Tối Chung Trí Năng

Chương 249: Hội tuyển dụng





Vì lí do cần cử hành hội tuyển dụng, đến lúc đó sẽ rất bận rộn, cho nên Đỗ Thừa mười phần thuần khiết ôm Cố Giai Nghi ngủ một đêm. Thậm chí còn giúp Cố Giai Nghi tiến hành một lần mát xa, điều này làm cho Cố Giai Nghi thực cảm động.
 Đương nhiên, Đỗ Thừa vẫn là đem thân thể giao cho Hân Nhi khống chế. Dù sao Đỗ Thừa không phải Liễu Hạ Huệ, ôm Cố Giai Nghi loại mỹ nữ này mà ngủ, Đỗ Thừa tuyệt đối sẽ chịu không được.
 Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thừa thu hồi quyền khống chế thân thể sớm liền rời khỏi giường, sau đó bắt đầu rồi một ngày rèn luyện.
 Đỗ Thừa lực lượng hiện tại càng ngày càng tiếp cận số bốn trăm, mà theo lực lượng cùng cường độ tăng lên, thực lực Đỗ Thừa cũng sẽ càng ngày càng mạnh.
 Phương diện kỹ xảo võ học, Đỗ Thừa mỗi ngày đều kiên trì luyện Thái Cực quyền cùng Phục Hổ La Hán Quyền, bởi vì phương diện võ học này cần tinh chứ không cần nhiều, cho nên Đỗ Thừa trong khoảng thời gian ngắn cũng không có có ý học thêm môn võ nào hết.
 Thời điểm Đỗ Thừa rèn luyện xong thời gian đã là tám giờ, Cố Giai Nghi sớm rời khỏi giường, chờ Đỗ Thừa tắm rửa xong và ăn điểm tâm, liền cùng Đỗ Thừa cùng rời đi biệt thự số 15.
 Lúc này đây địa điểm hội tuyển dụng là ở quảng trường trung tâm, chờ Đỗ Thừa cùng Cố Giai Nghi đến, quảng trường đã có một cái bàn, tuy rằng mới sáng sớm nhưng cả trung tâm quảng trường cũng mười phần náo nhiệt.
 Cố Giai Nghi chuẩn bị thật tốt lắm, ngày cô trở về đã thông qua đài truyền hình và mấy tòa báo tiến hành quảng cáo hội tuyển dụng, cho nên, hội tuyển dụng còn chưa có bắt đầu trung tâm quảng trường liền đã tụ tập rất nhiều người.
 Dù sao loại chuyện này vốn là như vậy, người bình thường sẽ có tâm lý là vội, sợ rằng muộn sẽ mất đi cơ hội.
 Mà Đỗ Thừa cùng Cố Giai Nghi mới vừa đi tới, liền có một gã thanh niên ba mươi mấy tuổi hướng phía hai người đi tới.
 Thanh niên kia là người đầu tiên đến, So với Đỗ Thừa cao hơn nữa cái đầu. Tuy rằng chẳng qua ba mươi mấy tuổi, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác mười phần thành thục trầm ổn, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn cũng tạo cho hắn thêm một loại mị lực độc đáo.

 Thanh niên đi đi tới trước bọn họ, có chút ngoài ý muốn nhìn Đỗ Thừa một cái sau đó mỉm cười hướng phía Cố Giai Nghi nói: "Cố tổng, cô tới vừa lúc, thời gian không sai biệt lắm, hội tuyển dụng có thể bắt đầu rồi".
 Nhìn thấy thanh niên kia tươi cười, trên mặt Đỗ Thừa cũng hiện lên một ý cười thản nhiên, tuy rằng người thanh niên này che dấu phi thường, nhưng là Đỗ Thừa lại có thể thấy được. Trong ánh mắt người thanh niên này nhìn Cố Giai Nghi lộ ra vài phần thần sắc khác thường.
 "Ừm. Không sai biệt lắm có thể bắt đầu rồi".
 Cố Giai Nghi gật gật đầu, Sau đó chỉ vào thanh niên kia và hướng phía Đỗ Thừa nói: "Đỗ Thừa, anh ta gọi là Trương Triêu Phong, là trợ thủ trước kia của cha tma, lúc này đây đặc biệt từ chức ở công ty kia về tới giúp chúng ta, em cho anh làm phó tổng của công ty chúng ta".
 Bất quá, Cố Giai Nghi trước mặt người ở bên ngoài thần sắc đều là lạnh như băng. Cho nên, cô mặc dù giới thiệu cho Đỗ Thừa nhưng là trong giọng nói lại không có gì thân cận. Căn bản là không cách nào làm cho người khác liên tưởng cô cùng Đỗ Thừa phía trước có quan hệ thân mật.
