Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Hành động của Trình Yên làm Đỗ Thừa có chút bất ngờ, không đợi hắn kịp phản ứng, Trình Yên lại đã tách ra.
“Đỗ Thừa, cảm ơn anh” Trình Yên có chút ngượng ngùng, nhưng lại rất kích động nói.
“Cảm ơn anh vì chuyện gì” Đỗ Thừa mỉm cười, hỏi.
“Ây, em không phải cảm ơn anh, mà là cảm ơn ông trời đã cho chúng ta đoạn tình duyên này” Trình Yên vừa cười, sau đó rúc vào ngực anh nói: “Đỗ Thừa, anh biết không? Em rất sợ gả cho Quách Tấn mà không phải gả cho anh”.
Đối với Trình Yên mà nói, đây không chỉ là duyên phận, nếu không gặp Đỗ Thừa, mà đổi lại thành người khác, ai dám tranh đáu với Quách Tấn, và bản thân cô nếu gả cho Quách Tấn như vậy, chẳng qua cũng chỉ thỏa mãn lòng kiêu ngạo của hắn mà thôi, đợi tới khi chán, e rằng đợi cô sẽ là sự cô đơn, vì loại người như hắn không thể lãng phí thời gian, chỉ sợ ngay cả rác rưởi cũng không thể yêu.
“Yên tâm đi, trừ khi anh ngã xuống, không thì anh vẫn sẽ đứng bên em” Đỗ Thừa nói một cách chắc chắn.
Trình Yên thuận theo một tiếng, rồi mới rời khỏi lòng anh, sau đó có chút không thoải mái nói: “Đỗ Thừa, em muốn về, anh đưa em về đi”.
“”Chúng ta đi thôi” Đỗ Thừa gật đầu nói, sau đó cùng Trình Yên đi ra bãi để xe.
Sau khi đi ra tới cửa, bỗng nhiên Trình Yên như nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, đây là nhà anh à?”
“Không phải”.
Đỗ Thừa nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Đây là nhà của một người bạn, người ta rời đi thì để lại phòng này cho anh”.
“Là của một cô bạn gái phải không?” Đôi mắt mỹ lệ của Trình Yên hơi nheo lại, sau đó cười nói với Đỗ Thừa.
“Sao em biết?” Đỗ Thừa có chút bất ngờ liếc nhìn Trình Yên, trong căn phòng này không có thứ gì của Diệp Mỵ, dù có thì cũng để trên lầu hai, Đỗ Thừa có chút hiếu kỳ không biết vì sao Trình Yên nhìn ra.
“Trực giác, không ai nói cho anh biết giác quan thứ 6 của con gái nhanh nhạy lắm sao?”
Trình Yên thấy Đỗ Thừa thành thực vậy, không truy hỏi gì thêm, nhẹ nhàng cười sau đó đi ra ngoài cửa.
Còn Đỗ Thừa có chút bất đắc dĩ đi theo Trình yên, xem ra, giác quan thứ 6 của cô gái này có lúc rất chính xác.
Lên xe xong, rõ ràng so với khi tới Trình Yên đã vui vẻ hơn rất nhiều, trên khuôn mặt cũng thêm vài phần tươi cười.
Nếu nói Quách Tấn kiêu ngạo do trời sinh, thì Trình Yên tao nhã cũng do trời sinh, một sự tao nhã toát ra từ bên trong, bất luận lúc vui hay buồn, tư thế ngồi của cô đều như vậy, rất tao nhã, cơ bản phía sau rất ít chỗ dựa, cả người ngồi thẳng vậy, hai chân khép nhẹ cho người ta cảm giác rất tao nhã.
“Đỗ Thừa, anh có thể cho em biết nhà của anh ở nơi nào không?”
Chờ cho xe chạy vào khu Tây thành, dường như Trình Yên muốn nói gì, có chút kỳ vọng hỏi Đỗ Thừa.
Thật ra vấn đề này Trình Yên vẫn muốn hỏi, chính là không biết phải mở miệng như thế nào.
Đỗ Thừa cười thần bí nói: “Bí mật, buổi tối anh nói cho em biết”.
