Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 28: Ta đọc sách ít, các ngươi không nên làm ta sợ




Trong lúc Lạc Tai Nam đang nói chuyện, ánh mắt Quân Thường Tiếu hiện lên một tia lãnh lẽo, hắn lấy ra Hàn Phong Kiếm, trực tiếp đâm vào ngực đối phương.



Mọi thứ chỉ có thể diễn tả bằng ba từ: nhanh, ác, chuẩn.



“Cửu đệ!!”



Bảy tên đầu mục còn lại giận đỏ cả hai mắt, trong ánh mắt bừng bừng sát ý.



Ánh mắt Chu Thiên Bá dần dần lãnh lệ, linh khí ngưng tụ quanh thân cũng bắt đầu sôi trào.



“Đại thủ lĩnh.”



Quân Thường Tiếu bình thản ung dung nói:



“Thủ hạ của ngươi lại chen mồm chỏ mỗm vào nói, không biết phép tắc lễ nghi. Hôm nay bổn tọa giúp ngươi thanh lý môn hộ, ngươi cũng không có ý kiến chứ?”



Giết đệ tử ta thì sao?



Được thôi, ta sẽ dùng mạng thủ hạ của ngươi bồi thường vậy.



Không thể không nói, thân là chưởng môn Thiết Cốt phái, giờ này khắc này biểu hiện của hắn là mạnh mẽ phi thường đẹp mắt.



“tõng, tõng.”




Máu tươi từ vết thương chảy ra, rơi tung tóe trên mặt đất.



“Roẹt!”



Quân Thường Tiếu rút kiếm ra, máu tươi phun ào ào.



“Ngươi!”



Thần sắc Lạc Tai Nam dữ tợn, lúc này hắn bước lên, muốn nâng quyền trả đòn, bất quá cơn đau kịch liệt truyền đến từ trái tim làm hắn nhanh chóng mất khả năng tự chủ, sau cùng ngã ‘bạch’ một tiếng xuống đất.



Một tên Khai mạch mười hai đoạn, cứ thế trở thành cái xác.



Quân Thường Tiếu ra tay quá nhanh, cộng thêm Hàn Phong kiếm quá sắc bén, một kiếm xuất ra nhanh đến mức Lạc Tai Nam chưa kịp phản ứng, và cũng không thể tránh kịp.



“Mẹ kiếp!”



Một tên sơn tặc tinh anh trọc đầu vọt tới, hai tay ngưng tụ lực lượng, tức giận nói:



“Ngươi dám giết Cửu đệ của ta, đền mạng đi.”



“Lui ra!”



Chu Thiên Bá trầm giọng quát lên.



Thanh âm ẩn chứa một cỗ năng lượng ba động, dập dờn trong không khí.



Tên sơn tặc tinh anh trọc đầu ngừng bước, đem lực lượng thu lại, vẻ mặt giận dữ đi về chỗ ngồi.



Quân Thường Tiếu âm thầm cả kinh nói “Khí tức mạnh thật!”, đồng thời hắn cũng đem suy nghĩ xuất kiếm thu hồi lại.



Nếu như không phải Chu Thiên Bá ngăn cản, hắn có thể dùng rất nhiều phương pháp để chém bay đầu tên đầu trọc kia.



Xem như ngươi may mắn.



Để ngươi sống thêm một lúc nữa vậy!






“Ba ba!”



Chu Thiên Bá vỗ tay, cười nói:



“Một kiếm vừa rồi của Quân chưởng môn vừa nhanh vừa chuẩn, đủ để chứng minh kiếm đạo phi phàm, Chu mỗ bội phục bội phục.”



Giết thủ hạ của hắn mà hắn còn cười được? Thằng này có được bình thường không vậy?!



Quân Thường Tiếu chắp tay một cái, thản nhiên nói:



“Đại thủ lĩnh quá khen, một chút công phu của bổn tọa cũng chỉ có thể bắt nạt thủ hạ của ngươi, đổi lại là cao thủ khác khẳng định mất mặt xấu hổ thôi.”



