Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 14: Kỷ Kiêu, cậu là chó à, lại đi cắn người




Edit - beta: Axianbuxian12
Nước trong mạch nước ngầm chảy xiết dị thường, tiếng nước xôn xao tràn ngập mỗi một tấc trong không gian.
Trong một mảnh tạp âm, Kỷ Kiêu nghiêng tai lắng nghe, bắt giữ mỗi một âm thanh không giống bình thường.
Trong nước có cái gì đó, giống như Lộ Nhậm nói.
Sinh vật không biết đang lặng yên không một tiếng động mà tới gần, khoảng cách đã đủ gần, Kỷ Kiêu thậm chí có thể nghe được màng chân dị thú đạp trong nước tạo ra tiếng vang rất nhỏ.
Cái đầu màu than chì y như đầu con cự xà[1] xuất hiện từ dưới mặt nước, làn da màu than chì xen lẫn với hoa văn màu đỏ rực như lửa. Đây là một con kỳ nhông, chủng loại Kỷ Kiêu chưa từng gặp qua.
Loài bò sát to lớn đều rất nguy hiểm, là dị thú bò sát biến dị lại càng nguy hiểm. Chúng nó gần như không có nhược điểm trí mạng, chặt đứt tay chân hay cơ thể vẫn có thể tiếp tục chiến đấu một đoạn thời gian.
Muốn hoàn toàn giết chết dị thú bò sát, chỉ có thể đánh trận tiêu hao, từ từ hao hết lực sinh mệnh của nó.
Đối mặt với cường địch chưa bao giờ gặp, trong mắt Kỷ Kiêu cháy lên ngọn lửa chiến đấu. Ngoài lòng ham khiêu chiến từ trong xương, còn bởi vì phía sau còn có người cần phải bảo vệ.
Hắn không thể lùi, cũng không thể thua.
Kỷ Kiêu vượt lên, Đường đao chém xuống, lưỡi dao chém vào làn da cứng ngắc của Băng Hỏa Vinh Nguyên cọ ra tia lửa.
Mọi chuyện sau đó, giống hệt chuyện Kỷ Kiêu miêu tả vào mấy năm sau, Kỷ Kiêu trong lúc chiến đấu với Băng Hỏa Vinh Nguyên thì bạo phát.
Lộ Nhậm tránh ở trên, lại cảm thấy trạng thái của Kỷ Kiêu có chút không đúng.
Trên cánh tay Kỷ Kiêu, ẩn ẩn xuất hiện hoa văn màu đỏ, thực lực lại không tăng lên nhiều lắm. Hơn nữa, trong lúc đánh nhau, Kỷ Kiêu hình như vô tình lại cố ý rời xa chỗ Lộ Nhậm.
Kỷ Kiêu vậy mà vẫn còn lý trí, chưa hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng hóa. Không cuồng hoá thì Kỷ Kiêu không thể giết chết Băng Hỏa Vinh Nguyên, chỉ sẽ không ngừng tăng thêm vết thương rồi mệt chết thôi.
"Tiểu Quân, tình huống này là sao?"
Tiểu Quân: 【 Cơ chế tu sửa cốt truyện. 】
Lộ Nhậm nhíu mày: "Kỷ Kiêu có thể chết không?"
Tiểu Quân: 【 Có thể, sau đó mọi người cùng nhau bắt đầu lại, khởi động lại một lần nữa ta cũng không còn năng lượng giúp cậu thoát khỏi khống chế của cốt truyện. 】
Cơ chế tu sửa cốt truyện đáng chết, nếu là nguyên nhân này, Lộ Nhậm cũng không thể nhúng tay vào. Cậu nhúng tay vào, chỉ sẽ dẫn tới sự phản lại của cơ chế tu sửa cốt truyện.
Lộ Nhậm cũng không có tâm tư phun tào Tiểu Quân vô dụng, lưu loát nhảy xuống khỏi chỗ nấp.
Cậu cất cao giọng nói: "Cậu đã cố ý dụ con kỳ nhông đi, vì không lãng phí ý tốt của cậu nên tôi đi trước đây. Sống chết có số, cố lên."
Sau khi nói xong, Lộ Nhậm không chút do dự xoay người rời đi.
Kỷ Kiêu đẩy lùi móng vuốt của Băng Hỏa Vinh Nguyên, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Lộ Nhậm quyết đoán rời đi.
Trong lòng hắn vô tình dâng lên một trận chua chát, lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền nhấc đao đón đầu lưỡi to như lưỡi dao sắc bén của Băng Hỏa Vinh Nguyên.