Đỗ Thừa thật ra không có gì giấu diếm, nên tự nhiên không sợ nói cho Trình Yên biết. Chỉ có điều anh muốn mang lại cho cô một sự bất ngờ.
“Xì, có gì thần bí chứ, em không muốn biết nữa” Trình Yên thấy Đỗ Thừa ra vẻ thần bí, có chút không vừa ý nói, nhưng không có ý trách móc Đỗ Thừa, ngược lại trong lòng lại càng thêm hi vọng.
Đương lúc nói chuyện, xe của Đỗ Thừa đã dừng trước của biệt thự của Trình gia.
Nhưng có điều làm cho Đỗ Thừa bất ngờ đó là, ở phía xa có đậu một chiếu Audi giống như chiếc xe của hắn, hơn nữa biển số xe cũng là của quân khu Nam kinh, chẳng qua biển số xe của đối phương là của khu cảnh bị Thượng Hải, còn của Đỗ Thừa là của quân khu Phúc Kiến, và xe đối phương màu bạc, còn xe hắn màu đen.
Nhìn thấy chiếc xe ấy, Đỗ Thừa đã đoán được chủ nhân chiếc xe là ai. Ngoài Quách Tấn ra, Đỗ Thừa quả thực không nghĩ ra còn có ai lái chiếc xe ấy.
Trình Yên hiển nhiên cũng là biết chiếc xe kia của ai, sắc mặt rõ ràng có chút khó coi.
Trình Yên thoáng nhìn Đỗ Thừa, rõ ràng đã đưa ra quyết định gì, cô nói: “Bây giờ em không muốn về, anh đưa em đi, muộn một chút hãy quay về”.
“Được thôi, anh đưa em đi dạo phố, xả stress một chút được không?”
Đỗ Thừa mỉm cười, hắn không muốn lúc này Trình Yên trở về nhà chịu ấm ức, thậm chí có bất cứ chuyện gì, cũng muốn đợi Quách Phố rời khỏi rồi hãy nói.
“Ừm” Trình Yên vô cùng cao hứng gật đầu, sau đó cầm di động, tháo pin ra.
Đỗ Thừa không nói gì, quay đầu xe, nhằm hướng trung tâm thành phố mà lái
Trời sinh nữ nhân thích dạo phố, cho dù là lúc mệt nhọc, chỉ cần dạo phố là lấy lại tinh thần. Trình Yên cũng vậy, dù lúc quay về rất mệt, nhưng đợi sau khi Đỗ Thừa đưa cô đi dạo phố, lập tức cô lấy lại tinh thần, hơn nữa cô chủ động kéo tay anh đi tới nơi này, nơi kia, trên khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ.
Đối với Trình Yên mà nói, cô căn bản không thích hàng hiệu, ngược lại cô chỉ thích lượn lờ những quán trang sức nhỏ hoặc những bách hóa thông thường.
Đỗ Thừa đội một chiếc mũ rộng vành, còn có một chiếc kính mát trông rất ngầu. Dù sao đây là thành phố, Đỗ Thừa không dám quang minh chính đại cùng Trình Yên đi dạo, dù dừng xe cũng phải ở một nơi không có người, Đỗ Thừa không muốn quan hệ của anh và Trình Yên bị những kẻ rỗi hơi phát giác. Vì Đỗ Thừa hắn hiện tại ở thành phố này dù sao cũng có chút danh tiếng.
Rất nhiều kẻ trên đường quay đầu lại nhìn Trình Yên, cô vẫn đang mặc bộ tiếp viên hàng không, trong tình huống đó, Đỗ Thừa tự nhiên cũng cũng cần phải che dấu một chút
Trình Yên tự nhiên biết vì sao Đỗ Thừa làm như vậy, đương nhiên cô không có gì buồn lòng, ngược lại còn rất vui vẻ, vì Đỗ Thừa hóa trang vậy đưa cô đi dạo cũng đủ làm cô vui vẻ.