Lúc nói đến hai chữ “thủ hạ”, Quân Thường Tiếu cố ý liếc sang nhìn mấy tên sơn tặc tinh anh khác, hiển nhiên không thèm để bọn chúng vào trong mắt.



“Răng rắc!”



Mấy tên sơn tặc tinh anh cực kỳ sôi máu, nghiến răng ken két, hai tay gần như bóp nát thành ghế.



“Quân chưởng môn.”



Chu Thiên Bá mặt cười nhưng trong lòng không cười nói:



“Đừng nói nhảm nữa, trong tay ta còn giữ 31 tên đệ tử của ngươi, giao ra 3100 lượng, ngươi liền có thể dẫn bọn hắn rời đi.”



Khó trách tên này vẫn có thể nhịn, hóa ra là muốn tiền a.



Quân Thường Tiếu nói:



“Cho ngươi một trăm lượng, ta mang đệ tử rời đi, ân oán từ đây xóa bỏ.”



“Ba!”



Chu Thiên Bá vỗ tay vịn, mục quang lãnh lệ nói:



“Quân Thường Tiếu, Chu mỗ đã cho ngươi đầy đủ mặt mũi, đừng có không biết tốt xấu.”



Hắn sắp nhịn không được mà bạo phát.



Có thể nhịn đến bây giờ mới lộ ra răng nanh, đã là một việc rất không dễ dàng.



“Đại thủ lĩnh.”



Tên đầu trọc đứng dậy, tức giận mở miệng nói:



“Để huynh đệ xông lên giết chết hắn, sau đó chúng ta lục soát tiền trên thân hắn cũng được.”



“Đúng vậy!”



“Giết hắn, báo thù cho Cửu đệ.”



Mấy tên sơn tặc tinh anh khác cũng đứng lên, mắt lấp lóe sát ý, hai tay tỏa ra Linh lực.



Quân Thường Tiếu xuất hiện ở đây, bọn hắn đã thấy ngứa mắt, bây giờ lại dám giết Cửu đệ của mình, bọn hắn hận không thể lập tức lột da Quân Thường Tiếu báo thù cho huynh đệ.



“Tiểu tử.”



Ánh mắt Chu Thiên Bá lạnh lẽo âm u nói:



“Ngươi đã không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách Chu mỗ thủ đoạn độc ác.”



“Xoát!”



Tay phải vung lên, ra hiệu có thể động thủ.



“Bịch bịch!”



Sơn tặc tinh anh đầu trọc lao đến lần nữa.



Lúc hắn đang chuẩn bị xuất thủ, Quân Thường Tiếu lạnh nhạt nói:



“Đại thủ lĩnh, chỗ này có hơi nhỏ, muốn đánh nhau cũng phải đi ra bên ngoài đánh đi đúng không?”



Chu Thiên Bá cười lạnh nói:



“Cho ngươi toại nguyện.”



Bên ngoài đại điện.



Diễn võ trường phủ đầy bùn đất.



Gần hai trăm tên sơn tặc khát máu, giết chóc thành tinh vây quanh diễn võ trường, từng tên đều đưa mắt nhìn trừng trừng Quân Thường Tiếu.



Lúc ở diễn võ trường quận Thanh Dương, Quân chưởng môn từng bị đệ tử hai môn phái bát lưu vây quanh một lần, bây giờ đối mặt với mấy trăm tên sơn tặc đang nhìn chằm chằm như thế, cảm giác giống như dê con lạc giữa bầy sói vậy.



“Tiểu tử!”



Tên võ giả đầu trọc đứng ở trong sân, cởi áo ra lộ từng khối bắp thịt rất cường tráng, nói:



“Để ngươi sống lâu thêm một chút.”



“Thật sao?”



Quân Thường Tiếu nhếch miệng cười nhạt.



“Mẹ kiếp, tên này còn cười được nữa?”



“Lục lão đầu, giết tên chó chết này đi, báo thù cho Cửu lão đầu, báo thù cho hai huynh đệ đã chết.”



“Giết hắn thì dễ dàng cho hắn quá, phải đánh gãy tay gãy chân, cắt gân của hắn treo lên cột, hành hạ hắn mấy tháng.”



