Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 6: Người công cụ Kỷ Kiêu




Edit - beta: Axianbuxian12
Tiếng chuông vào học đã vang lên, hành lang yên tĩnh trống vắng.
Lộ Nhậm đi về hướng văn phòng hiệu trưởng, tay đút trong túi nắm lấy điện thoại nói chuyện cùng Tiểu Quân.
【 Tiểu Quân: Cậu định thế nào. 】
【 Lộ Nhậm: Cái gì định thế nào? 】
【 Tiểu Quân: Phó hiệu trưởng tìm cậu chắc chắn là nói chuyện chuyển trường, muốn bảo đảm Kỷ Kiêu không biến thành tên cuồng yêu, cậu không thể đi Bắc Châu! 】
【 Lộ Nhậm: Hoá ra là hôm nay à, hai ngày nay sống dễ chịu quá, ta ngược lại đã quên mất việc này. 】
【 Tiểu Quân:......】
Lần thứ hai nó bắt đầu hoài nghi vận may của chính mình, tiểu thiếu gia này cả ngày ngoài hưởng lạc ra, trong đầu căn bản không nhớ nổi chuyện gì khác, sau khi sống lại ngoài ăn cái gì chơi cái gì ra chẳng có bất cứ kế hoạch gì.
Tuy rằng nói như vậy, Lộ Nhậm cũng không muốn đi Bắc Châu.
Trên đường đi Bắc Châu, phi hành khí cậu ngồi xảy ra sự cố rơi xuống. Lộ Nhậm bị thương nặng, sống dở chết dở nằm mất vài năm.
Lúc tỉnh lại, Lộ gia đã không còn. Người từng quen cũng bởi vì chuyện này tưởng rằng Lộ Nhậm đã chết rồi.
Bao gồm cả Kỷ Kiêu với Mục Thanh Đồng.
Lộ Nhậm gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Ngồi ở đằng sau bàn làm việc - Hà hiệu phó khoảng 40 tuổi, ánh mắt có thần, là một trong những kẻ mạnh có danh tiếng của thành phố này.
Lộ Nhậm ngồi xuống đối diện ông ta, tư thái tùy ý, không giống mấy học sinh im như ve sầu mùa đông khi nhìn thấy vị Hà hiệu phó này.
Hà hiệu phó đẩy một túi tư liệu qua, nói: "Tiểu Nhậm, em xem những tư liệu này đi, không có gì vấn đề thì ký tên, học xong học kỳ này em có thể trực tiếp chuyển đi."
Lộ Nhậm không xem tư liệu, nói: "Bác Hà, con không muốn chuyển trường."
Hà hiệu phó có chút bất đắc dĩ, ngữ khí hòa hoãn: "Tiểu Nhậm, việc này không được, hệ Y Đạo của trường này là số một, kinh mạch con vấn đề, sau khi qua đó có lẽ có thể có cơ hội thay đổi."
Lộ Nhậm cười cười, nói: "Ngày hôm qua con đã quyết định."
"Cái gì?"
"Con cảm thấy Lộ gia có Lộ Vinh là đủ rồi, con thành thành thật thật làm một võ nhị đại, nằm hưởng thụ là được," Lộ Nhậm nói mặt không đỏ tim không run, "Chữa bệnh gì đó quá mệt mỏi, không chữa."
Trong khoảng thời gian ngắn, Hà hiệu phó không biết nên nói cái gì.
Hành động này, quá đột ngột, rồi lại rất Lộ Nhậm.
Ông trầm mặc một chút, tiếp tục nói: "Bây giờ ta không phải lấy hiệu trưởng thân phận khuyên con chuyển trường, mà là thân phận trưởng lão Lộ gia trưởng."
Hà hiệu phó là người Lộ gia, là thành viên của Trưởng Lão Các. Những trưởng lão ở Lộ gia trong các loại xử lý sự vụ đều có quyền xử trí, ngay cả Lộ Vinh nhìn thấy bọn họ cũng là tôn kính có thừa.
"Í? Vậy thì có gì khác nhau? Hà trưởng lão."
Hà hiệu phó nói: "Đây là mệnh lệnh gia chủ đời trước để lại, cũng không phải trưng cầu ý kiến của con."
Lộ Nhậm thấy đối phương ngữ khí cứng rắn, hoàn toàn không có ý thương lượng, cũng bị kích ra lòng phản nghịch.
"Nếu con càng không vui thì sao, chuyện chuyển trường này không có bản thân con ký tên cũng không được."