Lộ Nhậm cũng không hề rời đi, trước khi mọi chuyện chưa kết thúc, cậu phải bảo đảm an toàn tính mạng cho Kỷ Kiêu. Mặc kệ như thế nào, Kỷ Kiêu là vì tới tìm cậu mới dẫn tới đoạn cốt truyện này xảy ra sớm, lại bị bầy sói lúc trước tiêu hao quá nhiều thể lực, mới dẫn đến tình huống nguy hiểm này.
Cậu nấp ở một góc khuất, thậm chí còn dùng Quy Tức Thuật, sợ vì sự khác thường của mình lần nữa dẫn cơ chế tu sửa tới.
Cũng may tất cả đều thuận lợi, cốt truyện đi vào quỹ đạo, Kỷ Kiêu cuồng hoá hung hăng chém đầu Băng Hỏa Vinh Nguyên xuống, trận chiến kết thúc.
Lộ Nhậm thở phào, chuẩn bị chờ sau khi Kỷ Kiêu ngã vào máu Băng Hỏa Vinh Nguyên thì lặng lẽ rời đi.
Vạn vạn không ngờ tới, Kỷ Kiêu lại bắt đầu chạy lệch.
Kỷ Kiêu vậy mà không ngất đi, mà là cuồng bạo chạy loạn trong hang động đá vôi, dường như đang tìm cái gì đó.
Thạch nhũ bên trong hang động vốn là trong lúc Kỷ Kiêu chiến đấu với Băng Hỏa Vinh Nguyên trong sụp mất không ít, Kỷ Kiêu lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, gặp phải thạch nhũ chặn đường là một chân đá gãy luôn.
Lộ Nhậm trợn mắt há mồm nhìn Kỷ Kiêu cách thi thể Băng Hỏa Vinh Nguyên càng ngày càng xa, tình huống cũng càng ngày càng hỏng. Hoa văn màu đỏ sậm đã bò lên tới cổ Kỷ Kiêu, mắt thấy liền sắp lan lên trên mặt.
Lộ Nhậm biết đây là hỏa hành chi khí bạo phát xảy ra bất thường. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hỏa hành chi khí trải rộng khắp kinh mạch, Kỷ Kiêu chết là chuyện không thể nghi ngờ.
"Tiểu Quân, tình huống này là sao?"
Tiểu Quân: 【 Không đúng nha, cốt truyện Băng Hỏa Vinh Nguyên cũng thuận lợi tiến hành rồi, sao sẽ lại xảy ra sự cố ngay lúc này chứ? 】
Trong phút chốc, Lộ Nhậm nghĩ ra nguyên nhân. Tất cả đều vì bộ quần áo của Tiềm Long Các.
Quần áo Tiềm Long Các bảo vệ Kỷ Kiêu không bị thương đến căn nguyên, nhiều năm sau Kỷ Kiêu cũng sẽ không bởi vì lần nội thương này mà khó đột phá đỉnh cao cảnh giới. Vấn đề là, Kỷ Kiêu không bị thương nặng như vậy, thì cũng sẽ không mất đi ý thức, tự nhiên sẽ không ngất xỉu trong máu của Băng Hỏa Vinh Nguyên.
Lộ Nhậm cắn răng, nói: "Ta chỉ có thể ra tay."
Tiểu Quân cả kinh nói: 【 Cậu muốn làm gì? 】
Lộ Nhậm: "Đánh ngất hắn, ném bên cạnh thi thể Băng Hỏa Vinh Nguyên thôi."
Tiểu Quân không hiểu sao có hơi lo lắng, nhưng trước mắt hình như cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Lộ Nhậm không hề chần chờ, chạy khỏi chỗ nấp, nhẹ nhàng vòng tới phía sau Kỷ Kiêu đang phát điên.
Thần chí Kỷ Kiêu giờ phút này không rõ ràng, tính cảnh giác tự nhiên không bằng mọi khi.
Lộ Nhậm từ từ tới gần, trong khoảng cách thích hợp liền ra tay, giơ tay liền muốn đánh ngất Kỷ Kiêu. Không ngờ, Kỷ Kiêu khi cuồng bạo, gáy bị ăn một chưởng mà cũng không ngã xuống.
Không ổn.
Lộ Nhậm thấy thế, liền muốn lui về phía sau, lại bị Kỷ Kiêu giữ chặt lại.
Trời đất đảo lộn, mắt thấy Lộ Nhậm bị một chưởng đánh ngã xuống đất. Mặt đất trong hang động đá vô toàn là nham thạch, ngã xuống không bị thương nặng cũng biến thành thằng ngốc.
Lộ Nhậm lúc này cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, mượn đà nhảy lên, hai chân cuốn lấy eo Kỷ Kiêu, sợ bị ngã xuống dưới đất.