“Đúng! Đúng!”



Bọn sơn tặc ồn ào nói.



Loại thủ đoạn này, bọn họ thường xuyên thực hiện. Nhìn rất nhiều thi thể khô quắt xung quanh là biết.



Chu Thiên Bá ngồi trên ghế dựa lớn bên ngoài diễn võ trường, thản nhiên nói:



“Lão Lục, tiểu tử này xuất kiếm cực nhanh, tuyệt đối không nên chủ quan.”



Lục lão đầu đưa chân phải bước về phía trước một bước nhỏ, mũi chân đâm vào bùn nửa tấc, nham hiểm cười nói:



“Đại thủ lĩnh, ta sẽ để hắn hiểu được cái gì mới gọi là nhanh.”



“Tư thế này là..”



“Chẳng lẽ Lục lão đầu muốn thi triển Thất Bộ Hóa Ảnh sao!”



“Đây chính là thân pháp cấp bậc phàm phẩm trung gian, nghe nói khi đại thành, lúc thi triển chỉ thấy một cái bóng thôi a.”



Bọn sơn tặc kinh hô, đồng thời nhìn về phía Quân Thường Tiếu, hiển nhiên là muốn cười trên nỗi đau của người khác. Trong suy nghĩ của bọn hắn, một khi Lục lão đầu thi triển ra thân pháp này, tiểu tử kia khẳng định sẽ bị hành hạ tới bến.



Dát!



Thần sắc đám người trở lên ngốc trệ.



Bởi vì, khi bọn hắn nhìn sang, vị chưởng môn Thiết Cốt phái đang ép chân, sau đó đứng dậy đi cà nhắc, vừa đi vừa không ngừng lắc đầu sang hai bên.



“Thằng này đang tính làm gì vậy?”



“Có phải hắn bị giật kinh phong rồi không?”



“Hừ, theo ta nghĩ là hắn giả ngây giả ngu đi.”



Võ giả Tinh Vẫn đại lục cũng không biết, đây chính là động tác tập thể dục, giãn gân cốt, làm nóng người trước khi bước vào chiến đấu.



Thời gian nhanh chóng trôi qua, động tác làm nóng người coi như kết thúc.



Quân Thường Tiếu giơ tay tay trái lên rồi nắm lại, sau đó dựng thẳng ngón giữa lên, cắn răng đè ép âm thanh nói:



“Ta ít đọc sách, các ngươi đừng làm ta sợ!”



Xoạt.



Toàn trường tĩnh mịch im lặng.



Rất nhiều sơn tặc nhìn tư thế quỷ dị của hắn, không nhịn được thầm nghĩ, phải chăng thằng này có vấn đề về thần kinh thật sao?



“Mẹ kiếp!”



Lục lão đầu mắng:



“Chuẩn bị ăn đòn của lão tử đi!”



Nói xong, mũi chân đang ở trong bùn đất ngoáy ngoáy, ánh mắt trở nên băng lùng, đột nhiên xông tới.



Một bước, hai bước, tốc độ nhanh vô cùng!



Phi phi phi.



Một bước hai bước ba bước bốn bước rồi bảy bước! Cho đến Lục lão đầu nhấc chân phóng ra bước thứ tám, không khí sau lưng đột nhiên trở lên vặn vẹo, trong nháy mắt biến thành hư ảnh nhàn nhạt.



Đây chính là Thất Bộ Hóa Ảnh!



Võ gia sau khi lĩnh ngộ đại thành, lúc thi triển công pháp, trải qua bảy bước thì sẽ ngưng tự tàn ảnh, tốc độ cũng sẽ tăng lên mấy lần.



Quả nhiên là như vậy.



Lục lão đầu vừa bước ra bước thứ tám, tạo ra hư ảnh, thì thân thể tăng tốc mãnh liệt, như một vệt sáng vọt tới.



“Nhanh thật đấy!”



Quân Thường Tiếu sắc mặt đại biến.



Giờ phút này, hắn chỉ thấy một đạo tàn ảnh, căn bản không nhìn thấy rõ tên đầu trọc đang ở đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.