"Vậy hủy bỏ tất cả đặc quyền của con cháu Lộ gia ở trường học. "
"Ông! Tôi đi tìm anh tôi nói chuyện với ông!"
Lộ Nhậm nổi giận đùng đùng, đá cửa rời đi.
Cửa vừa đóng lại, vẻ mặt phẫn nộ trên mặt Lộ Nhậm liền thu lại gần như không còn.
Cậu xoay người đi về một hướng khác, cũng không có tính toán trở về học. Những chương trình học đó, Lộ Nhậm học không biết bao nhiêu lần, đã thuộc làu làu, không cần lãng phí thời gian.
Lộ Nhậm cảm thấy mình cần tìm một nới yên tĩnh tự hỏi chuyện vừa mới xảy ra một chút.
Cậu đi dọc theo cầu thang đi lên sân thượng trường học, thuần thục túm cái dây thép bên lùm cây chọc chọc ổ khoá, mở ra cái cửa sắt có hơi rỉ sét.
Lộ Nhậm tìm cái góc khuất ngồi xuống, miễn cho bị giáo viên hoặc bảo vệ phát hiện trên sân thượng có người.
Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, thở dài.
"Tiểu Quân, ta từ chối rời đi, tại sao dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như vậy, không phù hợp logic."
Tiểu Quân đáp lại rất nhanh, nhìn có vẻ sớm đã có chuẩn bị.
【 Đây chắc là tác dụng của trình tự tu sửa, cậu đi Bắc Châu là cốt truyện quan trọng của tuyến Kỷ Kiêu, muốn thay đổi cốt truyện khẳng định sẽ kích phát cơ chế. 】
Điểm Lộ Nhậm chú ý lại có hơi khác, cậu nhẹ giọng cười cười, nói: "Tiểu Quân, ta phát hiện, mi tự xưng Thiên Đạo, hình như chả có cái tác dụng gì, ngay cả chuyện ta từ chối rời đi này cũng không nắm chắc."
Tiểu Quân bị cậu làm nghẹn họng, nửa ngày mới có thể nói chuyện.
【 Đây là thế giới bán thành phẩm, ta là ý thức được thế giới sinh ra, vì để thế giới thoát khỏi quỹ đạo cốt truyện đã định mới xuất hiện, đương nhiên không có năng lực lớn như vậy. Có thể bảo đảm cậu không bị cốt truyện thao túng, đã tiêu hết toàn bộ năng lượng của ta. 】
"Ô kê, mi nói cái gì thì chính là cái đó. "
【 Lời này của cậu là có ý gì! 】
Lộ Nhậm không phản ứng nó, trực tiếp nói sang chuyện khác: "Nếu nói ta đi Bắc Châu là cốt truyện quan trọng, vậy phá vỡ cốt truyện quan trọng này, có phải sẽ đẩy nhanh tốc độ tuyến Kỷ Kiêu chệch đường ray không?"
【 Trọng điểm của tuyến Kỷ Kiêu ở chỗ bản thân Kỷ Kiêu, chỉ có hắn đột phá, mới có thể khiến một bộ phận thoát khỏi quỹ đạo đã định, đi lên con đường tự chủ phát triển. 】
"Đã hiểu."
Trước khi trở lại đây, Tiểu Quân đã từng nói rõ, điều kiện cốt truyện trò chơi thoát khỏi quỹ đạo đã định là mỗi người trong sách đột phá cảnh giới võ đạo.
Mỗi một tuyến cốt truyện, những Thiên Mệnh Chi Tử đều đạt tới đỉnh cao võ đạo, lại bởi vì tình yêu mà từ bỏ đột phá giới hạn và khả năng đạt tới một cảnh giới khác.
Không tiến vào cảnh giới chưa từng xuất hiện trong cốt truyện đã thiết lập, thế giới trò chơi không có khả năng thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện trở thành thế giới chân chính.
Tất cả điều kiện, Lộ Nhậm đều rất rõ ràng. Cậu chỉ đang thử tìm kiếm một khả năng khác, một con đường nhanh hơn.
【 Vậy cậu làm sao bây giờ, ta nhớ rõ cuối tuần chính là khoá võ đạo thực tiễn, nếu lúc này hủy bỏ đặc quyền......】
Trung học Kỳ Lân là trường học tổng hợp, văn võ đều có, không có tình huống đặc biệt, khoá võ đạo thực tiễn tất cả mọi người đều phải tham gia.