Kỷ Kiêu lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, không có cách nào thoát khỏi Lộ Nhậm dây dưa, lại trực tiếp ngã xuống đất.
"Shhh--"
Gáy Kỷ Kiêu đập xuống đất, phát ra tiếng vang rất lớn, Lộ Nhậm nghe thấy mà rùng mình. Nếu không phải biết thể chất Kỷ Kiêu còn đấy, cậu thật sự lo lắng sẽ đập ra bệnh luôn.
Tận dụng thời cơ, Lộ Nhậm quyết đoán lại ra tay lần nữa, bàn tay bóp vào phần kinh mạch sau cổ Kỷ Kiêu, đầu ngón tay còn mang theo một tia chân khí vất vả lắm mới tích được.
Lộ Nhậm chuẩn xác bóp vào huyệt vị ở cổ Kỷ Kiêu, chân khí cắt đứt dòng chân khí đang bạo phát bên trong kinh mạch, cho dù là một con trâu cũng có thể đẩy ngã.
"......"
Ô kê, Kỷ Kiêu còn khoẻ hơn cả trâu.
Chân khí trong kinh mạch bị cắt đứt, sẽ sinh ra đau đớn kịch liệt, đối với Kỷ Kiêu tẩu hỏa nhập ma, lại giống như thêm dầu vào lửa.
Hai người tức khắc đổi vị trí, Lộ Nhậm bị Kỷ Kiêu gắt gao đè ở phía dưới, vòng tay cứng như sắt ép chặt vai cậu, một tay khác duỗi về phía cổ.
"......" Lộ Nhậm đột nhiên nhớ tới Tiểu Quân phun tào, nói cậu lại làm thế nữa, một ngày nào đó sẽ bị Kỷ Kiêu một tay bóp chết.
Tiểu Quân cái đồ miệng quạ đen!
Lộ Nhậm theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến.
Dù sao chết nhiều rồi, kinh nghiệm phong phú. Đau đớn, trước mắt tối sầm liền kết thúc thôi.
"!"
Lộ Nhậm chỉ cảm thấy phần giữa cổ và vai đau nhức, cảm giác hít thở không thông lại từ từ biến mất.
"......"
Cậu mở mắt ra, phát hiện Kỷ Kiêu tay đã buông ra, hô hấp nóng rực phả vào bên gáy.
"Kỷ Kiêu là chó à? Vậy mà lại cắn người!"
Lộ Nhậm cuối cùng không nhịn được mắng một câu, mắng xong cậu cũng không do dự, lần nữa hung hăng đánh vào gáy Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu kêu lên một tiếng rồi gục xuống.
Lộ Nhậm thở ra một hơi, ngơ ngác nhìn đỉnh hang động một mảnh tối thui, tạm thời cũng không còn sức lực đẩy Kỷ Kiêu ra.
Tiểu Quân lúc này không mời tự đến, yếu ớt mở miệng.
【 Cậu, cậu vẫn ổn chứ.....】
Lộ Nhậm vừa nghe thấy giọng nó liền tức, một phen xốc Kỷ Kiêu lên, "Mi giải thích rõ một chút cho ta, tình huống này là sao?"
【 Hiệu, hiệu ứng cánh bướm? 】
"Suýt chút nữa ta bị Kỷ Kiêu bóp chết rồi, ta làm gì chứ! Mi là Thiên Đạo, có thể có chút tác dụng được không? Cốt truyện này hoàn toàn như chó hoang thoát cương không chịu khống chế."
Tiểu Quân lúng túng giải thích một câu.
【 Thật ra, mấy lần Kỷ Kiêu tẩu hỏa nhập ma rồi bị thương, lần này đã rất nhẹ nhàng. 】
"......,ta đây có phải còn cần cúi đầu cảm ơn đã không giết phải không?"
Lộ Nhậm phun tào xong, cảm thấy này chỉ là tức giận vô ích, tức khắc cảm thấy vô vị, lại sờ cổ một cái, đầu ngón tay dính chút máu.
Vậy mà lại bị cắn chảy máu, răng Kỷ Kiêu này còn rất sắc.
Lộ Nhậm cảm thấy thực lực bản thân vẫn là chưa đủ, khi Kỷ Kiêu đè cậu trên mặt đất, một bàn tay liền có thể chế trụ chân khí vận hành bên trong kinh mạch. Cho nên vừa rồi cậu không hề có sức phản kháng, gần như là không thể nhúc nhích.
Tuy rằng không biết Kỷ Kiêu phát điên cái gì, sau khi cắn cậu một phát liền bỏ khống chế, cho Lộ Nhậm cơ hội ra tay.
Mặc kệ nguyên nhân gì, Lộ tiểu thiếu gia lòng dạ hẹp hòi đã nhớ kỹ thù này. Lộ Nhậm âm thầm thề, chờ một ngày cậu bước lên đỉnh cao võ đạo, tuyệt đối phải hung hăng đánh Kỷ Kiêu một trận.
Nghỉ ngơi xong xuôi, Lộ Nhậm bình tĩnh lại, quyết định trước giải quyết vấn đề trước mắt.
Cậu lật người đứng dậy, kéo Kỷ Kiêu lên, đi về chỗ thi thể Băng Hỏa Vinh Nguyên.
Máu chảy ra từ thi thể Băng Hỏa Vinh Nguyên màu xanh lam, lúc này đã tích thành một vũng nhỏ trên đất.
Lộ Nhậm không chút do dự ném Kỷ Kiêu vào, vừa dùng chút lực miệng vết thương trên cổ lại nhói một cái. Trong lòng lại nổi lên một cỗ lửa giận, Lộ Nhậm không nhịn được đá Kỷ Kiêu hoàn toàn mất ý thức đang nằm trên mặt đất một cái.
Vạn vạn không ngờ được là Kỷ Kiêu đột nhiên nắm lấy cổ chân Lộ Nhậm, dùng lực kéo một cái. Cả người Lộ Nhậm mất đi cân bằng, ngã vào người Kỷ Kiêu.
Cả người cậu cũng bị dính máu , cũng may Băng Hỏa Vinh Nguyên ở trong hang động đá vôi, máu cũng không có mùi gì khác lạ, giống như nước sơn tuyền vậy.
Lộ Nhậm chật vật vô cùng, cảm thấy bát tự của mình xung khắc với Kỷ Kiêu, vẫn là chạy nhanh thì hơn.
Cậu xoay người chuẩn bị đứng dậy, rồi lại cảm thấy bên hông xiết chặt, một lực mạnh truyền tới, lần nữa ngã vào người Kỷ Kiêu.
"......"
Lộ Nhậm giơ tay muốn kéo cánh tay Kỷ Kiêu xiết chặt eo mình ra, lại phát hiện không hề động đậy. Kỷ Kiêu hôn mê, cậu hành động liền càng không kiêng nể gì cả.
Dù sao Kỷ Kiêu cũng chẳng biết cái gì, hẳn là không đến mức sẽ dễ dàng kích phát cơ chế tu sửa cốt truyện như vậy.
Lộ Nhậm giơ tay gõ một cái vào huyệt vị trên cánh tay Kỷ Kiêu chờ Kỷ Kiêu buông tay ra.
Gõ nhẹ vào chỗ huyệt vị này, sẽ sinh ra cảm giác đau nhói, càng không nói một kích này của Lộ Nhậm còn mang theo chân khí. Mặc dù Kỷ Kiêu đang hôn mê, cũng không khỏi nhíu mày, miệng kêu ra một tiếng khó chịu.
"......"
Không xuất hiện kết quả trong dự kiến, ngược lại cánh tay trên eo ôm càng chặt, Lộ Nhậm đột ngột không kịp phòng ngừa lại đập đầu vào ngực Kỷ Kiêu, suýt chút nữa đụng gãy cả mũi.
"Đệch!" Lộ Nhậm tức đến chửi tục, giãy một lúc mới rút được tay ra xoa xoa cái mũi.
Chóp mũi cậu đỏ bừng, khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý, nhìn qua vô cùng đáng thương y như bị ai bắt nạt.
Nhưng mà, đáng thương mềm yếu gì đó á, chỉ như ảo giác trên người Lộ Nhậm. Sau ba giây Lộ Nhậm liền điều chỉnh lại, nhớ tới chuyện eo Kỷ Kiêu sợ nhột.
Nói chung thì, chỗ sợ nhột đều rất mẫn cảm, mà chỗ mẫn cảm sẽ cảm nhận đặc biệt rõ ràng với cảm giác đau đớn.
Lộ Nhậm quy kết tất cả thất bại vừa rồi là vì chưa đủ đau.
Con người ấy à, đau đớn quá mức, sẽ tự biết buông tay.
Lúc cậu xuống tay, không chút lưu tình, chân khí như kim châm đâm xuống, hung hăng đánh vào eo Kỷ Kiêu. Lần này quả nhiên có hiệu quả, sức lực trên tay Kỷ Kiêu lập tức buông lỏng xuống.
Tận dụng thời cơ, Lộ Nhậm xoay người đứng lên, sau đó quyết đoán rời đi.
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] cự xà: rắn lớn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.