Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 239: Tên đệ tử này của ta cũng rất hung tàn!




Quân Thường Tiếu khẽ giật mình, nói:



"Chúng ta đi nhanh, ngươi đi chậm, làm sao cản đường được chứ, mà lại nói, nếu không phải ngươi hô đứng lại, hiện tại chúng ta đã tiến vào trong thành, càng không cản trở đường đi của ngươi."



Lời giải thích này vô cùng hợp tình hợp lý, hoàn toàn không sai.



Nhưng các thế lực khắp nơi lại thầm nghĩ, cái Thiết Cốt Phái ngoài quận này chẳng lẽ nhìn không ra, thiếu môn chủ Ngự Thú Môn đang muốn gây chuyện sao?



Còn không mau nói một tiếng xin lỗi, để tránh rước họa vào thân đâu?



Aii...



Đúng là người trên rừng núi xuống, thật không có ánh mắt sự đời mà.



Thiếu môn chủ Ngự Thú Môn cũng không nghĩ tới, đối phương lại giở chiêu bài này, sau đó thản nhiên nói:



"Con Hắc Bì Báo này của bổn thiếu chủ có chút hung tàn, hai vị đi ở phía trước không may chọc giận nó, kết quả bị táp một cái, vậy chết có chút oan ức rồi."



Nếu như môn phái lớn ở bên ngoài quận, khẳng định phải cho mặt mũi.



Bất quá đây chỉ là một cái môn phái bát lưu, tiến vào địa phận của quận Bình Dương, cần phải cho hắn học cách làm người.



"Hóa ra là đang suy nghĩ cho chúng ta."




Quân Thường Tiếu chắp tay nói:



"Vậy thì liền đa tạ vị công tử này, chúng ta sau này có duyên gặp lại."



Nói xong, hắn dẫn theo Dạ Tinh Thần hướng về phía cổng thành bước đi.



Ánh mắt thiếu môn chủ dấy lên lửa giận.



Hắc Bì Báo có tâm ý tương thông với chủ nhân, cất bước đuổi theo.



Nó không phải công kích, thay vào đó là mở ra cái miệng rộng của mình, dự định phát ra tiếng gầm giận dữ, chấp nhiếp hai tên nhân loại phía trước.



Nhưng mà.



Tiếng gầm còn chưa kịp gào!



Dạ Tinh Thần bỗng nhiên xoay người, hung hăng tung ra một chiêu Bạo Liệt Quyền đánh tới.



"Bành!"



Quyền lực trực tiếp nện vào bên mặt.



Một quyền này dường như núi sụp đất lở, oanh kích Hắc Bì Báo lui về phía sau hơn mười bước, sau đó tứ chi của nó mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất.



Thân thể thiếu môn chủ cũng theo đó mất thăng bằng té xuống đất, cả người đầy bụi bặm không nói, tư thế có thể nói vô cùng chật vật.



"Thiếu môn chủ!"



Các đệ tử lần lượt tiến lên.



Các thế lực khắp nơi ngoài cửa thành, cùng nhau trừng to mắt.



Trời ạ!






Tên thiếu niên nhìn như chỉ có mười bảy mười tám tuổi kia, một quyền của hắn có thể đánh ngã Võ Đồ đỉnh phong Hắc Bì Báo, lực lượng hết sức khiếp thật!



Đây không phải điều quan trọng, quan trọng nhất là hắn dám công kích thú cưỡi của thiếu môn chủ - lục lưu Ngự Thú Môn, đây chính là ngại mình sống quá lâu mà!



"Tinh Thần."



Quân Thường Tiếu trầm giọng nói:



"Sao có thể tùy tiện xuất thủ đâu chứ."



Dạ Tinh Thần thu hồi nắm đấm, thản nhiên nói:



"Đệ tử lo lắng con nghiệt súc kia sẽ công kích chưởng môn."



"Cũng đúng."



Quân Thường Tiếu quay đầu lại, hướng về phía thiếu môn chủ đang được dìu đứng lên, cười nói:



"Vị công tử này, vui lòng quản tốt thú cưỡi của mình, lại càng không nên để nó tới gần bổn tọa, bởi vì tên đệ tử này của ta khá là hung tàn."