 "Ừm. Việc này em an bài là được rồi" Đỗ Thừa gật gật đầu, không nói thêm gì.
 Thật ra Trương Triêu Phong rõ ràng mười phần khó hiểu nhìn Đỗ Thừa. Hắn cũng không biết Đỗ Thừa mới là cổ đông lớn nhất của Công ty điện cơ Vinh Hân. Cho nên, hắn đồng dạng cũng không hiểu Cố Giai Nghi giới thiệu hắn đối với Đỗ Thừa là có ý gì.
 Nghĩ đến đây, Trương Triêu Phong có chút chờ mong hướng phía Cố Giai Nghi hỏi: "Cố tổng, vị này chính là?"
 "Đỗ Thừa, bằng hữu của tôi".
 Cố Giai Nghi chẳng qua giới thiệu sơ lược một câu, cũng không có ý nhiều lời mà là trực tiếp nói: "Triêu phong, anh chuẩn bị một chút đi, có thể bắt đầu rồi".
 Cố Giai Nghi củng không nói đến chân chính thân phận của Đỗ Thừa đó là bởi vì Đỗ Thừa không cho nàng nói ra, Đỗ Thừa cũng không muốn cho người ở Công ty điện cơ Vinh Hân biết hắn mới chân chính là cổ đông lớn nhất, như vậy đối với Cố Giai Nghi ảnh hưởng cũng không tốt, cho nên trên danh nghĩa Công ty điện cơ Vinh Hân vẫn toàn bộ thuộc về Cố Giai Nghi, hơn nữa Đỗ Thừa cùng Cố Giai Nghi cũng không có cái gì hợp đồng, tự nhiên sẽ không ai biết.
 Thấy Cố Giai Nghi không có ý giới thiệu, Trương Triêu Phong cũng không tiếp tục truy vấn, gật gật đầu, sau khi nhìn thoáng qua Đỗ Thừa liền chuẩn bị.
 Lúc này đây Vinh Hân Công Ty muốn tuyển tổng cộng có mười hai vị trí, nhân số tham dự lên đến hai trăm người, cho nên, hội tuyển dụng vừa mới bắt đầu, ở ba tờ thông báo tuyển dụng trước mặt bàn đã là sắp thành ba hàng dài.
 Bất quá, ba tờ thông báo tuyển dụng chức vị đều không giống nhau, Trương Triêu Phong kinh nghiệm phong phú cho nên hắn đặc biệt tuyển nhận những người có kỹ năng chuyên nghiệp.
 Còn ô tuyển dụng kia là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tiếp đãi, Cố Giai Nghi giới thiệu qua cho Đỗ Thừa, người trung niên kia tên là Vương Chính Phu, là một gã thủ hạ trước kia của cha nàng, lúc này đây cũng từ chức ở công ty khác trở về giúp Cố Giai Nghi.
 Vương Chính Phu là tuyển nhân viên bán hàng, kiểm soát viên và lái xe, hắn so sánh với Trương Triêu Phong mà nói còn là có một ít chênh lệch.
 Mà Cố Giai Nghi bên này còn lại là phụ trách tuyển nhân viên quản lý, nói thí dụ như chủ nhiệm phân xưởng, còn có quản lí tất cả các ngành.
 Đây cũng là lí do Cố Giai Nghi để Đỗ Thừa đến đây, bởi vì những người này là khung của công ty, Cố Giai Nghi tự nhiên là cần Đỗ Thừa đồng ý mới được.
 Cho nên, sau khi hội tuyển dụng bắt đầu, Đỗ Thừa liền dời đến ngồi ở bên cạnh Cố Giai Nghi, Giúp Cố Giai Nghi tham mưu.
 Cả hội tuyển dụng tiến hành mười phần thuận lợi, hơn nữa rất nhiều người nhận lời mời, cho nên chỉ là một buổi sáng. Hơn hai trăm cái chức vị đã là tuyển nhận hơn phân nửa.
 Vào buổi chiều, các chức vị chủ yếu hầu hết đã tuyển được người. Kết quả này để trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng kia của Cố Giai Nghi nhiều hơn mấy tia tiếu ý.
 Đỗ Thừa cùng Cố Giai Nghi ngồi từ sáng đến gần tối. Bất quá, ngay tại lúc sắp kết thúc, Đỗ Thừa cùng Cố Giai Nghi tính toán cùng rời đi, cách đó không xa một thiếu niên đang khập khiễng hướng về phía hội tuyển dụng đi tới.
