyện.



Mặc dù mức độ tôi luyện kém hơn bọn người yêu nghiệt như Tiêu Tội Kỷ, thế nhưng thân thể cũng không hề yếu kém!




Nhiễm Huy có thể công kích hắn, nhưng muốn chân chính tổn thương, không phải chuyện chỉ dăm ba cú đấm là có thể làm được.



Đệ tử chỉ cần từng tôi luyện ở tầng một của tháp rèn luyện, đều có một cái ưu điểm cực lớn, chính là da dày thịt béo!



"Ta muốn xem ngươi có thể chống đỡ đến khi nào!"



Nhiễm Huy lại lần nữa xông lên, ngưng tụ linh lực vào quyền đầu hung hăng tấn công.



Điền Thất tránh né không thoát, chỉ có thể kéo giãn khoảng cách, dùng hai tay chống lại thế công, hai chân hướng một bên khác lui lại, làm đến mức không bị đánh ra khỏi sân luyện võ.



Soát! Soát!



Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!



Nhiễm Huy đuổi theo, đòn công như cuồng phong bão táp.



Quyền ảnh liên miên không dứt lấp lóe trên sân luyện võ, sóng khí một đợt nối tiếp một đợt!



Cao tầng Thánh Tuyền Tông tìm về được một chút tươi sáng.



Từ lúc khiêu chiến đến nay, đây là lần đầu tiên đệ tử bọn hắn chèn ép đệ tử Thiết Cốt Phái, đối phương mặc dù đang cực khổ chống đỡ, nhưng bại trận chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.



Đúng vậy.



Chỉ còn là vấn đề thời gian.



Nhưng quan trọng là cần đến bao lâu cho đủ?



Uỳnh!



Uỳnh!



Uỳnh!



Nhiễm Huy vẫn điên cuồng công kích, Điền Thất chỉ có thể bị động phòng ngự, đồng thời cấp tốc lui lại.






"Có chút phiền phức."



Mã Vân Đằng nói.



Vương Đông Lâm nói:



"Thánh Tuyền Tông nói thế nào cũng là tông môn có nội tình, đệ tử thân truyền có thực lực rất mạnh, đệ tử Thiết Cốt Phái chống đỡ không được dẫn đến bại trận là chuyện hợp tình hợp lý."



Thắng hơn sáu mươi trận, thua một trận cũng chẳng nhằm nhò gì.



Sai rồi!



Điền Thất không muốn thua.



Hắn muốn ở trước mặt chưởng môn và đồng môn, kéo dài mạch toàn thắng của Thiết Cốt Phái!



Uỳnh!



Nhiễm Huy một lần nữa tung ra Tam Thập Lục Bộ Thông Thiên Quyền, đánh cả người Điền Thất đến sát rìa khu vực sân luyện võ, sau đó thuận thế xông lên.



Xoát xoát xoát!



Điền Thất ổn định lại thân thể, thi triển Túng Vân Bộ, tránh đi chiêu thức của đối phương, đồng thời tránh thoát khỏi khu vực nguy hiểm.



"Đáng chết!"



Nhiễm Huy quay người đuổi theo, một lần nữa tấn công liên miên túi bụi, lửa giận trong mắt hắn ngày càng hừng hực.



Bản thân rõ ràng có thực lực mạnh hơn đối phương, thế mà đánh hơn một trăm chiêu, đừng nói đến việc đánh ngã, ngay cả suy yếu cũng không thấy, chuyện này thật khiến người ta sôi trào máu!



Uỳnh!



Điền Thất lại tiếp nhận thế công cuồng bạo, hắn tuy là vẫn có thể đứng vững trên sân luyện võ, nhưng không áp chế được thương thế mà phun ra một ngụm máu.



"Không xong!"



"Đệ tử Thiết Cốt Phái không thua trận, lão tử trực tiếp ăn...!"



"Từ ban đầu đã rơi vào thế hạ phong, căn bản không có cơ hội phản kích!"



Võ giả thế lực khắp nơi bàn luận với nhau.



Thực tế mà nói, đây mới là hình ảnh bọn hắn muốn nhìn thấy, kết quả đánh hơn sáu mươi trận, tất cả đều là Thiết Cốt Phái nghiền ép đánh Thánh Tuyền Tông.



"Tần minh chủ, đệ tử Thiết Cốt Phái hẳn là sẽ thua trận đúng không?"



Môn chủ Trường Đao môn cẩn thận nói.



Đệ tử Thánh Tuyền Tông liên tiếp thua trận, chuyện này khiến hắn không còn dám tùy tiện cười trên nỗi đau người khác, tránh cho đến lúc có kết quả lại hung hăng vã bạt tai vào mặt.



Tần Hạo Nhiên thản nhiên nói:



"Tên này đã bị đánh đến mức không có sức phản kháng, nếu như vẫn không thể thắng, vậy chính là mặt trời mọc hướng tây rồi!"



Thân Thông và lão đại liên minh đều nở nụ cười trên miệng.



Thánh Tuyền Tông đã thua trận nhiều như vậy, coi như thắng được một trận cũng chẳng vẻ vang gì, bất quá bọn hắn có thể từ đó tìm thấy chút niềm vui và khoái lạc, thật đúng là một đám ngu đến hết thuốc chữa.



...



Uỳnh!



Uỳnh!



Nhiễm Huy đã đánh hơn mười phút với Điền Thất, hình ảnh vẫn là một bên công kích, một bên phòng thủ, chẳng có gì biến hóa.



Nhưng mà.



Các võ giả xem chiến không nói nên lời.



Đệ tử Thiết Cốt Phái bị đánh lâu như vậy, vẫn có thể trụ vững, đây nhất định là chai sạn rồi!