"..."



Mọi người co giật khóe miệng.



Một quyền đánh ngã Hắc Bì Báo, xác thực rất hung tàn!



"Ngươi..."



Thiếu môn chủ tức sôi máu, vừa định mở miệng đáp trả, kết quả nhìn thấy hai người kia đã vào thành, đành phải siết chặt nắm quyền, tức giận nói với lòng:



"Các ngươi cho đó cho bổn thiếu chủ!"



Cưỡi trên lưng Hắc Bì Báo với hào quang chói sáng, trong lòng vốn dĩ rất sảng khoái.



Kết quả thú cưỡi bị đánh ngã, bản thân thì té xuống đất, mà lại giữa thanh thiên bạch nhật, cục tức này há có thể nuốt trôi.



Thù này, nhất định phải báo!



Nhưng bên trong thành Tuy Dương cấm phát sinh tranh đấu, cho nên chỉ có thể kìm nén lửa giận, đợi môn phái luận võ kết thúc tính cả vốn lẫn lời!



"Tên kia vừa rồi tự xưng là bổn tọa, nam tử xuất thủ gọi hắn là chưởng môn, chẳng lẽ người này chính là chưởng môn Thiết Cốt Phái - Quân Thường Tiếu?"



"Hẳn là vậy rồi!"



"Ta nghe nói, cách đây không lâu cái Thiết Cốt Phái này đi khiêu chiến Hạo Khí Môn, chung cuộc thu hoạch được toàn thắng luôn đấy"



"Chậc chậc, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà."



Võ giả ngoài cửa thành tranh nhau bàn tán.



Không phải tất cả mọi người đều xem thường Quân Thường Tiếu, có không ít võ giả lớn tuổi bày tỏ sự thưởng thức, dù sao việc lấy thực lực môn phái bát lưu chiến thắng môn phái lục lưu, chuyện này trước đây chưa từng có!



...



Thành Tuy Dương rất to lớn, cũng rất náo nhiệt.



Quân Thường Tiếu dẫn theo Dạ Tinh Thần tiến vào trong thành, sau đó nhìn ngang liếc dọc vài lần, lập tức có thể dựa theo dấu hiệu trên đường, tiến thẳng đến điểm báo danh môn phái luận võ ở nam thành.



Môn phái luận võ đã bắt đầu mở báo danh từ vài ngày trước, rất nhiều thế lực cũng đã cho cao tầng môn phái đến báo danh, cho nên danh sách trống còn lại cũng không nhiều.



"Môn phái."



Quân Thường Tiếu vừa đến điểm báo danh, nam tử ghi danh mở miệng nói.



"Quận Thanh Dương, Thiết Cốt Phái."



Quân Thường Tiếu nói.



Nam tử ghi danh khẽ giật mình, sau đó ngẩng đầu lên, đánh giá một chút rồi nói:



"Môn phái các ngươi ở quận Thanh Dương, muốn tham gia môn phái luận võ ở quận Bình Dương chúng ta sao?"



"Không được sao?"



Quân Thường Tiếu cười nói.



Mặc dù đúng là có thể, bởi vì trên thông báo cũng đã ghi rõ ràng, không hạn chế bất kỳ quận tham gia.



Bất quá nam tử ghi danh lần đầu tiếp đãi môn phái ngoài quận đến báo danh, cho nên một chút kinh ngạc cũng là điều bình thường.



"Ngươi là ai?"



Dựa theo quy định, người ghi danh cần xác nhận không phải cao tầng môn phái đến tham gia.



"Chưởng môn Thiết Cốt Phái, Quân Thường Tiếu."



Quân Thường Tiếu ngạo nghễ nói.



Người khác có thể xem thường môn phái của mình, nhưng bản thân nhất định phải tự hào về nó!



"Bao nhiêu người tham gia?"



"Một người."



"Một người thôi á?"