 Thiếu niên này Đỗ Thừa nhận được, Chính là lần trước hắn cùng với Trình Yên cùng nhau đi dạo phố thì gặp, tên là Tiểu An.
 Tiểu An chân cùng Đỗ Thừa trước kia giống nhau, chẳng qua bây giờ hắn đã tốt hơn rồi.
 Nguyên bản hắn là chậm chậm đi tới, nhưng mà khi hắn nhìn thấy hội tuyển dụng có lẽ sắp chấm dứt, hơn nữa đúng lúc thấy Vương Chính Phu đang cầm cái thông báo tuyển dụng, trong ánh mắt rõ ràng nhiều vài phần lo lắng, vội vàng hướng phía này đi tới.
 Chẳng qua có lẽ là bởi vì quá vội nên lúc Tiểu An đi sắp tới bàn tuyển dụng bỗng nhiên ngã sấp xuống.
 Bất quá, Tiểu An trước tiên ngồi dậy, cũng không nói gì mà là nhanh hướng phía Vương Chính Phu đi đến.
 Tiểu An tuy rằng đi rất nhanh nhưng là những nhân viên kia dọn lại càng nhanh hơn, tuy rằng bọn hắn cũng nhìn thấy Tiểu An nhưng là Tiểu An tuổi tác dù sao cũng là quá nhỏ, mới mười mấy tuổi, cho nên căn bản sẽ không có người nghĩ đến Tiểu An là tiến đến xin việc, tự nhiên là cố gắng làm nhanh để nghỉ.
 Vương Chính Phu sửa sang lại tư liệu cũng là trực tiếp đứng lên. Đang chuẩn bị cùng Trương Triêu Phong họp lại.
 "Xin chờ một chút. Xin chờ một chút".
 Tiểu An thấy Vương Chính Phu đứng dậy, trong ánh mắt tràn ngập ngây thơ chất phác rõ ràng nhiều vài phần lo lắng. Vội vàng dùng cái âm thanh ngây thơ kia hướng phía Vương Chính Phu mà hô.
 Vương Chính Phu thật ra cũng là thấy Tiểu An, chẳng qua hắn thật không ngờ là Tiểu An tìm đến hắn, bất quá nhìn thấy Tiểu An liều mạng chạy tới, Vương Chính Phu trong ánh mắt hiện lên một tia cảm thông, sau đó dừng bước, chờ Tiểu An đến gần lúc này mới hỏi: "Anh bạn nhỏ. Cậu tìm tôi có việc sao?"

 Nhìn thấy Vương Chính Phu thần sắc hòa ái, Tiểu An chỉ chỉ vào thông báo tuyển dụng hướng phía Vương Chính Phu rất nghiêm túc nói: "Chào chú, cháu muốn dự thi người học nghề, cháu rất chịu khó, hơn nữa có thể chịu được cực khổ, cho dù là việc cực nhọc nhất cháu cũng làm".
 Nhìn thấy thần sắc Tiểu An nghiêm túc. Vương Chính Phu bỗng nhiên có một loại ảo giác, giống như đứng ở trước mặt hắn cũng không phải là một cái tiểu hài tử chừng mười tuổi mà là một người trưởng thành.
 Chẳng qua, cái này cũng chỉ là một loại ảo giác mà thôi, Vương Chính Phu rất nhanh liền hồi phục xong, hơn nữa hướng phía Tiểu An nói: "Anh bạn nhỏ, đây là việc của người lớn, cậu làm không được đâu. Hơn nữa tuổi cậu còn chưa đủ, tôi muốn nhân cậu cũng nhận không được, đó là phạm pháp".
 Nghe được Vương Chính Phu nói như vậy, trong ánh mắt Tiểu An rõ ràng nhiều vài phần thất vọng, bất quá hắn lại là không có vì vậy mà buông tha cho, mà là hướng Vương Chính Phu hỏi: "Chú, tuổi không đủ thật không có thể thu sao?"
 Nhìn thấy trong ánh mắt hồn nhiên của Tiểu An toát ra thần sắc thất vọng. Vương Chính Phu trong lòng có chút không đành lòng, có lòng tốt nói: "Tôi lừa cậu làm cái gì, cậu còn nhỏ. Hãy đến trường đi học cho tốt, chờ trưởng thành lại đến, chú lưu cho cậu một chỗ".
 "Cảm ơn chú".
 Tiểu An hiển nhiên cũng không phải một tiểu hài tử không hiểu chuyện, chẳng qua sau khi hắn lên tiếng liền ngơ ngác đứng ở đó, hai mắt bắt đầu có chút ửng đỏ, không biết trong lòng nghĩ đến cái gì.
 Mà đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên đi tới trước mặt hắn.
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.