Thể chất của Lộ Nhậm có vấn đề không thể tập võ, vốn là không thể vào trung học Kỳ Lân, chỉ có thể vào trường học bình thường. Cho dù có thể vào, cũng đã sớm vì môn võ đạo không đạt tiêu chuẩn mà bị cưỡng chế chuyển trường rồi.
Chỉ là làm tiểu thiếu gia Lộ gia, Lộ Nhậm đương nhiên là có đặc quyền, không cần tham gia võ đạo thực tiễn, cũng có thể tiếp tục ở lại trung học Kỳ Lân.
Không thể không nói, chiêu hủy bỏ đặc quyền này rất tàn nhẫn. Nếu Lộ Nhậm không thông qua được khoá thực tiễn, cũng chỉ có thể bị cưỡng chế chuyển trường.
Lộ Nhậm cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại.
Tên Lộ Vinh sáng trên màn hình hồi lâu, cũng không ai bắt máy.
Lộ Nhậm rất có kiên nhẫn, một người nghe một người gọi. Khi gọi tới cuộc thứ năm, cuối cùng cũng có người bắt máy.
"Anh! Anh đang làm gì, em không muốn đi Bắc Châu, không muốn rời khỏi nhà, cái bệnh nát này, em không chưa, anh nuôi em không được sao......"
Tiểu Quân ngồi xem trợn mắt há mồm, sao lại có người có thể mặt không biểu cảm mà nói ra mấy lời làm nũng bán manh đó vậy.
Bên kia giống như bị Lộ Nhậm nói đúng lý hợp tình mà ngây ra, một lúc lâu sau mới mở miệng.
"Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia bế quan."
"Hừ!"
Lộ Nhậm tức giận cúp điện thoại, sau đó hỏi: "Cốt truyện có đoạn Lộ Vinh bế quan à?"
Tiểu Quân còn chưa tới kịp nói chuyện, lại thấy Lộ Nhậm mở miệng.
"Ô kê đi, chắc chắn mi không biết, cái gì cũng không phải."
【......】
Tiểu Quân cảm thấy mình bị xem thường, nhưng lại không thể cãi lại.
【 Làm sao bây giờ? 】
Lộ Nhậm ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Còn không phải là khoá võ đạo thực tiễn sao, đi là được, hơn nữa Kỷ Kiêu hình như chính là trong lần này có đột phá rất lớn."
【 Cậu muốn cướp cơ duyên của Kỷ Kiêu? Đây là chuyện quy tắc không cho phép! 】
"Ta biết, loại pháo hôi như ta đây, ta tự mình hiểu lấy, chẳng liên quan gì đến cơ duyên cả, cái ta muốn chính là nguy hiểm."
【 Vậy cậu định nhận lấy? 】
Lộ Nhậm đứng dậy, phủi phủi bụi trên người: "Đương nhiên là cố gắng dùng vệ sĩ mới nhận chức kia thật tốt rồi, dù sao cũng tốn số tiền lớn."
【? 】
"Đi dạo phố đi, để Kỷ Kiêu cầm đồ cho ta."
【??? 】
Tiểu Quân đột nhiên cảm thấy, mình ban nãy cho rằng Lộ Nhậm cao thâm khó đoán quả thực chính là đồ ngốc mà.
***
"Báo cáo."
Trên bục giảng thầy Trương đang nhiệt tình giảng bài, bị âm thanh bất ngờ xuất hiện chen ngang. Sắc mặt ông tối sầm lại, lại thấy người đang đứng ở cửa chính là Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm: "Xin lỗi, thầy Trương, trì hoãn chút thời gian."
"Không sao, trở về chỗ ngồi đi."
Lộ Nhậm đi về chỗ của mình, khi ngồi xuống thì cảm thấy có người đang xem cậu. Cậu theo tầm mắt nhìn qua, phát hiện vậy mà lại là Kỷ Kiêu.
Lộ Nhậm cười cười, đuôi mắt cong cong, hướng Kỷ Kiêu vẫy vẫy tay. Đợi lát nữa có việc muốn nhờ Kỷ Kiêu, bây giờ thái độ tốt một chút, thành lập một quan hệ tốt đẹp, miễn cho bị từ chối.
Dù sao Lộ Nhậm cũng không phải một ông chủ lòng dạ hiểm ác, không hiểu lý lẽ.
Kỷ Kiêu lại lạnh nhạt quay đầu, tiếp tục nghe giảng bài.
"......"