Chỉ là, phòng thủ cũng cần tiêu hao linh lực, tiếp tục đánh nữa chắc chắn sẽ thua, thậm chí còn thua rất thảm thiết!



Nhưng.



Bọn hắn đã xem nhẹ một vấn đề.



Phòng thủ mặc dù tiêu hao linh lực, nhưng công kích cũng cần tiêu hao linh lực, so với cái trước thì càng tiêu hao nhiều hơn!



Nhiễm Huy lại bạo phát thế công, một lần nữa tung nắm đấm ngưng tụ linh lực, thế nhưng tần suất đã giảm đi đáng kể!



"Tiêu hao đã không sai biệt lắm, đã đến lúc Điền Thất phản kích rồi."



Quân Thường Tiếu thầm nói.



Quả nhiên.



Điền Thất cảm nhận được thế công của đối phương suy giảm, nhanh chóng dùng Túng Vân Bộ lúc thì tiếp chiêu, lúc thì phản kích dò xét.



Cho đến khi xác định, đối phương tiêu hao linh lực không nhỏ, hắn không còn co rút phòng thủ, thay vào đó là hoàn toàn phản kích.



"Vù vù!"



Bên tay trái là Bạo Liệt Quyền, bên tay phải là Khai Sơn Chưởng, dưới chân đạp Túng Vân Bộ, khai triển thế công điên cuồng!



Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!



"Chuyện này..."



Mọi người trợn tròn mắt.



Tên đệ tử Thiết Cốt Phái kia bị đánh lâu như vậy, thế mà vẫn còn sức tạo ra thế trận dũng mãnh phản kích!



Nhiễm Huy đã quen với cục diện chiếm ưu thế, cho nên Điền Thất đột nhiên phản kích khiến hắn trở tay không kịp, kết quả chỉ có thể không ngừng lui lại.



Điền Thất nắm bắt cơ hội, linh lực bàng bạc trong Khí Toàn hoàn toàn bạo phát, xoay chuyển bị động thành chủ động, bắt đầu khởi xướng thế công mãnh liệt.



Nhiễm Huy đã tiêu hao không ít linh lực bạo phát, nhất thời không thể phản kích nên chỉ có thể chuyển thành phòng ngự.



Bất quá.



Thân thể hắn chịu đòn ngang với Điền Thất sao?



Đáp án là, không có!



Cho nên, dưới tình trạng tiêu hao to lớn, từng thớ thịt phải tiếp nhận liên miên oanh tạc, trong nháy mắt cả người bị đánh đến cấp tốc lui nhanh.



Vốn là ghiền ép đánh người ta, kết quả bị người ta nghiền ép đánh, cục diện trận đấu xuất hiện đột biến!



"Ta không thể thua, ta muốn chiến thắng!"



Đây là suy nghĩ duy nhất trong tiềm thức của Điền Thất, thúc đẩy hắn không ngừng ngưng tụ linh lực tấn công.



Một giây này.



Hắn giống như tên điên!



Đến lúc toàn bộ linh lực thể nội tiêu hao cạn kiệt, thân thể xuất hiện từng cơn đau nhức kịch liệt, Điền Thất mới dừng lại, mới há miệng thở hổn hển..



Còn về phía Nhiễm Huy, người này đã bị đánh đến mức hôn mê ngã xuống đất, có vô số quyền ấn lưu lại trên lớp da thịt để trần bên ngoài.



"Điền sư huynh thắng rồi!"



Liễu Uyển Thi hô to.



Đệ tử Thiết Cốt Phái cũng tưng bừng hoan hô.



Bọn họ vốn đến đây để trợ uy, trước mấy chục trận trước đó thắng quá nhanh, chỉ hoan hô hai ba lần, đã dần chai sạn cảm xúc cả rồi.



Trận đấu này thì khác biệt, sư huynh gian nan chuyển bại thành thắng, tất nhiên phải reo hò chúc mừng!



Điền Thất nghe được đồng môn hò hét cho mình, chúc mừng cho mình, khóe miệng hắn xuất hiện mỉm cười, sau đó cố nén đau nhức, chèo chống thân thể suy yếu rời khỏi sân.



Đi lên như thế nào, đi xuống như thế đấy!



Khoảng cách chỉ vẻn vẹn có mấy chục mét, thế nhưng Điền Thất dường như phải đi rất lâu, đi đến đứng trước mặt Quân Thường Tiếu, nói:



"Chưởng môn... đệ tử may mắn không làm nhục mệnh..."



Lời còn chưa dứt, từng cơn đau nhức và suy yếu xông lên não, khiến hắn khó có thể tiếp tục chèo chống, cứ như thế thân thể cắm xuống thẳng tắp.



"Sư đệ!"



Tô Tiểu Mạt trước một bước chạy tới.



Điền Thất quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không mở nổi mí mắt.



Trước khi hôn mê, khóe miệng hắn vẫn giữ nụ cười, yếu ớt nói:



"Ta... Ta thắng..."



"Ngươi thắng rồi."



Quân Thường Tiếu chân thành nói:



"Tất cả mọi người đều nhìn thấy!"



Điền Thất đánh bại đối thủ cao hơn mình ba cấp, lại còn là đồng dạng Võ Sư cao đẳng - Nhiễm Huy, mặc dù hắn vừa kết thúc liền hôn mê, nhưng đã nói cho người đời biết cái gì gọi là xương cốt cứng rắn.



Thiết Cốt Phái.



Cái tên này có lẽ rất khó nghe, cảm thấy đọc không xuôi.



Nhưng dưới sự chứng minh của Điền Thất, cái tên đại diện cho không bao giờ chịu thua, tinh thần không bao giờ khuất phục!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.