Nam tử ghi danh co giật khóe miệng nói:



"Quân chưởng môn, môn phái luận võ chỉ giới hạn cho đệ tử tham gia, ngươi là người đứng đầu một phái nên không có tư cách tham gia."



Hắn hẳn là đang hiểu lầm.



Đây là xem Dạ Đế đại nhân đứng bên cạnh hóa thành không khí!



"Đây là đệ tử tham chiến của bổn tọa."



Quân Thường Tiếu nói.



"Ra thế."



Nam tử ghi danh tự thông não, nói:



"Danh tính, độ tuổi."



"Dạ Tinh Thần, mười tám tuổi."



"Ba."



Đại ấn nện trên tờ phiếu báo danh, nam tử ghi danh cầm nó chúng với lệnh bài dự thi đưa tới, nói:



"Sáng mai tập hợp ở nơi này."



"Bất quá ta nói trước..."



Hắn hơi dừng một chút, nói:



"Môn phái luận võ của quận Bình Dương, trước nay đều là đệ tử môn phái trong nội quận tham gia, quý phái đến từ quận bên ngoài, khẳng định là sẽ nhận được đối đãi đặc thù."



Đây là lời nhắc nhở đầy thiện ý.



Quân Thường Tiếu mỉm cười nói:



"Đã hiểu."



Thời điểm hắn dẫn Dạ Tinh Thần rời đi, từ các võ giả ngoài thành tiến vào hay là các thế lực khắp nơi đến báo danh, tranh nhau bàn luận.



“Hóa ra Thiết Cốt Phái không phải đến xem náo nhiệt, người ta đây là tới góp vui nha."



"Cái lá gan cũng không nhỏ đâu, dám chạy sang quận Bình Dương chúng ta hít sự kiện."



"Hai năm trước, có một cái môn phái lực lưu bên ngoài quận, dẫn theo mười tên đệ tử đến tham gia môn phái luận võ, kết quả còn không phải bị đào thải ngay vòng thứ nhất."



"Cho nên mới nói, môn phái luận võ của quận Bình Dương chúng ta, chỉ dành cho người nội quận tham gia, môn phái bên ngoài quận đến húp cháo, khẳng định sẽ trở thành tâm điểm cho mọi người công kích."



"Thiết Cốt Phái chỉ có một tên đệ tử tham gia, đến lúc diễn ra vòng hỗn chiến, nhất định chèo chống không được bao lâu sẽ bị đào thải."



Chuyện này không cách nào phủ nhận.



Dạ Tinh Thần thể hiện một quyền vừa rồi, hung hăng đánh ngã Hắc Bì Báo, chuyện này khiến các võ giả tận mắt chứng kiến rất khiếp sợ.



Bất quá môn phái luận võ của quận Bình Dương, cũng có quy tắc ngẫm của mình, vòng giao đấu thứ nhất chính là hỗn chiến, lúc đó chính là trăm người đánh loạn xạ trên một cái đấu trường, chỉ có người sống sót mới được tiến vào vòng hai.



Hắn chỉ là một tên bên ngoài quận, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm công kích.



Quân Thường Tiếu dẫn Dạ Tinh Thần tìm một cái nhà trọ tạm nghĩ, sáng hôm sau đi đến đấu trường.



Thành Tuy Dương tổ chức môn phái luận võ, kiến trúc là cùng một loại với đấu thú trường, đài quan chiến có thể chứa hai ba mươi vạn người.



Vẫn là quy tắc cũ.



Quân Thường Tiếu thân là môn phái cao tầng, cùng với các vị tai to mặt lớn khác, được sắp đặt ở nơi có vị trí tốt nhất.



Sau một lúc, Dạ Tinh Thần cùng với bọn người tham gia khác, từ bên trong hội trường đi bộ ra, đứng ở bên trên một trong tám cái đấu thú trường.



"Chậc chậc."



Quân Thường Tiếu từ trên cao nhìn xuống một trong tám khu vực, thầm thì nói:



"Ít nhất cũng có hơn hai ngàn người dự thi, quả nhiên quy mô môn phái luận võ so với quận Thanh Dương lớn hơn hẳn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.