Lộ Nhậm khó chịu, ghé vào trên bàn bắt đầu ngủ gật.
Còn chưa mơ xong một giấc, chuông tan học đã vang lên.
Lúc này đã là tiết cuối cùng của buổi sáng, học sinh trong phòng học đều vội vã đi ăn cơm.
Lộ Nhậm ngủ đến mơ mơ màng màng, không muốn mở mắt.
Đánh thức cậu chính là tiếng rung của điện thoại, Lộ Nhậm theo quán tính mà cầm lấy điện thoại, muốn tắt đi chuông báo, lại bị âm thanh oanh tạc trong đầu doạ cho một trận
【 Kỷ Kiêu sắp đi mất rồi! Không phải cậu tìm hắn có việc à! 】
Tiểu Quân kích động như thế, cũng không phải đồng ý hành động của Lộ Nhậm bảo Kỷ Kiêu đi dạo phố với cậu, mà là phẫn nộ với trạng thái cá mặn của cậu.
Đi Bắc Châu cũng chết, không đi Bắc Châu phải tham gia võ đạo thực tiễn, Lộ Nhậm tư chất phế vật cũng chết.
Tiểu Quân thật không rõ Lộ Nhậm sao còn có tinh thần ngủ, nó cảm thấy năng lượng của mình, cuối cũng đã dùng mất công rồi.
Lộ Nhậm không biết trong lòng Tiểu Quân muôn vàn rối rắm, cậu duỗi cái eo lười, ngáp một cái đứng dậy, ngồi đối diện Kỷ Kiêu.
Trong phòng học hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ, Lộ Nhậm quay người ngồi ở ghế trên, đôi tay đặt ở trên lưng ghế.
"Không đi ăn cơm à?"
"Ừ."
Kỷ Kiêu vẫn tích chữ như vàng.
"Chuẩn bị giúp ông chủ tôi đây múc cơm? Còn rất chuyên nghiệp, có điều nha, cơm của tôi đợi lát nữa tài xế sẽ đưa qua đây, cậu không cần xum xoe."
Kỷ Kiêu vốn không muốn phản ứng Lộ Nhậm, thấy đối phương càng nói càng hăng say, nhịn không được giải thích: "Tôi chỉ là không thích chỗ nhiều người."
Lộ Nhậm vỗ tay một cái, nói: "Cậu không thích chỗ nhiều người? Vậy thì tốt rồi, buổi tối đi dạo phố với tôi."
"......"
Lộ Nhậm thấy sắc mặt Kỷ Kiêu xấu đi trông thấy, tâm tình rất tốt. Cậu chính là ác như vậy đấy, Kỷ Kiêu không vui, cậu liền vui vẻ.
Khi Kỷ Kiêu mở miệng, ngữ khí lãnh đạm lại lịch sự như cũ: "Xin lỗi, buổi tối tôi có việc."
"Việc gì? Không có lý do chính đáng, tôi không cho nghỉ." Lộ Nhậm ỷ vào thân phận ông chủ, tiếp tục gây sự.
Kỷ Kiêu lại không muôn lộ ra việc riêng, cũng chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: "Tôi phải đi bệnh viện đưa cơm, còn phải chăm sóc người bệnh, không rảnh."
Lộ Nhậm lúc này mới nhớ tới, Kỷ Kiêu lúc này còn có một người thân.
Cha nuôi của hắn, nguyên nhân chính là vì vết thương cũ tái phát nhập viện. Kỷ Kiêu đi sàn đấu ngầm làm thêm, cũng là vì chi trả tiền thuốc men cao ngất ngưởng.
Lộ Nhậm nhướng mày, nói: "Vậy được rồi, ông chủ hiểu lòng người giống như tôi đây không vì khó cậu."
Kỷ Kiêu thấy thế, huyệt thái dương giật giật đau đớn cuối cùng bình ổn một chút, nghĩ thầm còn may, qua loa có lệ với tiểu thiếu gia này.
Hắn một hơi chưa xuống, lại nghe Lộ Nhậm nói một câu.
"Vậy đổi thành buổi chiều đi, không cần lo lắng, chỉ cần tôi xin nghỉ, không có chuyện không được phê chuẩn."
Nếu không phải Kỷ Kiêu bản tính lạnh nhạt trầm ổn, một câu "Vấn đề là xin nghỉ à?" đã buột miệng thốt ra rồi.
Sự thật chứng minh, chuyện Lộ Nhậm muốn làm, không ai có thể từ chối.
Kể cả Kỷ Kiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.