Tối Chung Trí Năng

Chương 197: Mềm lòng





Nhóm dịch: huntercd
 Nguồn : Vipvandan
 
 
 
 
 Hôm nay Cố Giai Hân đã rời đi, Đỗ Thừa tự nhiên là không bỏ qua cho Cố Giai Nghi.
 Sau khi lên lầu, Đỗ Thừa trực tiếp đem Cố Giai Nghi ôm đến phòng mình, sau đó ném lên trên giường.
 Nhìn dáng người gợi cảm mê người của Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa hai tay đã trước tiên hướng tới trên người Cố Giai Nghi đem quần áo cởi bỏ đi.
 Đối với cái này, Đỗ Thừa tự nhiên là mười phần thuần thục, hoàn toàn không để ý tới phản kháng rất nhỏ của Cố Giai Nghi, hai tay mười phần thuần thục đem từng món y phục trên người Cố Giai Nghi lột bỏ đi.
 Thân thể mềm mại thon dài của Cố Giai Nghi đã hiện ra trước mắt Đỗ Thừa.
 Đỗ Thừa yêu thương đưa tay vuốt ve thân thể mềm mại vô cùng non mềm của Cố Giai Nghi, Cố Giai Nghi hiện tại thân mình có thể nói là càng ngày càng mềm, giống như là nước vậy, cảm giác trên tay càng ngày càng mềm, điều này làm cho Đỗ Thừa không thể không tán thưởng tạo vật thần kỳ, trải qua tình yêu thấm đẫm, Cố Giai Nghi vô luận là dáng người hay là làn da đều biến càng ngày càng tốt, thân mình non mềm kia, giống như dùng một chút lực là có thể nhấn ra nước vậy.
 Mà Cố Giai Nghi, nàng sớm ở dưới sự âu yếm của Đỗ Thừa hóa thành một bãi xuân thủy, thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo, hai chân kẹp chặt nhau, kẹp lấy bàn tay lửa nóng của Đỗ Thừa đang ở giữa hai chân nàng làm ác, vô cùng mê người.
 Cảm giác được chỗ bí mật của Cố Giai Nghi sớm đã một mảng lầy lội, Đỗ Thừa cũng không có chờ gì nữa, sau khi trực tiếp đem quần áo trên người bỏ đi, liền trực tiếp phân hai đùi trắng nõn tràn ngập co dãn của Cố Giai Nghi ra.

 Tiến nhập trong cơ thể Cố Giai Nghi, một cỗ ấm áp vô cùng trong nháy mắt đem lửa nóng của Đỗ Thừa vây quanh, mà Cố Giai Nghi thì phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng mê người, hai chân kẹp chặt phần eo của Đỗ Thừa.
 Sau khi cùng Cố Giai Nghi lên đỉnh vu sơn, Đỗ Thừa buổi chiều trực tiếp lái xe đưa Cố Giai Nghi đã một mảng mềm yếu lên phi cơ.
 Trước khi đi, Cố Giai Nghi vẫn là mười phần nổi giận trừng mắt nhìn Đỗ Thừa một cái, bởi vì nàng như vậy, chỉ sợ ở trên phi cơ nghỉ ngơi vài giờ cũng không thể hoàn toàn khôi phục lại, chẳng qua, nhớ tới khoái cảm vô cùng khi Đỗ Thừa mãnh liệt trùng kích, Cố Giai Nghi lại một trận đỏ mặt.
 Đỗ Thừa tự nhiên là không sợ Cố Giai Nghi phản kích, cái này với hắn mà nói hoàn toàn chính là không đau không ngứa, cho nên, sau khi chờ Cố Giai Nghi lên phi cơ, Đỗ Thừa trực tiếp xoay người hướng tới bên ngoài sân bay đi đến, sau đó lái xe trực tiếp về biệt thự 15.
 Buổi chiều, Đỗ Thừa không có đi đâu, mà là lưu tại nhà cùng mẫu thân mình phơi nắng, nói chuyện xưa, đương nhiên còn có học tập.
 Đợi tới chừng tám giờ tối, Đỗ Thừa lúc này mới lái xe rời biệt thự 15.
 Bởi vì thời gian không gấp, cho nên Đỗ Thừa lái xe cũng không nhanh, bất quá, chờ xe Đỗ Thừa chạy đến nơi thường xuyên có đèn xanh đèn đỏ kia, tốc độ của Đỗ Thừa lại trực tiếp chậm xuống.
 Bởi vì ở phía trước Đỗ Thừa xa xa, Trình Yên mặc một thân đồng phục tiếp viên hàng không, đang kéo một cái vali đi qua ngã tư đường, quan trọng nhất là, Trình Yên cũng thấy Đỗ Thừa.
 Nhìn Đỗ Thừa ngồi ở bên trong xe, Trình Yên bên trong hai mắt đầu tiên là có chút ngoài ý muốn, sau đó lại nhiều vài phần ảm đạm.
 Hai người khoảng cách có chút xa, chính như Đỗ Thừa suy nghĩ vậy, đây là hai đường thẳng song song, mà kết quả cuối cùng, Đỗ Thừa hắn cùng Trình Yên sẽ một người quẹo trái, một người quẹo phải.
 Cho nên Đỗ Thừa cũng không có ý tứ cùng Trình Yên chào hỏi, hơn nữa, Đỗ Thừa cũng không biết chào hỏi Trình Yên như thế nào cùng, tuy rằng giảm tốc độ xe xuống, nhưng mà Đỗ Thừa cuối cùng vẫn không có dừng xe lại.
 Trình Yên không ngừng lại, chỉ là, đợi cho xe Đỗ Thừa từ chỗ rẽ đi qua, trong ánh mắt nàng đã là tràn ngập thần sắc ảm đạm, còn có vài phần mê mang.
 Mà ngay tại thời điểm Trình Yên tâm thần hoảng hốt, dưới chân nàng bỗng nhiên giẫm vào chỗ trống không, một cỗ cảm giác vô cùng đau đớn trong nháy mắt dâng lên trong lòng Trình Yên, cả người lại trực tiếp ngã xuống.
 Thì ra Trình Yên trong khi hoảng hốt, cũng không có phát hiện ở trước mình có một chỗ tách ra để phân làn người đi đường và xe, cho nên một chân trực tiếp bước hụt, hơn nữa cực độ vặn vẹo.
 Trình Yên chỉ là một cô gái, như thế nào chịu được loại cảm giác đau đớn bị trật chân này, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt tái nhợt, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
 Cảm giác đau đớn vô cùng làm cho hai mắt Trình Yên đã nhanh chóng đỏ bừng, trong lòng lại có một cỗ chua xót, sau đó trực tiếp ôm đầu gối khẽ nấc lên.
 Trong lúc khẽ nấc Trình Yên cũng không có phát giác, ở phía sau nàng, một chiếc xe đã chậm rãi ngừng lại, sau đó, một người đã bước nhanh hướng tới nàng.
 “Cô không có việc gì chứ?”
 Nhìn chỗ mắt cá bị sưng của Trình Yên, Đỗ Thừa vội vàng cúi xuống hướng tới Trình Yên nhẹ giọng nói.
 Nghe được thanh âm Đỗ Thừa, Trình Yên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt quen thuộc của Đỗ Thừa, khóc cũng lớn tiếng hơn, tựa như phát tiết cái gì đó.
 Nhìn bộ dáng khóc lóc của Trình Yên, Đỗ Thừa trong lòng cũng có chút khó chịu.
 “Tôi đau”. Trình Yên tuy khóc những vẫn là khó nói ra lý do.
 “Tôi đưa cô đi bệnh viện” Đỗ Thừa biết Trình Yên chân bị trật khẳng định rất đau, vội vàng nói.
 Chỉ là, Trình Yên lại lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở trong hai tay, sau đó nghẹn ngào nói: “Nhưng là, lòng tôi đau".
 Ngắn gọn vài câu, Đỗ Thừa cảm giác tim mình giống như là bị sét đánh vậy, hơn nữa có chút ê ẩm.
 Nhìn bộ dáng Trình Yên khóc rống lên, Đỗ Thừa biết mình đã mềm lòng , trong lòng âm thầm thở dài, Đỗ Thừa cũng không có nói cái gì, trực tiếp vươn tay đến, sau đó bế lấy Trình Yên đứng lên.
 Bị Đỗ Thừa ôm vào trong ngực, Trình Yên đang khóc nhất thời đình chỉ, thần sắc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại ghé vào trong lòng Đỗ Thừa khóc lớn tiếng hơn, hai tay một bên đánh vào ngực Đỗ Thừa, một bên lớn tiếng khóc nói: “Tôi hận anh, Đỗ Thừa, tôi hận anh, vì sao cứ để tôi gặp lại anh, vì sao?"
 “Có lẽ chúng ta là thật rất có duyên phận".
 Đỗ Thừa trong lòng cũng cảm giác có chút cay cay, dù sao thấy Trình Yên khóc rống như thế, hắn trong lòng cũng chịu khổ sở.
 Bất quá Đỗ Thừa nói là sự thật, ở thời điểm Đỗ Thừa nguyên bản nghĩ đến hắn cùng Trình Yên sẽ giống hai đường thẳng song song tách ra, lên trời cũng lại an bài một lần nữa hai người lại gặp nhau.
 Nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, Trình Yên đầu tiên là ngừng khóc, bất quá chỉ là đình hoãn một chút, khóc cũng càng thêm lớn tiếng, làm cho Đỗ Thừa có chút không biết làm sao, dù sao Đỗ Thừa cho tới bây giờ đều chưa có ứng phó qua loại trường hợp này.
 Mà ngay tại thời điểm Đỗ Thừa không biết làm sao, Trình Yên trong lòng hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Thừa, sau đó, khẽ mở cặp môi thơm lại hướng tới Đỗ Thừa trực tiếp hôn đến.
 Trình Yên động tác mười phần trúc trắc, nhưng đối với Đỗ Thừa mà nói, loại động tác trúc trắc này cũng tràn ngập dụ hoặc trí mạng.
 Nhìn hai mắt Trình Yên hơi hơi nhắm lại kia, còn có khuôn mặt đến kinh tâm động phách của Trình Yên, Đỗ Thừa cũng không nghĩ nhiều cái gì, trực tiếp từ bị động biến thành chủ động, hơn nữa vươn đầu lưỡi đi mở miệng Trình Yên ra.
 Trình Yên tại phương diện này rõ ràng không có kinh nghiệm gì, miệng dễ dàng liền bị Đỗ Thừa mở ra, Đỗ Thừa có thể mười phần rõ ràng cảm giác được thân thể Trình Yên cứng đờ, hiển nhiên là vô cùng khẩn trương.
 Chỉ là, đã hôn, Đỗ Thừa như thế nào khả năng sẽ dễ dàng buông tha Trình Yên, tại đây một khắc này Đỗ Thừa cũng đơn giản cái gì cũng không suy nghĩ, trực tiếp đem tâm thần đều đặt ở trên đôi môi của Trình Yên, phần cảm giác tuyệt vời này làm cho Đỗ Thừa hoàn toàn không muốn dừng lại.
 Dần dần, hơi thở Trình Yên đã là bắt đầu trầm trọng hẳn lên, Đỗ Thừa hơi thở cũng là như thế.
 Mà Đỗ Thừa ôm Trình Yên vào lòng, một tay ở bên đùi Trình Yên nhẹ nhàng vuốt ve, mà bên kia bàn tay xuyên dưới nách Trình Yên, lại theo bản năng đặt lên bộ ngực của Trình Yên.
 Trình Yên thân thể lại rõ ràng cứng ngắc, chỉ là ở dưới Đỗ Thừa vuốt ve rất nhanh liền mềm nhũn xuống, cả người bắt đầu không ngừng vặn vẹo, cũng càng thêm ôm chặt Đỗ Thừa, hô tức cũng càng ngày càng nóng, hơn nữa càng ngày càng trầm trọng xuống.
 Bàn tay Đỗ Thừa đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve, động tác theo sau càng lúc càng lớn, tuy rằng cách áo ngực, nhưng bộ ngực của Trình Yên so với Cố Giai Nghi cũng chỉ nhỏ hơn một ít, ở trong bàn tay Đỗ Thừa biến hóa các loại hình dạng.

 Xúc cảm vô cùng mềm mại kia cộng thêm cảm giác kích thích mãnh liệt, làm cho Đỗ Thừa có chút yêu thích không buông tay.
 Chẳng qua, đợi cho Trình Yên phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng mê người, Đỗ Thừa cũng thanh tỉnh lại, sau đó vội vàng cùng môi Trình Yên tách ra.
 Bởi vì giờ phút này hai người còn ở trên đường, tuy rằng đã hơn tám giờ tối, nhưng là ngẫu nhiên vẫn sẽ có xe đi qua.
 Quan trọng nhất vẫn là, Trình Yên trên chân còn bị thương, quan trọng nhất vẫn là trước đêm chân bị thương của Trình Yên chữa khỏi trước.
 Chỉ là Trình Yên sớm bị Đỗ Thừa khiêu khích toàn thân như nhũn ra, trong ánh mắt lại hiện lên vài phần thần sắc quyến rũ, sau khi Đỗ Thừa cùng cặp môi của nàng tách ra, cả người đã hoàn toàn mềm nhũn ở trong lòng Đỗ Thừa.
 Đỗ Thừa hơi suy nghĩ, lúc này đưa Trình Yên về nhà hiển nhiên cũng không thích hợp, nếu đưa đi bệnh viện, chân Trình Yên chỉ sợ cần mấy ngày mới có thể đứng lên, dù sao thương gân động cốt là phiền toái nhất, cho nên Đỗ Thừa đành phải tự tay tiến hành trị liệu cho Trình Yên.
 Chỉ là, về biệt thự 15 cũng không thích hợp, cho nên, sau khi ngẫm nghĩ, Đỗ Thừa trực tiếp nói với Trình Yên: “Trình Yên, chúng ta trước tìm một chỗ trị qua chân bị thương của em trước”.
 “Ừm”.
 Trình Yên ghé vào trong lòng Đỗ Thừa, nhìn cũng không dám nhìn Đỗ Thừa một cái, bất quá cũng nhẹ nhàng gật gật đầu.
 
 
 12-11-2012, 07:32 PM
 Tối Chung Trí Năng
 Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.