Hơn nữa, sự vui vẻ của Trình Yên được dịp phát huy lúc dạo phố, cô chỉ để Đỗ Thừa mua cho mình vài món đồ nhỏ, còn đâu chỉ dạo phố chẳng mua sắm gì.
Nhưng, thời tiết lúc này quả thật rất nóng, chỉ đi dạo chưa tới một tiếng, Đỗ Thừa đã cảm thấy ướt đẫm mồ hôi, và trên trán của Trình Yên cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Bước ra từ một tiệm trang sức, Đỗ Thừa cảm thấy khát khô họng, bèn quay sang Trình Yên anh nói: “Trình Yên, chúng ta đi uống chút gì đi”.
“Được, chúng ta đi uống gì nào” Trình Yên rất cao hứng, hai tay kéo tay Đỗ Thừa, vô cùng thân mật.
Ánh mắt Đỗ Thừa quét một vòng, sau đó dừng lại ở một quán giải khát cách đó không xa, dù nhìn quán biện rất đơn giản, bàn ghế cũng là ngoài trời, nhưng khách lại rất đông, rõ ràng lúc trời nóng, một quán giải khát như vậy quả là có sức hút với mọi người.
Nhưng, Đỗ Thừa không chỉ nhìn thấy có vậy, ánh mắt hắn dừng ở hai mẹ con nọ, đứa trẻ mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, bà mẹ có lẽ vẫn còn trẻ, nhưng có lẽ do vất vả nên trông như phụ nữ ngoài bốn mươi, bà mẹ lức ấy đang chia từng phần kem trong cốc bón cho đứa trẻ, còn mình thì không ăn uống gì.
Hình ảnh ấy gợi cho Đỗ Thừa nhớ tới lúc bé anh cùng mẹ đi ăn kem, lúc ấy là sinh nhật anh, mẹ cố ý đưa anh đi, cảnh lúc ấy cũng giống như cảnh hôm nay của hai mẹ con kia.
Nhớ tới đó, Đỗ Thừa bèn chỉ về hướng quán giải khát nói Trình Yên: “Bên kia có quán giải khát, chúng ta qua đó đi”.
“Ừm” Trình Yên không nghĩ gì, gật đầu đồng ý, cô cũng không ham thứ gì, đối với cô mà nói, dường như được ở bên Đỗ Thừa thì ăn thứ gì cũng ngọt ngào.
Thấy Trình Yên gật đầu, Đỗ Thừa bèn kéo cô đi về quán giải khát.
Vừa khéo bên cạnh hai mẹ con kia còn chỗ trống, Đỗ Thừa không nghĩ gì kéo Trình Yên ngồi xuống, sau đó gọi một bát canh đậu xanh, còn Trình Yên gọi nước ô mai thứ mà các cô gái đều thích.
Ngày trời nóng nực, uống chút đồ lạnh quả là một sự hưởng thụ, hơn nữa còn được uống cùng người đẹp Trình Yên, đối với Đỗ Thừa mà nói, vừa được hưởng ‘khẩu phúc” vừa được hưởng “nhãn phúc”, nên vừa uống hắn vừa nhìn Đỗ Thừa, trong lòng thầm tự kinh ngạc ông trời tạo vật thần kỳ, thế mới cho Trình Yên khuôn mặt xinh đẹp như vậy.
Trình Yên bị Đỗ Thừa nhìn thì đỏ mặt, nhưng trong lòng rất ngọt ngào, chỉ là sau khi trợn mắt nhìn Đỗ Thừa thì mặc hắn hưởng phúc.
“Đồ què, đi không cẩn thận chút, đâm vào lão tử, ngươi muốn chết à?”
Khi Đỗ Thừa đang nhìn Trình Yên thì phía sau vang lên tiếng quát giận, chính từ “đồ què” đã gợi sự chú ý của Đỗ Thừa
Đỗ Thừa trước tiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mẹ con kia đã dời khỏi bàn, nhưng đứa trẻ không biết vì sao đâm vào một gã thanh niên thân cởi trần chỉ mặc một chiếc quần bò, nhìn đứa trẻ tập tễnh quả thật giống một người.
20-12-2012, 02:13 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm