Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 31: Rừng Vô Tận 19





Gặp được Elrey bất ngờ khiến cho tâm tình của Tá Nguyệt dịu bớt đi hẳng, tạm thời bỏ qua việc sắp xếp những chuyện xảy ra giữa Acacia và mình để tập trung vào vấn đề hiện tại, Tá Nguyệt nhận ra trong lúc vô tình đã đẩy Leila ra khỏi tình tiết của truyện mất tiêu rồi…
Trong nguyên tác thì nữ chính sẽ là người trực tiếp đối đầu với Huyết Lệ Nữ, Elix bị thương nghiêm trọng, đồng bạn của hai người vì quá sợ hãi mà bỏ lại hai chị em để rời đi trước, Leila một mình đối đầu với Huyết Lệ Nữ, chênh lệc sức mạnh nhiều đến mức tưởng chừng như không còn hi vọng sống sót nữa thì lúc này Silay là người đầu tiên chạy đến giải cứu Leila ra khỏi Huyết Lệ Nữ.
Trái ngược với bây giờ, Silay nguyên tác không mạnh được như lúc này, hắn phải dùng toàn lực mới đấu được với Huyết Lệ Nữ.
Mãi cho đến khi Elrey đến thì mọi chuyện mới kết thúc.
Vậy mà lúc này đây nữ chính thì không thấy đâu, nam chính thì hoàn toàn lột xác thành một người mới, Huyết Lệ Nữ là do Acacia gϊếŧ, một khu rừng giành cho thí luyện cấp thấp lại đi xuất hiện dị khủng cấp cao là Petunia…
Mà bản thân cậu cũng cảm nhận được biến hóa rõ rệt, chính là hai lần chết đi sống lại như một kỳ tích, sao trước giờ cậu chưa từng nghe dị năng hệ trị liệu cấp thấp có thể cứu cả người bị đâm xuyên cổ nhỉ… Nhìn hai bàn tay bẩn thỉu nhưng lành lặn của mình, ngón tay hơi giật một cái rồi cả mười ngón nắm chặt lại thành quyền, trong mắt thiếu niên là cả mờ mịt xen lẫn ánh sáng không rõ, như tìm được đường ra trong mê cung vô tận lại như lâm vào trong ngõ cụt.
Tá Nguyệt cảm thấy đầu mình quay mòng mòng như chong chóng tre của Doraemon, thiếu mất chi tiết giải cứu trong rừng Vô Tận này thì nam nữ chính lấy cái gì để làm bàn đạp cho cuộc gặp gỡ tiếp theo đây? Leila cũng không có lí do gì để tiếp cận Silay nhằm trả ơn, mà Silay cũng không bị thu hút với cô… bởi vì hắn có cứu Leila quái đâu!
Hắn là cứu cậu đây này!!!
Thiếu niên theo bản năng túm lấy tay áo của người đàn ông, mặt cậu trở nên méo xệch như ăn phải cân ruồi làm cho Elrey tưởng rằng cậu bị thương ở đâu liền ân cần hỏi thăm, sau khi nhận được đáp án khẳng định của thiếu niên thì mới miễn cưỡng không nói gì nữa, tuy nhiên trong đầu vẫn có suy nghĩ sau khi trở về phải làm một cuộc kiểm tra cho cậu.

Nhờ có Elrey tham gia vào mà công việc của các dị năng giả cũng giảm bớt đi phần nào, bọn họ nhanh chóng tìm được tất cả thí sinh còn sống bên trong rừng Vô Tận, tất nhiên cả núi thi thể ở phía Tây cũng không ngoại lệ.
Đây là tổn thất lớn nhất cho học viện từ khi thành lập đến giờ, không chỉ danh dự mà còn khiến người ta phải nghi ngờ về độ an toàn của học viện.
Trong số những người chết có không ít người là con cháu đến từ gia tộc lớn, không phú cũng quý, lần này học viện sẽ phải đau đầu lâu dài rồi đây.
Nhưng cũng nhờ sự kiện ở rừng Vô Tận này mà học viện đã làm một cuộc thanh trừng quy mô lớn trong nội bộ, quét ra được không ít sâu mọt ăn sâu bám rễ ở bên trong, số lượng nhiều đến mức kinh người, tuy nhiều như thế nhưng không tìm ra được lý do thực sự khiến cho bọn chúng làm ra việc phản nhân loại như vậy…
Dường như có kẻ nào đó giấu mặt đã âm thầm đứng sau lưng điều khiển tất cả, mà những tên này chỉ là con rối bị lợi ích làm mờ mắt, chỉ biết đăm đăm làm theo.
Kể từ đó tính bảo mật và an ninh của học viện được nâng cao gấp mấy lần so với quá khứ, bọn họ lập ra một lời cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ có sự việc như bây giờ xảy ra lần nữa, bằng không học viện quân đội Hoàng gia sẽ rút khỏi hệ thống giáo dục.
Nhóm Leila cuối cùng cũng được đoàn tụ cùng Tá Nguyệt, bọn họ trông không tệ lắm, chỉ có chút vết thương ngoài da nhưng so với Tá Nguyệt như cọng bún mặc đồ rách thì vẫn còn tốt lắm, Elix cùng Leila nhìn thấy cậu từ xa đã rưng rưng nước mắt, đến khi lại gần cậu thì thiếu điều nằm lăn ra đất mà dãy đành đạch thôi.
Tá Nguyệt lau nước mắt nước mũi tèm lem cho hai chị em, nghĩ bụng cha của đứa mà thấy cảnh mất mặt mũi này chắc dập cho cả hai thành bã luôn, cậu ôn tồn an ủi: “Không sao đâu mà, không phải anh vẫn còn an ổn đứng đây sao, đừng khóc nữa nhé”
Mà dường như càng khuyên thì hai chị em khóc càng dữ hơn, Tá Nguyệt khuyên đến mức hụt hơi vẫn không chịu nín, thế mà khi Elrey nhíu mày một cái thì hai cái đứa này tự động rút lại nước mắt, vừa nấc vừa cố đứng nghiêm chỉnh không dám nhúc nhích… hai mắt sưng vù trông buồn cười không thể tả.

Tá Nguyệt ngẩng đầu nhìn Elrey, âm thầm nói cảm ơn với anh, trong lòng lặng lẽ tặng cho anh trăm cái like cực lớn.
Vẫn là Thượng Tướng ngầu nhất!
Những người còn sống sót lần lượt được mang ra khỏi rừng Vô Tận, nhóm của Tá Nguyệt là cuối cùng, còn về phần Diệp Hoa và Mộ Hàm Bạch sớm được được người của Elrey mang đi trong âm thầm.
Cả quá trình Silay và Leila có chạm mặt qua nhau nhưng cả hai đều chỉ đơn giản chào hỏi xã giao mà thôi, điều này khiến trái tim người cha hiền của Tá Nguyệt cảm thấy nguy cơ cho hôn nhân tương lai của “con gái”.
Trái với sự thờ ơ với Leila thì Silay lại cảm thấy hứng thú với Tá Nguyệt hơn, hắn vẫn chưa nhận ra thiếu niên có mái tóc bạc kia là Acacia trong thân xác Tá Nguyệt, hứng thú của hắn đến từ việc Elrey đích thân đến cứu cậu.
Dù không nói ra nhưng chỉ cần nhìn hành động của anh cũng đủ chứng minh lí do anh có mặt ở đây.
Nói vậy thì hẳn cậu phải có gì đó đáng để Thượng Tướng của tinh cầu này chú ý chứ.
Ánh mắt của hắn quét tới quét lui trên người Tá Nguyệt, nhưng hoàn toàn không tìm ra bất cứ điểm gì quá đặc biệt nổi trội trên người cậu, hắn không chê cậu xấu, Tá Nguyệt rất thanh tú, còn đáng yêu nữa, vóc dáng thì cao nhưng hơi gầy nên trông khá nhỏ con, khí chất của cậu sinh ra đã điềm đạm ôn hòa điều nay rất dễ khiến bản thân bị hòa tan trong đám đông, giống như một đóa hoa nhỏ trắng thuần bị đặt giữa một đống cây cỏ lòe loẹt vậy.
Nói chung là sạch sẽ đến mức mờ nhạt…
Tầm mắt của Silay nhanh chóng bị chặn lại bởi người đàn ông, Elrey lạnh nhạt nhìn Silay rồi sau đó chậm rãi làm động tác mời, ý tứ chả khác gì đuổi gà đuổi vịt.
Silay bĩu môi nhấc chân rời khỏi rừng Vô Tận.
Elix nói nhỏ bên tai Leila: “Chị có thấy Nhị hoàng tử nhìn Tá Nguyệt nhà mình như tên biếи ŧɦái không?”
Leila nghiêm túc vỗ vai em trai: “Đừng nói bậy”, tuy nhiên gân xanh nổi trên trán của thiếu nữ đã phản bội lại lời nói của cô rồi…
Elix: “…” có cảm giác chị ấy muốn đem Silay đi nấu nước sôi…
Một chiếc phi hành khí khác đậu xuống trước mặt bọn họ, tài xế nhanh chóng ra khỏi xe cúi chào với Elrey, anh gật đầu với đối phương rồi nói gì đó với gã, Tá Nguyệt nghiêng đầu nhìn thấy huy hiệu trên phi hành khí hình như không phải của học viện, biểu tượng hoàng sư… hình như là của gia tộc Harald mà!
Tròng mắt của Tá Nguyệt trợn muốn lòi ra bên ngoài, không thể tin nhìn đến bóng lưng cao lớn của người đàn ông, hình như nhầm xe rồi đúng không Thượng Tướng ơi?
Elix lại lần nữa nói bên tai chị gái: “Khϊếp, của nhà Harald đúng khác, nhìn bóng loáng sang chảnh hơn hẳn.”
Leila cố tỏ ra nghiêm túc trước mặt em trai, máy móc lặp lại lời nói lúc nãy với em trai: “Đừng nói bậy” thế nhưng trong lòng của thiếu nữ mới lớn vừa không ngừng gào thét điên cuồng vì độ sủng của Elrey cho Tá Nguyệt vừa đấu tranh quyết tâm giữ gìn Tá Nguyệt khỏi cái giò heo của Elrey…
Elix: “…” mắt bả biến thành trái tim luôn rồi.

Đến lúc này mọi người đều theo bản năng thả lỏng tinh thần nên không ai tập trung để ý vào việc xung quanh, Tá Nguyệt sau một hồi đấu tranh cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí để nói với Elrey rằng anh nhầm phi hành khí của học viện thành của mình rồi thì bỗng nhiên mặt đất dưới chân cậu lồi lên một chút, Tá Nguyệt còn chưa kịp nhận thức được điều gì thì một cái đầu nhanh như cắt phá đất chui ra, nó nhảy lên đùi Tá Nguyệt, nhe hàm răng trắng hếu của mình tính cắn một cái lên đó.
Elix tinh mắt nhìn thấy đầu tiên, cậu ta thất kinh gọi lớn: “Tá Nguyệt!”
Một buổi phỏng vấn nhỏ dành cho em trai Elix:
Cà: Dường như mỗi lần Tá Nguyệt gặp nguy hiểm thì cậu luôn là người gào lên đầu tiên.
Elix (hất tóc đầy kiêu ngạo): Đương nhiên, vì tôi là người để ý anh ấy nhất
Cà: Ò ò, nhưng cậu chỉ kịp gào lên thôi, còn lại đều do anh cậu tự tay xử lý hết.
Elix: Chứng tỏ anh ấy giỏi!
Elrey (bỗng nhiên xuất hiện): Còn cậu thì gà.
Elix: …
-----------------------------------
Cà: Vậy là Rừng Vô Tận cơ bản đã kết thúc, mọi người có ý kiến gì với cách hành văn của mình hãy để lại bình luận ở dưới nhá, nói thật là mình không giỏi miêu tả cho lắm, để viết ra làm sao cho mọi người hiểu thật sự rất khó, chắc phần này có nhiều cảnh khiến mọi người cảm thấy rối lắm đúng hong...!T.T.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.